Trò Chơi Nạp Mạng [vô Hạn]

Editor: Minori.

"Cảm giác như cơ chế hoặc là quy tắc nào đó. Tống Từ sờ vào vành mũ sau gáy, đây là động tác thói quen của cậu khi suy nghĩ, nhưng tiếc là chiếc mũ nỉ mềm này cảm giác không đúng lắm, cậu lúng túng chạm vào nó hai lần, nhưng không biết làm thế nào mà bỏ tay xuống.

Ông già một mắt dường như không bao giờ xuất hiện vào ban đêm, chẳng lẽ cũng có liên quan đến quy tắc này sao?

"Cái chết của bọn họ không có điểm gì chung chứ?" Trương Trì cách lớp khăn lông gãi gãi đầu.

"Có, tất cả đều xảy ra chuyện khi ở một mình", người đàn ông cao lớn nói.

"Hình như còn một cái nữa." Cô gái văn phòng tỉnh dậy không lâu sau tinh thần có chút uể oải, yếu ớt nói, "Tất cả chỉ xảy ra sau khi rút trúng que ngắn vào buổi tối và khi tiếng chuông vang lên lúc mười hai giờ."

Tiếng chuông ư? Tống Từ lấy ngón trỏ xoa xoa cằm, nhớ lại tình hình đêm đầu tiên. Cậu dường như cũng nghe thấy tiếng chuông trước khi chứng sợ hãi giam cầm đột ngột tái phát trong thùng rượu.

"Chết tiệt, nói vậy chiếc đồng hồ để bàn kia là chuông báo tử ư?" Trương Trì kinh ngạc nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ phương Tây trên quầy, "Không đúng, tại sao đàn anh lại không bị làm sao."

"Trên thực tế, tôi đã suýt chết đuối trong thùng rượu vào đêm hôm đó." Tống Từ giải thích về tình huống kỳ lạ mà cậu gặp phải vào đêm hôm đó và tình huống mà người đàn ông cao lớn đã cứu mình, cố tình bỏ qua phần tái phát chứng sợ hãi giam cầm.

Vừa nói, cậu vừa bước đến quầy, sau khi tìm kiếm không thấy gì khác thường trên chiếc đồng hồ phương Tây, cậu thuận tay lật lại sổ sách, chỉ có hai hóa đơn rượu từ đêm đầu tiên, nhưng số tiền cực kỳ đắt đỏ, mỗi đơn hàng đều là hai thỏi vàng.

Một vò rượu có thể bán đắt như vậy thảo nào ông lão không quan tâm đến việc buôn bán vắng tanh của nhà trọ.

"Trừ trường hợp đặc biệt của đêm đầu tiên, tương đương với việc giữa chúng ta sẽ có một người chơi chết vào lúc mười hai giờ mỗi đêm. Mà trên người mỗi người chết đều giấu một manh mối." Người đàn ông cao lớn ở phía bên kia kết luận.

Không phải ngẫu nhiên, mà là tất nhiên. Suy luận của người đàn ông cao lớn càng nghĩ càng thấy đáng sợ, người đàn ông đeo kính và cô gái văn phòng sợ hãi đến mức không nói lên lời.

Gã đầu đinh toát mồ hôi lạnh, môi mấp máy vài cái, muốn nói lại thôi. Tống Từ nhận thấy sắc mặt của cậu ta không đúng lắm, "Có phải cậu nhớ ra cái gì đó không?"

Gã đầu đinh lau mồ hôi lạnh trên trán, "Tôi cũng chỉ nhớ ra khi nhìn thấy thi thể của số 5, trước đây tôi đã nghe một người chơi nói rằng, mật thất giới hạn thời gian có một quy tắc loại bỏ liên quan đến số lượng người giới hạn."

"Cậu rốt cuộc muốn nói điều gì vậy?" Trương Trì choáng váng trước hàng loạt 'giới hạn' trong lời nói của gã đầu đinh.

"Mật thất trò chơi chín người mà chúng ta bước vào hiện tại có thời gian giới hạn tương ứng là chín ngày, nghĩa là, nếu chúng ta không tìm thấy chìa khóa, mỗi một ngày trôi qua, quy tắc loại bỏ bắt buộc của mật thất sẽ được kích hoạt, quy tắc này sẽ giết một người chơi một cách ngẫu nhiên hoặc theo cơ chế sàng lọc cho đến khi tất cả chúng ta bị loại bỏ." Tống Từ đặt sổ sách xuống, nhìn gã đầu đinh xác nhận, "Ý cậu là vậy sao?"


"Đúng vậy, đúng vậy. Về cơ bản chính là có chuyện như vậy."

"Vậy, cậu thông qua cách nào để hệ thống đồng ý lấy 'rút thăm' trở thành cơ chế sàng lọc?" Tống Từ nhướng mày nhìn gã đầu đinh, người mặc áo sơ mi caro và gã béo đều được chọn qua việc rút thăm, gã béo thậm chí còn không trực ban trong đại sảnh, nhưng ông ta vẫn chết.

"Chuyện này không liên quan đến tôi, chắc là quy tắc lựa chọn của hệ thống chính là người 'trực ban' thì phải."

"Nhưng số 2 không trực ban mà?"

"Trong trò chơi tân binh, 'khế ước' mà mọi người đã đồng ý sẽ được tự động xác định là có hiệu lực bởi mật thất. Vì vậy, tại thời điểm số 2 rút trúng que ngắn, ông ấy là người 'trực ban' được hệ thống ghi nhận, không liên quan gì đến nơi ông ấy thực sự đang ở. Giống như các cậu đã đồng ý cho tôi điểm tích luỹ sau khi vượt qua bài kiểm tra," Gã đầu đinh nuốt nước bọt, "Tại sao tôi không lo lắng về việc các cậu sẽ phá vỡ khế ước? Bởi vì trong trò chơi tân binh này, chỉ cần cam kết bằng lời nói được thiết lập, hệ thống sẽ ghi nhận khế ước và cưỡng chế thực thi nó."

"Chuyện quan trọng như vậy sao cậu không nói sớm?" Trương Trì tức giận túm lấy cổ áo của gã đầu đinh. Tên này ngay từ đầu đã không có ý tốt!

"Tôi không rõ đó có phải là sự thật không! Vì vậy tôi muốn chứng thực một chút." Gã đầu đinh thấp hơn Trương Trì rất nhiều, cho nên phải kiễng chân lên chật vật giải thích khi bị người ta túm cổ áo.

Người đàn ông cao lớn nhíu mày, "Cách cậu chứng thực chính là xem trên thi thể có manh mối hay không ư?"

"Ừm, việc cưỡng chế loại bỏ một người chơi mỗi ngày tương đương với hình phạt mà mật thất dành cho người chơi khi không tìm thấy chìa khóa, nhưng ngược lại, để đền bù cho việc giảm quân số, mật thất sẽ cho manh mối nhắc nhở trên thi thể người chơi bị loại bỏ." Mặt gã đầu đinh đỏ bừng khi cổ áo bị siết chặt, lời nói cũng khó khăn.

"Anh cố ý chờ người khác chết để dò ra manh mối, đúng không?" Trương Trì không tin tưởng nhìn cậu ta.

Có bảy manh mối bắt buộc, vì vậy khi bảy người chơi chết đi, người chơi cuối cùng còn lại có thể nhận được manh mối đầy đủ nhất thông qua cái chết của những người bạn đồng hành khác. Trong trường hợp không ai khác biết về quy tắc này, rõ ràng gã đầu đinh có nhiều khả năng là người sống sót cuối cùng.

"Không phải, thật sự không phải." Gã đầu đinh cuống quít phủ nhận.

"Anh còn có chuyện khác gạt chúng tôi nữa không?"

"Không có, thật sự không có. Trước giờ tôi chỉ bước vào mật thất hai sao là cao nhất thôi, tôi không dám nói lung tung bởi vì tôi thực sự không chắc chắn về tính xác thực của thông tin này." Khuôn mặt của gã đầu đinh đã trở nên tím tái.

Tống Từ vỗ cánh tay Trương Trì, nếu không buông tay, bọn họ sẽ lại giảm quân số mất.

Trương Trì lúc này mới thả lỏng tay ra.

Gã đầu đinh kịch liệt ho khan vài tiếng, thu mình lại phía sau người đàn ông đeo kính và cô gái văn phòng.


Người đàn ông đeo kính run rẩy đẩy mắt kính nói: "Nếu ngày đó số 8 có thể cứu được số 3, có phải chứng minh có sơ hở trong cơ chế loại bỏ này không, nếu giải cứu đúng cách chưa chắc đã thực sự chết."

Người đàn ông cao lớn liếc nhìn thời gian, "Có khả năng như vậy, nhưng nhiều khả năng là do tính chất đặc biệt của đêm đầu tiên. Dựa theo tình hình hiện tại, thời gian mật thất 'thanh toán' là 12 giờ mỗi đêm. Mà khi 12 giờ đêm đầu tiên, chúng ta vào mật thất còn chưa đến 24 giờ, có thể coi là chưa đến một ngày. Cũng có một khả năng khác là chúng ta chỉ có tám người chơi, ở góc độ khác, nó cũng có thể được tính là đã giảm số lượng thành viên trong ngày đầu tiên."

Đôi mắt của người đàn ông đeo kính sáng lên, ông ta quay lại nhìn gã đầu đinh, "Điều đó có nghĩa là, nếu một người bạn đồng hành trong chúng ta đã chết, vậy không cần người chết vào lúc nửa đêm cùng ngày nữa?"

Gã đầu đinh xua tay lần nữa, "Tôi không biết, tôi thật sự không biết chuyện này."

Người đàn ông đeo kính thở dài, cúi đầu.

"Hay là tranh thủ thời gian lần theo các manh mối để tìm ra chìa khóa thôi." Cô gái văn phòng lo lắng sốt ruột nói, "Đã 1 giờ 15 phút rồi."

Theo quy tắc mà bọn họ vừa mới biết kia, mạng sống của bọn họ đã bước vào thời gian đếm ngược. Trong hai mươi mấy tiếng đồng hồ nữa, nếu không tìm thấy chìa khóa, một người trong số bọn họ lập tức sẽ chết.

Thời gian không còn nhiều, sáu người chia làm ba nhóm, nhanh chóng chọn mục tiêu tương ứng chia ra hành động, Trương Trì và Tống Từ cầm ô giấy dầu đi thẳng đến đống củi bên ngoài.

Sau khi đi ra ngoài, Trương Trì đến gần Tống Từ, "Đàn anh à, anh cảm thấy gã đầu đinh nói thật không?"

"Khoảng 80% thôi. Tóm lại, đừng hoàn toàn tin vào lời cậu ta nói." Hạt mưa rơi lên ô của Tống Từ, tạo ra âm thanh bộp bộp, khiến giọng nói của cậu bị che lấp đi rất nhiều.

Đề nghị rút thăm là gã đầu đinh đề xuất, buổi sáng hôm sau gã đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cậu vẫn còn sống, từ hai điểm này, thời gian gã nhớ ra quy tắc loại trừ bắt buộc này hẳn là sớm hơn nhiều trước khi số 5 chết.

"Yên tâm đi, em không tin bất cứ ai ngoại trừ anh, đàn anh à."

"Nếu đến cuối cùng chỉ có một người có thể sống trong trò chơi này, cậu không sợ anh bán cậu vì mạng sống sao?" Tống Từ trêu chọc liếc xéo Trương Trì.

"Em không sợ đâu, anh trai em nói, mặc dù con người anh có rất nhiều tật xấu, sợ bóng tối, sợ độ cao, cơ thể yếu ớt, kén chọn, có chút lười biếng và hơi dê......" Trương Trì gập ngón tay kể lể ra một đống, "Nhưng anh là người bạn tốt nhất của anh em, em tin anh sẽ không làm hại em trai của bạn thân đâu."

Tống Từ:..................

Cái tên Kỳ Hoan này, rốt cuộc đã nói bao nhiêu điều xấu sau lưng ba ba vậy?


"Chẳng may, anh nói là chẳng may, hai người chúng ta thật sự chỉ có thể chạy lấy một người," Trương Trì túm lấy Tống Từ, dưới màn mưa, vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, "Thời điểm đó tới, đàn anh à, anh cứ chạy đi, đừng lo cho em."

"Thành tích chạy 100 mét của cậu là bao nhiêu?" Tống Từ lười biếng ngáp một cái.

"10 giây 96."

"Vậy cậu có thể yên tâm, tốc độ chạy 100 mét của anh chỉ có 20 giây 58, cậu có thể chạy trước anh bất cứ lúc nào." Tống Từ vỗ bả vai căng cứng của Trương Trì, "Bảo đảm với người anh trai của cậu, người suốt ngày nói xấu anh."

Trương Trì:..................

Xong rồi, có phải vừa rồi cậu nói gì đó không nên nói à?

Mọi người tìm kiếm thâu đêm trở về chiếc giường chung, thi thể của gã béo đã biến mất, chỉ để lại dấu vết sậm màu trên gạch lát nền.

Nhìn vẻ mặt liền biết, bọn họ đều không có phát hiện mới.

"Chúng tôi cũng lục cả củi đốt trong lòng bếp rồi." Người đàn ông đeo kính nói.

"Thật kỳ quái, khắp nơi đều không có, chẳng lẽ chìa khóa thật sự ở phòng cho khách trên tầng hai sao?" Trương Trì nôn nóng gãi gãi đầu. Trừ phòng chữ Thiên, những nơi còn lại trên tầng hai bọn họ không có cơ hội đi vào xem xét.

"Chi tiết là ma quỷ, bình tĩnh một chút, giống như chiếc đồng hồ để bàn kia, có thể còn có nơi nào đó bị chúng ta bỏ qua." Người đàn ông cao lớn ra hiệu Trương Trì tạm thời đừng nóng nảy, lại bảo cô gái văn phòng lấy toàn bộ mảnh vải ra, đặt trên chiếc giường chung đã được rửa sạch, "Hãy nhìn kỹ xem."

Tống Từ cũng lâm vào trầm tư, Củi - Gạo - Dầu - Muối - Tương - Giấm - Trà, mối liên hệ giữa bảy thứ này và chìa khoá rốt cuộc là gì?

Câu đố không có lời giải, thấy trời lại sắp hừng sáng, lo sợ bất an mọi người chỉ đành phải nằm nghỉ.

Không lâu sau, ông lão một mắt đã kêu bọn họ lên tiếp tục trang trí lễ đường.

Mưa vẫn rơi, cũng không có khách nào tới cửa, ông lão không có việc gì ngồi ngay ngắn ở quầy. Tất cả mọi người lòng nóng như lửa đốt, nhưng bọn họ không thể thoát khỏi sự giám thị của ông ta, cả ngày gần như bị lãng phí.

Năm rưỡi chiều, nhà trọ cuối cùng cũng đã sắp xếp được 7-8 phần rồi, ông lão đích thân đặt đôi nến rồng phượng cao đến nửa người.

Giữa cơn mưa không ngớt, căn nhà trọ được giăng đèn kết hoa không hề có một chút không khí vui vẻ nào mà ngược lại còn có một bầu không khí âm u kỳ quái hơn.

Mọi người đều không thèm ăn cơm tối, càng ngày càng gần đến 12 giờ, nhưng bọn họ không có tiến triển chút nào. Tính thời gian, có vẻ như ngày mai hoặc ngày kia là ngày tổ chức 'Tiệc cưới'.

Sau bữa tối, đã đến lúc rút thăm trực đêm. Sau khi mọi người bàn bạc, vẫn quyết định rút thăm, việc rút thăm ngẫu nhiên của hệ thống, đối với bọn họ xác suất là như nhau, ngược lại rút thăm còn có thể biết trước kết quả để bọn họ chuẩn bị sớm hơn một chút.

Lần này, rút ​​trúng que ngắn là người đàn ông đeo kính. Khoảnh khắc nhận được que ngắn đó, mặt ông ta buồn rượi.


"Đúng rồi, lúc chạng vạng khi đang nấu cơm, tôi đã lẻn vào phòng của ông lão, phát hiện trong ngăn tủ có một chiếc hộp bên trong có vài bức thư." Cô gái văn phòng như nghĩ đến điều gì đó, lấy ra một vài phong thư từ trong túi quơ quơ nó, "Một cái hộp khảm ốc."

"Một bậc anh thư!" Trương Trì giơ ngón cái lên với cô gái văn phòng.

Mọi người vội vàng chia nhau mở ra xem, những bức thư đó đều không có tiêu đề hay chữ ký, nhưng dường như chúng được viết cho cùng một người, nội dung cũng rất giống nhau.

【 Đêm ngày mồng 5 hỏi cưới cô gái 'Canh Ngọ - Quý Mùi - Đinh Sửu - Ất Tỵ' 】

【 Đêm ngày mồng 5 hỏi cưới cô gái 'Canh Tuất - Bính Tuất - Bính Ngọ - Quý Tỵ' 】

【 Đêm ngày 12 hỏi cưới cô gái 'Bính Thìn - Bính Thân - Giáp Ngọ - Canh Ngọ' 】

Bức thư cuối cùng viết 【 Bát tự đã tương xứng, đêm ngày mồng 10 giờ Hợi, thích hợp chuẩn bị lễ đại hôn. Ngày mồng 6 sẽ hộ tống thiếu gia đến, xin hãy chuẩn bị sáu gian phòng cho khách, sau khi tiệc cưới kết thúc, nhanh chóng chôn chung cùng mộ.】

Trương Trì gãi gãi đầu, "Những lá thư này đều là viết cho ông lão, ông ta làm gì có nhiều con gái phải lấy chồng như vậy?"

"Những cái khác tôi xem không hiểu có ý gì, nhưng bức thư cuối cùng này, tôi cảm thấy như là chỉ người kia."Cô gái văn phòng chỉ chỉ phòng chữ Thiên trên tầng. Tuy rằng bọn họ không có thông tin chính xác về ngày, nhưng sáu gian phòng cho khách xem như là một thông tin định hướng rõ ràng rồi.

Thì ra cái gọi là Tiệc cưới, thật ra là chỉ tiệc đại lễ của âm hôn.

Gió đêm ngoài phòng, giống như quỷ khóc sói gào, mọi người đang tưởng tượng hình ảnh tiệc cưới với chôn chung cùng mộ sợ hãi nổi da gà cả người.

Tống Từ nhìn chăm chú vào những bức thư rồi lại liếc nhìn chúng thêm vài lần, việc thiếu ngủ mấy ngày liên tiếp khiến cậu có chút chóng mặt.

"Đàn anh, anh đang nghĩ gì vậy?"

Tống Từ chậm rãi xoa bên trán, "Anh đang nghĩ, nếu người trên lầu kia là chú rể, vậy thì, cô dâu ở đâu."

Tác giả có lời muốn nói:

Bí ẩn sẽ được hé lộ vào ngày mai ~ ╮(╯3╰)╭

Chanh [ Cổ vũ ]: Từ Từ, cố gắng lên nào, cậu có thể đẩy nhanh tốc độ mật thất lên không?

Tống Từ [ Có qua có lại mới toại lòng nhau ]: Cố gắng lên nào, tốc độ gõ chữ của cậu có thể nhanh lên không?

Chanh: ⊙︿⊙


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận