Trần Tình Lệnh - Trần Tình Ai Thấu


Năm xưa Loạn Táng Cương âm u, lạnh lẽo, đầy rẫy tà khí nên ít người lui tới, núi Di Lăng phía sau càng không có bóng người.

Nhưng kể từ khi thiên hạ đồn đại về một tòa thành thần bí tại núi Di Lăng thì khiến cho rất nhiều người tò mò đến đây tìm hiểu.Lúc trước không có gì, nhưng đối với một số người từng đi ngang Loạn Táng Cương thì vô cùng tò mò về khu rừng trúc này.

Từ bao giờ lại có một khu rừng trúc trước lối vào Loạn Táng Cương? Và không chỉ thế, khu rừng này có một lớp sương mù dày đặc bao quanh khiến không một ai dám bước vào.

Cũng có nhiều người can đảm đi vào nhưng từ đó, không còn ai thấy họ một lần nào nữa.Cứ nghĩ những chuyện như vậy sẽ không còn ai dám xuất hiện ở đây nữa, nhưng không...Một thời gian sau, tin tồn về vị công tử kiệt xuất kia lại nổi lên.

Vị công tử này pháp lực cao cường, thường đi khắp nơi hành thiện cứu người mà không cần báo ơn.

Có người từng hỏi qua công tử ấy về nơi cư ngụ để sau này đến thăm.

Công tử ấy mỉm cười trả lời rằng: "Ta ở Di Lăng thành, nếu ngươi đến được đó thì ta sẽ vui vẻ đón tiếp."Núi Di Lăng thì đã nghe nói nhưng Di Lăng thành lại hoàn toàn xa lạ, rất nhiều người đã đi khắp nơi tìm hiểu nhưng không thu được kết quả gì.Sau đó, một số người suy đoán Di Lăng thành này có thể nằm ở núi Di Lăng phía sau Loạn Táng Cương.

Kế đó, một vài người kiên trì chờ đợi bên ngoài Loạn Táng Cương thì nhìn thấy khi mặt trời lặn sau núi, có một tòa thành nguy nga, lộng lẫy đã hiện ra.

Tuy chỉ trong chớp mắt nhưng quả thật đã thấy một tòa thành.

Cũng từ đầu từ lúc đó, rất nhiều người đã tìm đến bên ngoài Loạn Táng Cương để chờ đợi hình ảnh này.Bên ngoài Loạn Táng Cương vốn dĩ ít người qua lại, nhưng kể từ khi tin tức về Di Lăng thành xuất hiện, một số người dân đã tìm đến đây thử buôn bán.

Lúc đầu chỉ là vài quán nước nhỏ, sau một thời gian, một tiểu trấn đã xuất hiện với vài chục hộ dân sinh sống.


Người dân sinh sống nơi này đều dựa vào uy danh của Di Lăng thành nên họ thống nhất đặt tên tiểu trấn này là Di Lăng."Nhìn kìa, hiện ra rồi."Hoàng hôn buông xuống, mây mù trên đỉnh núi giảm dần, lúc này, những người ở trấn nhỏ dưới núi sẽ nhìn thấy một cảnh vô cùng đẹp.

Trên đỉnh núi Di Lăng, một tòa thành hiện ra.

Quang cảnh này không phải lúc nào cũng nhìn thấy, có người đã chờ đợi ở đây cả vài tháng, có người chỉ vừa mới đến thì đã được nhìn thấy.**Rời khỏi khu rừng trúc dày đặc sương mù là một Loạn Táng Cương đầy thơ mộng.

Khác với lần đầu Ôn Tình đến nơi này, nó bây giờ ngoài phong cảnh hữu tình thì còn mang thêm một sức sống khác.

Cỏ cây, hoa màu nơi này đã không còn cô đơn khi có người chăm sóc, trên những cánh đồng dài nối tiếp, tiếng cười đùa, ca hát của người dân vang lên khắp mọi nơi."Ôn cô nương...!Ôn cô nương."Nhìn thấy Ôn Tình đi ngang, một người dân cầm theo giỏ táo vừa hái trên cây, vội vàng chạy đến hồ hởi nói chuyện."Cô nương, táo vừa chín tới, cô mang về cho công tử dùng.""Phúc bá cứ giữ lại để bán, khi hết thì sơn trang sẽ cho người đi mua.""Cái này là lão hiếu kính với công tử, cô nương hãy nhận lấy.""Vậy một lần này thôi, nếu không, công tử trách mắng thì ta cũng không gánh nổi."Ôn Tình cứ một thời gian sẽ từ Di Lăng thành xuống Loạn Táng Cương này để thay công tử xem xét cuộc sống của người dân.

Đất đai ở Loạn Táng Cương màu mỡ, lại rộng lớn nên đa phần dùng để trồng trọt.

Những người dân khi bước vào sống ở đây thì được tùy ý lựa chọn các công việc phù hợp.

Những ai muốn trồng trọt thì sẽ xây nhà ở đây để bắt đầu cuộc sống mới.

Ở Loạn Táng Cương, có hơn bốn mươi hộ dân với hơn trăm người sinh sống, cuộc sống của họ cũng được xem là có dư hả.Cuối Loạn Táng Cương chính là con đường dốc đứng đi lên núi Di Lăng.

Con đường này có tất cả mười hai tiểu viện được bố trí xen kẻ hai bên đường.


Đây vừa được xem là nơi trú chân cho người không kịp vào thành khi tới giờ giới nghiêm, cũng là tuyến canh gác đề phòng bất trắc.

Người chủ của mười hai tiểu viện này đích thân được công tử tuyển chọn và chỉ dạy, nhiệm vụ của họ chính là duy trì không cho kẻ lạ xâm nhập vào nơi này."A Tình, muội đi xem tình hình thu hoạch sao?"Đang trên đường về thành, Ôn Tình mỉm cười khi nhìn thấy một nam nhân ngoài hai mươi đang bế một đứa trẻ tròn tháng từ trong một tiểu viện đi ra.

Đây chính là đường huynh Ôn Mạnh của cô, còn đứa bé là cháu trai Ôn Uyển."Dạ." Ôn Tình vui vẻ đi đến, bế cháu trai lên nhìn ngắm.

"Một thời gian không gặp, A Uyển đã lớn hơn nhiều rồi nè.

A Ninh cửu cửu nhìn thấy nhất định rất vui.""A Tình, sắp tới sinh thần của A Uyển, muội nhớ đến đó biết chưa?""Đường huynh yên tâm, sao muội quên được ngày quan trọng này."Cha của đường huynh là con của tiểu thiếp ông nội, còn cha của tỷ đệ Ôn Tình là con trai trưởng vợ cả nên từ nhỏ dù cùng huyết thống nhưng thân phận đã khác biệt.

Cha của Ôn Tình vốn không để ý mấy thứ bậc này nên từ nhỏ đã xem đường huynh như con trong nhà.

Sau khi cha mất, huynh ấy cùng tỷ đệ cô đến đây sinh sống.

Vài năm trước, công tử đã lựa chọn huynh ấy trở thành chủ của một trong mười hai tiểu viện này.

Phải biết rằng, người được công tử lựa chọn nhất định sẽ có tài năng hơn người.

Nhưng, tài năng đó như thế nào thì chỉ sợ chỉ có công tử biết.Từ Loạn Táng Cương muốn đi lên đỉnh núi thì ít nhất phải mất ba canh giờ.


Hằng ngày, khi đến giờ giới nghiêm thì cửa thành sẽ đóng lại.

Khi đó, người bên ngoài chỉ có thể chờ đến khi trời sáng, cổng thành mở thì mới đi vào được.

Hôm nay, Ôn Tình nói chuyện mất quá nhiều thời gian, cũng may, khi cổng thành vừa di chuyển thì cô đã vội chạy nhanh vào.**Trên đỉnh núi Di Lăng có một tòa thành kiên cố, xa hoa được gọi là Di Lăng thành.

Bên trong nơi này, đường phố tấp nập, nhà cửa san sát, buôn bán tất cả mọi thứ ở bên trong và bên ngoài, có khi bên ngoài không tìm thấy nhưng ở đây lại tìm thấy vô cùng dễ dàng.Di Lăng thành được chia làm bốn khu vực theo bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc.Phía Nam là nơi chế tạo binh khí với hàng chục mỏ quặng, với trữ lượng vô cùng lớn.

Nơi này có khoảng ba chục hộ dân sinh sống.Phía Bắc cảnh đẹp thơ mộng, người dân nơi đây đều giỏi nuôi tăm, dệt lụa, thêu thùa may vá vô cùng khéo tay.

Nơi này thì cũng có hơn ba chục hộ dân sinh sống.Phía Đông là một thảo nguyên rộng lớn, người dân ở đây sinh sống bằng nghề chăn nuôi, từ dê cừu cho đến ngựa quý, từ heo gà cho đến chim chóc đều được chăm sóc cẩn thận.Phía Tây chính là một vùng đất với đầy đủ các loại thảo dược từ trân quý đến độc hại.

Đây là nơi sinh sống của hơn ba mươi hộ dân mà đa phần đều là thủ hạ của Ôn Tình.Chính giữa là nơi giao thương buôn bán, khu phố nhộn nhịp với vô vàn cửa hàng, tiệm lớn, tiệm nhỏ, lửu lầu, khách điếm, đây là nơi sinh sống của hơn năm mươi hộ dân.Men theo đường lớn, đi hết cuối con đường sẽ xuất hiện một con đường được lót đá vô cùng tinh tế.

Bốn tòa viện uy phong dần hiện diện trước mặt Ôn Tình.Bốn tòa viện này được gọi là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, là nơi học tập, rèn luyện của tất cả trẻ con nơi này, không phân biệt nam nữ.

Hầu như khi vừa đến tuổi, tất cả trẻ con đều được đưa đến đây học tập.Thanh Long Viện dạy cầm kỳ thi họa.Bạch Hổ Viện dạy võ nghệ, ám khí, bày binh bố trậnChu Tước Viện dạy bào chế thuốc và dị dung thuật.Huyền Vũ Viện dạy làm bùa chú, tiêu diệt tà khí.

Đây là lớp học duy nhất tuyển chọn người học.

Chỉ khi có tiềm năng tu luyện thì mới được học ở đây.

Người kiểm tra và chỉ dẫn chính là chủ nhân tôn quý nhất nơi này.Theo thông lệ, một tháng được nghỉ bốn ngày, hôm nay vừa đúng thời gian đó cho nên khi đi ngang qua các viện, Ôn Tình chợt thấy im lặng, chứ nếu bình thường thì đã nghe không ít tiếng la mắng của các lão sư rồi.**Nằm giữa bốn tòa viện là một con đường rộng lớn được lót đá hoa cương, trèo lên khoảng hơn năm trăm bậc chính là nơi cao nhất của đỉnh Di Lăng này, là nơi tọa lạc của Di Lăng sơn trang nguy nga, lộng lẫy nhất của Di Lăng thành.


Đây cũng là ngơi cư ngụ của vị chủ nhân tôn quý nhất nơi này."Ôn cô nương hôm nay về trễ vậy?""Hỏi thăm mọi người nên mất nhiều thời gian.

Công tử có tìm ta không?""Khi nãy công tử có hỏi xem cô nương về chưa.""Vậy để ta đến chỗ công tử, mọi người cứ tiếp tục công việc."Ôn Tình sau mấy lời hỏi chuyện với thị vệ canh gác bên ngoài cổng Di Lăng sơn trang thì liền tiến vào bên trong.

Trên hành lang dài, cô nhẹ nhàng gật đầu với những nô tỳ, thị vệ đi ngang qua rồi nhanh chóng đi đến hoa viên bởi công tử đang ở nơi đó."Công tử."Ngồi gãy đàn trong hoa viên, Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn thấy nữ tử trong trang phục màu đỏ cung kính hành lễ với mình, hắn nở một nụ cười."Về rồi sao?"Năm xưa, hắn tìm lý do không để Ôn Tình bên cạnh, hy vọng thời gian sẽ khiến cô ấy quên đi việc muốn là nô tỳ của mình.

Nào ngờ, khi cô ấy mười hai tuổi đã đi đến trước cửa sơn trang chờ đợi xin được làm người hầu."Công tử, mấy năm qua ta đã tu luyện rất nhiều, y thuật đã vượt bậc, từ nay đã có thể ở bên cạnh chờ người sai bảo."Câu nói kiên định của Ôn Tình khi đó hắn vẫn còn nhớ rất rõ.

Biết không thể lay chuyển tâm ý cô ấy nên hắn đã đồng ý lưu cô ấy lại bên người.Lúc bấy giờ, số lượng người ở Di Lăng thành đã khá nhiều, một số người khi biết Ôn Tình được thu nhận làm người hầu thì cũng chạy đến xin một cơ hội.

Đám người này luôn xem hắn là thần tiên, là bồ tát sống nên nếu được phục vụ bên cạnh thì sẽ vô cùng may mắn.

Bắc Đường Mặc Nhiễm mặc kệ, không quản, giao hết mọi việc cho Ôn Tình xử lý.Kết quả, ôn tình làm quá tốt đi.

Ban đầu sơn trang chưa đến mười người, giờ đây lại có gần trăm người.

Hắn thật sự không biết nên nói gì.Ôn tình chưởng quản mọi thứ trong sơn trang rất tốt, mọi người, mọi việc đều vô cùng ngăn nắp, không bao giờ khiến hắn phải bận lòng ngoài việc quá nguyên tắc.Hắn từng nói mọi việc cứ bình thường, đừng quá câu nệ lễ tiết.

Cô ấy lại nói nếu hắn quá tùy ý thì mọi thứ sẽ mất trật tự, sau này sẽ phát sinh chuyện không hay.

Ôn tình nói có lý, bắc đường mặc nhiễm liền nghe theo, để cô thay hắn quản lý mọi việc.Ôn tình tuy nhỏ tuổi hơn hắn nhưng mọi chuyện luôn suy nghĩ thấu đáo, biết trước biết sau.

Người dân nơi này tin tưởng, nghe theo hắn mọi điều và cũng vô cùng khâm phục ôn tình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận