Trần Tình Lệnh - Trần Tình Ai Thấu


Đệ đệ đã từng nói, tà khí có hại nhưng nếu biết được cái lợi trong đó thì có thể sử dụng.

Bình thường, các thế gia tu chân luôn dùng các biện pháp, tự mình tiêu diệt tà khí.

Hiện tại, Bắc Đường Mặc Nhiễm lại dùng cách của đệ đệ để làm.Khi sáo Trần Tình vang lên, tà khí bị tiêu diệt, nhưng đối với những tà khí mạnh, hung hãn, hắn sẽ không tiêu diệt mà phong ấn chúng lại, chờ đợi thời cơ, để chúng giúp mình tiêu diệt tà khí khác.Cách thức này năm xưa khi đệ đệ dùng thì bị khinh miệt, cho rằng đệ ấy rơi vào tà đạo, phải bị tiêu diệt.Giờ, Bắc Đường Mặc Nhiễm thách thức tất cả những kẻ đó.

Hắn muốn xem bọn họ sẽ đối phó như thế nào?Trên đường đi, Bắc Đường Mặc Nhiễm tiêu diệt không ít tà khí nhưng lại không hề phong ấn bởi lũ tà khí này quá yếu, không sử dụng được.Ngồi nghỉ mệt ven đường, hắn nghe người dân bàn tán gì đó về thần vu nữ."Thôi chết.

Sao hắn lại quên mất hai người họ?"Ôn Tình, Ôn Ninh, những người thân thiết của đệ đệ, sao hắn có thể bỏ qua họ được.

Hắn phải đi tìm họ thật nhanh, không để họ trở thành con rối trong tay Ôn Nhược Hàn.Năm xưa, cha của hai tỷ đệ Ôn Tình cầu xin thần vu nữ, khiến cả gia tộc thương vong, Ôn Ninh vì thế bị tổn hại linh hồn, sau này chịu biết bao khổ sở.

Hắn phải ngăn cản họ lại.Lại không kịp.Khi Bắc Đường Mặc Nhiễm đến chỗ thần vu nữ, hắn thấy cha Ôn Tình đã bị trọng thương nặng, Ôn Ninh thì đang bị hút mất linh hồn.

Ngay lập tức, hắn ném ngay một lá bùa về phía thần vu nữ, phong ấn bà ta lại, đồng thời ẵm theo Ôn Ninh chạy ra ngoài."A Ninh, A Ninh." Ôn Tình thấy đệ đệ hôn mê thì lo lắng, chạy đến không ngừng gọi tên nhưng thằng bé không hề tỉnh lại."Đừng lo, thằng bé không sao, chẳng qua tâm trí sau này chắc không được như xưa." Bắc Đường Mặc Nhiễm cảm thấy bất lực khi không thay đổi được quá khứ, Ôn Ninh vẫn bị tổn hại.

Cũng may, họ còn chưa gặp Ôn Nhược Hàn.

Hắn vẫn còn cơ hội để giúp.Nhớ khi xưa, sau khi cha mất, Ôn gia không còn nơi nương tựa, Ôn Tình đã dẫn theo họ đến Kỳ Sơn Ôn thị xin nương tựa, từ đó, chuỗi ngày đau khổ của họ bắt đầu.

Bắc Đường Mặc Nhiễm còn nhớ hình ảnh những người vô tội này bị thảm sát thế nào, hắn nhớ rõ trong đêm mưa gió đó, Ôn Tình đã ôm thi thể Ôn Ninh gào khóc như thế nào.

Cảnh tượng đó không thể lặp lại, hắn nhất định bảo hộ họ, để họ có một cuộc sống bình yên."Công tử, người có ơn cứu đệ đệ, Ôn Tình nhớ mãi không quên.


Ôn Tình hiện tại phải rời đi, sau này nhất định sẽ tìm đến công tử để báo ơn này.""Cô nương định đi đâu?""Cha đã mất.

Ông là tộc trưởng, hiện giờ ông không còn, ta phải thay ông chăm sóc cho những người còn lại của gia đình.""Cô nương còn nhỏ tuổi hơn ta thì làm sao chăm sóc được mọi người?" Bắc Đường Mặc Nhiễm biết Ôn Tình đang nghĩ gì.

Hắn phải lập tức ngăn cản suy nghĩ này.

"Không lẽ cô nương định đi tìm họ hàng gì đó rồi nương nhờ? Ta nói cho nghe, đệ đệ cô nương bị bệnh nặng, cô nương lại mang theo nhiều người như thế thì ai mà chịu thu nhận?""Ta sẽ làm tất cả mọi việc để đảm bảo cho họ có cuộc sống yên bình.""Nhưng nếu họ bắt cô làm chuyện trái lương tâm, xấu xa tàn độc thì thế nào?"Ôn Tình im lặng trước câu hỏi này.

Thật ra, cô chưa từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng hiện tại, cô còn có con đường khác sao?"Cô nương, không cần lo cho bọn ta." Một thuộc hạ của cha Ôn Tình lên tiếng."Đúng vậy! Bọn ta có thể chịu được vất vả, khổ cực.

Cô nương không nên vì bọn ta mà làm việc trái lòng.""Nhưng ta không thể nhìn mọi người không chỗ nương tựa, bị người khác ức hiếp.""Vậy mọi người đến chỗ của ta đi.

Nơi đó rất rộng, đủ chỗ cho tất cả mọi người."Nhìn thấy ánh mắt không tin tưởng của Ôn Tình, Bắc Đường Mặc Nhiễm mỉm cười, nói:"Cứ đến chỗ của ta, nếu thấy không được thì có thể rời đi.

Dù sao bây giờ, đệ đệ cô cũng cần nơi chữa bệnh."Hành trình bên ngoài của Bắc Đường Mặc Nhiễm chấm dứt.

Hắn mang theo gần cả trăm người trở lại Loạn Táng Cương."Mọi người chờ một chút."Loạn Táng Cương đã thay đổi rất nhiều.

Và điều đầu tiên chính là không phải ai cũng có thể đi vào nơi này.Bắc Đường Mặc Nhiễm làm rất nhiều bùa chú, dán ở khu rừng trúc bên ngoài Loạn Táng Cương, nó sẽ tạo ra một lớp sương mù dày đặc, khiến người ngoài không thể tìm được lối vào.

Hơn thế, Bắc Đường Mặc Nhiễm còn phong ấn một ít tà khí bên trong để ngăn cản kẻ lạ đột nhập.

Người muốn đi vào bên trong thì phải có được bùa chú của hắn bảo hộ thì mới qua được cửa ải này.Rút sáo ra, Bắc Đường Mặc Nhiễm thổi một khúc nhạc, đám sương mù dày đặc bỗng nhiên tan biến, hắn liền dẫn mọi người Ôn Tình đi vào bên trong.Ôn Tình và thủ hạ lúc đến đây cũng không suy nghĩ nhiều lắm.

Nhưng khi bước vào, họ ngơ ngác trước khung cảnh bên trong.


Hoa nở khắp nơi, đất đai màu mỡ trồng đủ loại lương thực, dòng suối trong veo chảy qua, mang theo nước suối đầy hương thảo dược.

Nhưng đó chưa là gì, sau khi lên núi, một toàn thành nguy nga lộng lẫy hiện ra trước sự kinh ngạc của nhiều người."Di Lăng thành.""Đây là nhà của ta.

Từ đây, nó cũng là nhà của mọi người.""Công tử.""Cô làm gì vậy?"Bắc Đường Mặc Nhiễm bất ngờ khi thấy Ôn Tình quỳ xuống.

Hắn còn chưa kịp đỡ cô đứng dậy thì đã nghe cô lên tiếng."Công tử, chỉ cần người chịu thu nhận chúng ta, Ôn Tình nguyện làm trâu ngựa hầu hạ người suốt đời.""Thì chẳng phải đã nói đưa mọi người đến đây sống rồi sao? Mau đứng dậy hết đi." Bắc Đường Mặc Nhiễm khuyên can khi thấy không chỉ Ôn Tình mà trăm người phía sau cũng quỳ xuống theo."Đa tạ công tử thu nhận.

Ôn Tình nguyện làm nô tỳ để trả ơn này.""Sao."Bắc Đường Mặc Nhiễm hiểu được suy nghĩ của Ôn Tình.

Cô gái này không nhận không ơn của ai bao giờ.

Hơn thế, giờ đây, cả trăm thủ hạ phải đi theo cô ấy.

Vì để đảm bảo những người này có cuộc sống tốt, cô ấy nguyện làm thủ hạ cho hắn để vừa trả ơn, vừa đảm bảo họ sẽ không bị bỏ rơi.Bắc Đường Mặc Nhiễm biết dù nói thế nào thì cũng không thay đổi được Ôn Tình nên đàng gật đầu chấp nhận.

Nhưng hắn hiện tại chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, Ôn Tình còn nhỏ hơn.

Làm sao hắn để một đứa bé cứ suốt ngày đi theo xin hầu hạ được.

Người ta không phiền nhưng hắn thấy ngại đó."Nếu muốn làm thủ hạ của ta thì phải có tài năng, cô nương có tài gì đây?""Tổ tiên nhiều đời hành y nên có thể đem ra sử dụng.""Thật đúng lúc Di Lăng thành của ta thiếu y sư."Bắc Đường Mặc Nhiễm dẫn Ôn Tình cùng mọi người đến phía Tây thành, nơi này có thác nước lớn, đất đai xung quanh đều trồng thảo dược.


Hắn nhìn cô nói."Nếu đã là y sư thì từ đây thảo dược nơi này do cô quản lý.

Những người của cô thì do cô chỉ đạo, nếu họ có tài hay muốn làm gì thì cô hãy hướng dẫn.""Công tử, nếu ta ở đây thì sao có thể phục vụ người.""Chờ cô lớn thêm một chút, y thuật giỏi hơn một chút thì hãy đến tìm ta.

Hiện tại, ta đây không tin y thuật của một đứa bé nhỏ hơn mình đâu.""Ôn Tình nhất định không phụ lòng tin tưởng của công tử.".......................................................Thời gian thấp thoát thoi đưa, mới đây, Bắc Đường Mặc Nhiễm đã ở núi Di Lăng mười năm.

Hắn từ một đứa nhóc bảy tuổi đã trở thành một thiếu niên mười bảy.

Núi Di Lăng xơ xác, điều hiu, ít người qua lại đã trở nên thơ mộng, hữu tình với hơn hai trăm con người sinh sống.

Những người được hắn mang về đây đã có một cuộc sống bình an, sung túc, không sợ bị ức hiếp, cũng không quan tâm đến chuyện thiên hạ bên ngoài.

Đối với họ, cuộc sống nơi đây là thần tiên, là điều họ phải trân trọng nhất.Nhưng điều hắn bất ngờ nhất chính là danh tiếng của hắn trong miệng người đời.

Ngày xưa, đệ đệ bị xa lánh, miệt thị bao nhiêu thì giờ đây lại được tán dương quá mức.

Nào là tướng mạo như ngọc, không nhiễm bụi trần, ngao du cứu người, hành thiện tích đức.

Bắc Đường Mặc Nhiễm thấy nếu đệ đệ còn sống thì nhất định sẽ vô cùng vui vẻ khi mình được ca tụng như vậy.Nhưng cũng nhờ mấy lời tán dương này dành cho hắn mà núi Di Lăng trở thành thánh địa trong lòng nhiều người.

Ai cũng nói núi Di Lăng là khung cảnh thần tiên chốn nhân gian mà họ ao ước đến một lần.

Nghĩ lại kiếp trước nơi này hoang tàn thế nào, Bắc Đường Mặc Nhiễm không khỏi cười trong lòng."Ngụy Anh." Bắc Đường Mặc Nhiễm kinh ngạc khi nhìn thấy linh hồn của đệ đệ.

Nhưng vừa tiến đến thì nó đã biến mất.**Hai năm một lần, các thế gia tru tiên sẽ gặp mặt nhau một lần, cùng nhau bàn luận với nhau về việc tiêu diệt tà khí là phụ, hỏi han nhau là chính.

Đây là việc nên làm để duy trì sự gắn kết với nhau.Như mọi lần, ngoài các gia tộc nhỏ thì bốn gia tộc lớn bao gồm Thanh Hà Nhiếp Thị, Cô Tô Lam Thị, Vân Mộng Giang Thị đều đã có mặt tại Lan Lăng Kim Thị.


Ngoài ra, gia chủ Kỳ Sơn Ôn Thị vì bận chuyện nên không đến tham dự."Lần này bọn trẻ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ học tập, Lam tông chủ hãy chiếu cố nhiều.""Kim tông chủ quá lời, đệ tử đời thứ hai là nhân long, tài hoa nổi bật, Cô Tô Lam Thị là có phước mới mời được.""Không biết Lam công tử có gửi thiệp mời đến núi Di Lăng không?""Là lễ thì không thể bỏ qua.""Người ở núi Di Lăng chưa từng rời khỏi núi, lần trước Kim tông chủ cũng hạ nhã ý mời nhưng họ quá kiêu ngạo, chẳng thèm quan tâm.""Không thể nói là kiêu ngạo.

Người ta đã công cáo thiên hạ là không muốn can thiệp vào chuyện thiên hạ thì tất nhiên không đến là chuyện bình thường.""Đúng vậy.

Thiên hạ đâu thiếu những vị du tiên, đi khắp thế gian trừ bạo, an dân.""Nói đến đây thì trong chúng ta, chưa có ai gặp được chủ nhân núi Di Lăng.

Lời đồn được thêu dệt quá nhiều khiến không thể biết đâu là thật, đâu là giả.""Nhưng chẳng phải chúng ta có được một điểm nhận diện chính xác sao?""Đúng vậy.

Người mặc y phục màu tím, trên người mang theo sáo nhất định là chủ nhân núi Di Lăng."**Cuộc gặp kết thúc, các tông chủ cáo biệt nhau rồi mỗi người một hướng.

Đứng trên thuyền trở về Liên Hoa Ổ, Ngu Tử Diên nhắc đến chuyện hôn sự của con gái.

Lần này bà đến gặp Kim phu nhân, hai bên nhất trí là bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho hai trẻ."Tam nương, hôn sự này nhất thiết phải tiến hành sao?""Phong Miên, chuyện này ta đã nói không được bàn lui.

Hôn sự tốt thế này, ông còn không ưng chỗ nào.""Ta thấy A Ly không hợp với Kim Tử Hiên, tính cách hai bên không phù hợp.""Ta và ông suốt ngày đấu khẩu nhưng chẳng phải cũng sống với nhau đến bây giờ sao?"Không nói lại vợ, Giang Phong Miên thở dài.

Ông và vợ tuy khắc khẩu nhưng trong lòng cả hai có nhau.

Hơn nữa, tuy vợ thường hay la mắng, trách cứ nhưng toàn là xuất phát từ sự yêu thương."Ông đừng ngu ngốc như A Ly.

Nếu ông muốn ta đồng ý thoái hôn thì hãy tìm một người tốt hơn Kim Tử Hiên cho ta."Giang Phong Miên nghe vợ nói như vậy thì im lặng.

Lan Lăng Kim Thị có thể nói là danh vọng tứ phương, Kim Tử Hiên lại là đích trưởng tử tài mạo song toàn.

Thử hỏi, tìm khắp thế gian lấy đâu ra người tốt hơn hắn kia chứ?Quay lại với Lan Lăng Kim Thị, sau khi các thế gia rời đi, Kim Quang Thiện trở lại mật thất của mình.

Nhìn người đang cúi đầu, quỳ gối trên nền nhà, ông lên tiếng hỏi."Mọi chuyện thế nào?""Người đã thu xếp xong, nhất định không để lộ sơ hở.""Bao năm dự tính, nhất định không được sai sót.""Dạ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận