Trần Tình Lệnh - Trần Tình Ai Thấu


Dừng chân nghỉ mệt tại một tửu lầu, trong lúc dùng bữa, Bắc Đường Mặc Nhiễm nghe người dân kể về lũ cướp hung tợn xuất hiện dạo gần đây trong khu rừng trúc.

Nghe nói bọn chúng võ nghệ cao cường, thủ pháp tàn nhẫn, người lọt vào tay bọn chúng đều chết vô cùng đáng sợ.

Bắc Đường Mặc Nhiễm nghe vậy thì liền đứng lên, đi thẳng về khu rừng đó.

Đã nghe thấy thì hắn nhất định phải thay trời hành đạo, xóa sạch đám thổ phỉ này khỏi cuộc sống của người dân.Trong khu rừng trúc này có một ngôi đình, Bắc Đường Mặc Nhiễm mỉm cười đi vào, một cái phất tay nhẹ, đàn Thiên Cơ của hắn đã xuất hiện trên bàn đá.Từ nhỏ, Bắc Đường Mặc Nhiễm đã thích gãy đàn.

Khi đến thế giới này, thói quen đó vẫn không thay đổi.

Tuy nhiên, tiếng đàn của hắn đã không còn đơn giản là để thưởng thức như ở Hoàng Đạo Quốc.

Nếu sáo Trần Tình có thể điều khiển, tiêu diệt tà khí thì đàn Thiên Cơ của hắn cộng thêm linh lực lại có thể điều khiển hành động của con người.

Chỉ cần khi luyện đàn, khoảng cách với người đang nghĩ đến không quá mười dặm thì hắn sẽ bị điều khiển linh hồn, làm tất cả mọi chuyện mà Bắc Đường Mặc Nhiễm yêu cầu.Bàn tay lướt nhẹ trên dây đàn, một âm khúc vang lên, len lỏi khắp mọi ngõ ngách trong khu rừng.Xoạt.Có tiếng động.

Bắc Đường Mặc Nhiễm mỉm cười, nghĩ đám thổ phỉ kia đã xuất hiện nên quay người lại nhìn.

Hắn hoàn toàn kinh ngạc.

Người xuất hiện không phải thổ phỉ, là một tiểu cô nương hơn tuổi hắn.

Tiểu cô nương này mặc một bộ y phục màu trắng, khuôn mặt thanh tú, dịu hiền, mái tóc đen dài qua lưng, trên đầu cài trâm đơn giản.


Cô ấy chính là Giang Yếm Ly khi còn nhỏ.

Bắc Đường Mặc Nhiễm không ngờ lại gặp cô ấy trong tình cảnh này.Những năm qua, Bắc Đường Mặc Nhiễm luôn dùng những thứ tốt nhất, lại cộng thêm việc thường xuyên tập luyện võ nghệ nên hiện tại, dù tuổi hắn nhỏ hơn Giang Yếm Ly nhưng chiều cao lại vô cùng cân xứng.Giang Yếm Ly, người con gái dịu dàng, nhân hậu này đáng lẽ phải có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng cô ấy lại chịu quá nhiều bi kịch.

Vì cái chết đầy đau thương của cô ấy, đệ đệ không chịu được nên mới tìm đến cái chết.

Bắc Đường Mặc Nhiễm sẽ không thể để kết cục đau thương đó xảy ra một lần nữa.

Hắn sẽ bảo vệ thật chu toàn cho người con gái này.Nhưng rồi, Bắc Đường Mặc Nhiễm phát hiện có điểm bất thường.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, nhìn thấy một đám thổ phỉ khuôn mặt trắng trợn, hung dữ, tay cầm hung khí đang chạy đến gần, theo bản năng, Bắc Đường Mặc Nhiễm lập tức kéo Giang Yếm Ly ra phía sau lưng mà bảo hộ.Bắc Đường Mặc Nhiễm dùng đàn điều khiển nhưng lại không có tác dụng với đám người này.

Bọn chúng không hề bị hắn khống chế.

Điều này chỉ xảy ra trong hai trường hợp.

Thứ nhất, pháp lực bọn chúng cao hơn hắn, điều này là không thể.

Vậy chỉ có thể là khả năng thứ hai, linh hồn bọn chúng không phải là người.Ngay lập tức, sáo phía sau người rút ra rồi bắt đầu thổi một khúc Trần Tình.**Giang Yếm Ly vốn cùng cha mẹ đến Lan Lăng Kim Thị gặp gỡ các trưởng bối của các thế gia.

Khi đi ngang khu rừng trúc này, thấy nước mang theo bên người không còn nhiều.

Thấy cha mẹ đang hướng dẫn các đệ tử đi truy tìm đám thổ phỉ, trừ hại cho dân, cô liền một mình đi đến thác nước gần đây để lấy nước.


Không ngờ, tại ngôi đình gần thác nước, cô nghe được một tiếng đàn rất hay nên dừng chân nghe thử.

Không ngờ, âm điệu này vừa kết thúc thì đã hoảng sợ khi nhìn thấy đám người hung tợn đang tiến về phía mình.Ngay chính lúc này, một tiếng sáo vang lên, một thân ảnh màu tím, xuất hiện trước mặt che chắn cho cô.

Tiếng sáo nghe rất lạ này nhanh chóng điều khiển được đám người này.

Giang Yếm Ly thấy họ lần lượt gục ngã, sau đó, một loạt tà khí từ bên trong cơ thể bay ra ngoài, dần dần bị tiêu diệt."Cô nương có sao không, có bị thương ở đâu không?"Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Giang Yếm Ly thì đau lòng vô cùng.

Có thể do là huynh đệ song sinh, cũng có thể vì từ nhỏ đã chứng kiến người con gái này tốt thế nào nên Bắc Đường Mặc Nhiễm đặc biệt quan tâm, chứ không phải bởi vì đệ đệ.Nhìn bàn tay trầy xướt của cô, Bắc Đường Mặc Nhiễm liền lấy khăn tay của mình băng bó thật cẩn thận sau khi bôi thuốc."Đừng lo, sau này sẽ không lưu lại sẹo đâu.""Đa tạ."Giang Yếm Ly tuy biết ơn nhưng cô đã đến tuổi để hiểu nam nữ khác biệt, phải giữ lễ nghi để không mất mặt gia tộc.Không hiểu sao, Bắc Đường Mặc Nhiễm không quen khi nghe thấy cách xưng hô xa lạ này, hai tiếng 'a Tiện' vẫn thường gọi đệ đệ mà hắn vẫn thường nghe thấy trong giấc mơ, hắn thật sự muốn nghe lại nó.**Cảm thấy thiếu niên trước mắt cứ nhìn mình hoài, Giang Yếm Ly không thoải mái.

Cô nhẹ nhàng cáo biệt rồi rời đi.

Nào ngờ, cô bất cẩn, trượt chân té ngã ra phía sau.

Bắc Đường Mặc Nhiễm giơ tay định níu lại thì lại nhưng không được.

Cả hai đều bị té ngã xuống hồ nước phía sau.Giang Yếm Ly rơi xuống nước, cô định bơi lên thì phát hiện chân bị tảo quấn chặt.

Nước chảy mạnh và xiết, cô càng cúi người xuống tháo gỡ thì càng đuối sức.

Lúc này, một người bơi đến gần, giúp cô gỡ hết tảo biển đang quấn chân rồi dìu cô, cùng nhau bơi lên khỏi mặt nước.Chỉ té xuống nước một chút nhưng do nước chảy xiết và quá mạnh nên khi lên bờ, Bắc Đường Mặc Nhiễm và Giang Yếm Ly đều cảm thấy đuối sức."Cô nương..."Phát hiện Giang Yếm Ly luôn lấy tay che người, Bắc Đường Mặc Nhiễm bừng tỉnh, vội vàng xoay mặt đi.


Tuy cả hai vẫn còn nhỏ nhưng nam nữ khác biệt.

Khi nãy rơi xuống nước, bộ y phục màu trắng của Giang Yếm Ly đã dính chặt vào cơ thể, để lộ da thịt bên trong, chuyện này đối với một cô nương là không tốt.Bắc Đường Mặc Nhiễm vội vàng cởi áo khoác, để cô ấy mặc bên ngoài.

Hành động này của hắn khiến Giang Yếm Ly càng thêm xấu hổ."Á."Từ trên cây, một con rắn lao xuống, cắn vào một bên vai của Giang Yếm Ly.

Bắc Đường Mặc Nhiễm lập tức giết chết nó ngay tại chỗ."Rắn này rất độc, phải hút máu độc ra ngay.

Cô nương, thất lễ."Xoạt.Tính mạng quan trọng hơn, y mạnh tay xé một phần áo bên vai Giang Yếm Ly, lộ ra da thịt trắng như tuyết.

Nhìn vết cắn đang chuyển đen trên nó, Bắc Đường Mặc Nhiễm lập tức cúi người xuống hút máu độc.Bắc Đường Mặc Nhiễm rất thích tính cách này của Giang Yếm Ly.

Tuy bề ngoài dịu dàng, yếu đuối nhưng trái tim vô cùng mạnh mẽ.

Nhìn cô ấy đau nhưng không kêu lên một tiếng nào, vẫn cố gắng chịu đựng, hắn bây giờ không phải vì đệ đệ, hắn thật sự muốn cô gái này có cuộc sống tràn đầy hạnh phúc.Cuộc gặp gỡ cùng nhiều tình huống hôm nay đã ngoài dự liệu của Bắc Đường Mặc Nhiễm, hắn suy nghĩ không biết việc mình cùng pháp lực thay đổi số phận đệ đệ có xảy ra chuyện biến hóa nào khác không? Đang mải mê suy nghĩ thì một âm thanh vang lên khiến Bắc Đường Mặc Nhiễm vội vàng ôm chặt Giang Yếm Ly vào lòng bảo hộ.**Từ phía sau, một thanh kiếm hướng đến, Bắc Đường Mặc Nhiễm lặp tức rút sáo trần tình ra khống chế.Keng.Kiếm trong tay Giang Phong Miên rơi xuống.

Bắc Đường Mặc Nhiễm sau khi nhận ra thì giật mình, vội vàng thu hồi sáo."Tiểu tử, dám vô lễ con gái ta."Ngu Tử Diên thấy kiếm của chồng rơi khỏi tay thì lập tức dùng roi tử điện đánh tới.

Bắc Đường Mặc Nhiễm còn chưa hết giật mình nên không chú ý đến hành động này.

Đến khi nhận ra thì đã không kịp chống đỡ, đành chịu đánh.Không ngờ, hắn nhìn thấy Giang Yếm Ly hét lớn ngăn cản rồi chạy lên phía trước đỡ cho hắn.

Tinh thần phục hồi, sáo trong tay y rút ra, cản phá roi tử điện, một tay giữ chặt nó, tay còn lại thì giữ chặt lấy cô."Cha, mẹ hiểu lầm rồi.

Là công tử này cứu con."Giang Phong Miên, Ngu Tử Diên rời Vân Mộng đến Lan Lăng hội tụ cùng các môn phái khác, khi đi ngang nơi này, nghe nói đến lũ thổ phỉ hung tàn, họ muốn thay người dân tiêu diệt.

Kết quả, họ lần theo bọn chúng thì phát hiện đều đã chết, lại còn nghe tiếng con gái la lớn nên vội vàng tìm đến.


Khi nhìn thấy thiếu niên này tiếp xúc da thịt với con gái, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của con gái, hai người hiểu lầm nên mới ra tay.

Giờ đây khi nghe con gái kể lại, họ càng thấy kinh ngạc mà nhìn nhau trao đổi.

Khoan nói đến việc tiêu diệt tà khí, khi nãy, một mình hắn đã có thể giao đấu ngang tài với họ, mà không, nhất định thực lực người này còn cao hơn thế.

Đây rốt cuộc là đệ tử thế gia nào?"Tiểu công tử, đa tạ."Nghe cách xưng hô của Giang Phong Miên với mình, Bắc Đường Mặc Nhiễm không quen.

Hắn có lẽ quen biết ông qua giấc mơ nên hắn cứ nhớ cách gọi thân thiết của đệ đệ."Chỉ là việc nên làm.""Tiểu công tử, người còn nhỏ tuổi lại có pháp lực cao cường, không biết xuất thân từ danh môn nào?" Ngu Tử Diên sau một hồi quan sát, tò mò hỏi.

Bà tuy xuất thân không phải gia đình giàu có bậc nhất nhưng đồ quý giá nhìn qua cũng không phải ít.

Chỉ cần bộ y phục trên người, bà cũng đoán được nó được làm bằng loại vải tốt nhất trong thiên hạ."Tôi không môn, không phái, chỉ thích làm việc tùy tâm, tùy ý.""Hay cho câu tùy tâm, tùy ý." Giang Phong Miên thích thú nói.

"Vân mộng Giang Thị của chúng tôi cũng luôn hành xử không theo quy tắc nào, mọi chuyện luôn dựa vào tâm ý.

Tiểu công tử sau này có cơ hội mời ghé qua Liên Hoa Ổ làm khách."Liên Hoa Ổ, nơi chứa đựng tất cả kỉ niệm đẹp của đệ đệ, Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng muốn nhìn thấy nó ngoài đời thật.

Nhưng bây giờ cơ hội vẫn chưa đến, hắn phải trở nên thật mạnh mẽ khi trở về, như vậy mới bảo vệ được mọi người.Vì có chuyện phải rời đi trước, vợ chồng Giang Phong Miên cáo biệt ngay bên ngoài rừng trúc.

Bắc Đường Mặc Nhiễm cưỡi ngựa tiếp tục hành trình của mình.

Y không hề quay đầu lại nhìn.

Vì sao phải lưu luyến nhìn khi tương lai còn có ngày tái kiến.Bắc Đường Mặc Nhiễm không hề biết rằng trong xe ngựa, tay Giang Yếm Ly đang nắm chặt lọ thuốc trị thương, đầu quay lại nhìn về phía sau xe, cố gắng tìm một bóng hình.Hiểu tâm tình con gái, Ngu Tử Diên nắm tay con gái, lắc đầu ra hiệu thay cho lời nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận