Trần Tình Lệnh - Trần Tình Ai Thấu


Bên trong sơn trang có một nơi được gọi là vọng nguyệt đài.

Đứng trên lầu cao, mọi người có thể nhìn thấy toàn cảnh thành Di Lăng, đây là nơi bắc đường mặc nhiễm thường đến mỗi khi luyện đàn.

Tiếng đàn của hắn nếu dùng pháp lực thì có thể điều khiển người, còn lúc bình thường sẽ khiến đầu óc thanh tỉnh, giảm bớt mệt nhọc.Bình thường, cứ mỗi tháng, vào ngày rằm, hắn sẽ đến nơi này gãy đàn, người dân trong thành khi đó sẽ tạm dừng mọi việc, chờ đợi lắng nghe tuyệt khúc.Đêm nay cũng vậy, khi tiếng đàn vang lên, cả thành đều chìm trong sự yên tĩnh.

Khi nó kết thúc, người dân lại bắt đầu công việc của mình hăng say, vui vẻ hơn.

Nhìn mọi người có cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, bắc đường mặc nhiễm cảm thấy mọi cố gắng của mình đều xứng đáng.

Không biết tương lai rồi sẽ có chuyện gì nhưng cảnh vật này, hắn nhất định phải giữ được.


Vì đệ đệ, hắn nhất định làm được.Có tiếng bước chân, bắc đường mặc nhiễm nhìn sang thì thấy ôn tình đi đến, hành lễ một cách cung kính."Công tử, cô tô lam thị gửi thư mời nghe giảng đạo."Dù đã nói không cần nhưng ôn tình từ khi đến đây cứ xưng hô như vậy, hắn từ không quen đến nghe chán luôn.Thời gian qua, bắc đường mặc nhiễm thường xuyên ra ngoài trừ tà khí, tiêu diệt đám người quấy nhiễu dân chúng, danh tiếng của hắn không chỉ được người dân ca ngợi mà mấy thế gia tru tiên cũng để ý.

Bọn họ đã nhiều lần cho người đến núi Di Lăng tìm hiểu nhưng đều không thể xâm nhập vào bên trong.Đệ đệ từng nói.

Tà khí rất có hại, nhưng nếu biết lợi dụng thì sẽ trở thành một công cụ vô cùng tốt.Núi Di Lăng này phong cảnh nên thơ, hữu tình, nhưng nếu muốn lên được đây thì không phải ai cũng làm được.

Có được kiến thức của kiếp trước, hắn đã thiết kế một hàng rào, tầng tầng, lớp lớp bao bọc quanh núi, đừng nói người thường, ngay đến đệ tử của mấy thế gia cũng không phải ai cũng đi vào được.

Không những thế, hắn còn dán mấy lá bùa để kêu gọi tà khí.

Loại bùa này chỉ có công hiệu khi hắn thổi sáo, mà muốn hắn làm vậy thì có nghĩa là có kẻ to gan không gửi bái thiếp đến mà đã cho người đột nhập vào núi.


Ngay tức khắc, tà khí này sẽ được triệu hồi, ngăn cản nhưng sẽ không giết người, không để ai có thể đi lên núi.Trải qua một kiếp người, hắn biết rõ lợi hại của việc nắm giữ Âm Hổ Phù cũng như sáo Trần Tình, nó có thể giúp hắn bảo hộ những người xung quanh, nhưng cũng sẽ vì thế mà khiến cho những kẻ ham muốn danh tiếng bất chấp mọi thứ mà chiếm đoạt.

Vì thế, hắn đã nhờ người nói rõ.

Hắn cùng người ở núi Di Lăng chỉ muốn một cuộc sống tiêu dao, không muốn can thiệp vào bất cứ chuyện gì trong thiên hạ.

Tuy nhiên, nếu ai muốn gây sóng gió tại núi Di Lăng thì hắn nhất quyết không bỏ qua.Một thời gian sau khi lời của hắn được chuyển đi, người của các thế gia xuất hiện tại núi Di Lăng dần dần ít lại, sau đó không còn ai.

Hai ba năm trở lại đây, đột nhiên có vài bái thiếp gửi đến muốn mời người của Di Lăng đến trò chuyện, tham dự các buổi lễ giảng đạo.

Hắn biết rõ đám người thế gia này muốn nhân cơ hội này để lôi kéo bọn họ vào trong cuộc chiến tranh giành thế lực của mình nên đã từ chối ngay.Nhưng lần này, bái thiếp được gửi đến từ Cô Tô Lam Thị, bắc đường mặc nhiễm lại có cái nhìn khác.


Bọn họ mời đến nghe giảng đạo thì chính là nghe giảng đạo.

Tuy trưởng lão Lam Khải Nhân kia là người cứng nhắc, khô khan nhưng Cô Tô Song Bích thì dù là kiếp nào, hắn cũng vô cùng tôn trọng.

Thời gian trước, hắn từng cố tình đi vào Vân Thâm Bất Tri Xứ để tìm gặp Lam Vong Cơ nhưng không thấy.

Tên này bế quan học tập đúng là một bước không rời khỏi phòng, hắn lại không thể đẩy cửa đi vào nên thôi.Nghĩ lại, thời gian sắp tới Lam Vong Cơ sẽ tham học cùng đệ tử các môn phái khác, hắn vô cùng nhớ đến khoảng thời gian đó."Hỏi mọi người ai muốn đi thì đi thử cho biết." hắn nghĩ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không thiệt thòi gì, để đám nhóc nơi này đi mở mang đầu óc cũng chẳng sao nên đã để cho Ôn Tình thay mình đi truyền lời."Công tử không đi sao? Chẳng phải công tử rất muốn gặp Cô Tô song bích Lam Vong Cơ?" Ôn Tình biết công tử rất tán dương Lam Vong Cơ, còn nhiều lần nhắc đến tên người này nên cũng vô cùng tò mò."Huynh ấy nhất định ta sẽ gặp nhưng bảo ta đến học ba ngàn quy tắc của cô tô lam thị thì không đời nào."Nhớ lại khi xưa đến vâm thâm bất tri xứ, đệ đệ từng chịu biết bao mệt mỏi vì ba ngàn quy tắc quái gở kia, dù bắc đường mặc nhiễm cũng không tinh nghịch như đệ ấy nhưng quy tắc kia quá nhiều, hơn nữa, hắn cũng rất thích uống rượu giống đệ đệ."A ninh cũng lớn rồi, để đệ ấy đến đó học hỏi một chút.""Đệ đệ khờ khạo, sợ làm công tử mất mặt.""Ôn tình, ta đã nói bao lần, a ninh bản tính lương thiện, khờ khạo một chút nhưng thông minh vẫn có, tu luyện bây giờ đã hơn một số đệ tử thế gia kia." bắc đường mặc nhiễm thật sự thích ôn ninh nên từ nhỏ luôn cho theo bên người, đích thân dạy dỗ."Cũng nhờ công tử chiếu cố, nếu không có công tử thì ôn gia đã không còn.""Chuyện cũ sao cứ nhắc hoài vậy, ta nghe đến nhức tai luôn đây này.

Thôi, đi hái hoa sen nào."Phía sau sơn trang có một hồ nước rất rộng, sau khi cải tạo, hắn và người dân quyết định trồng sen, vừa có cảnh sắc, lại có thêm thức ăn.Người dân ở đây thường đến đây chèo thuyền vui chơi, hái sen về làm món ăn.

Còn bắc đường mặc nhiễm, hắn chỉ thích nằm trên thuyền, uống rượu, ngâm thơ."Bắn đi...!Bắn đi..."Đang mơ màng, tiếng la hét của đám nhóc vang lên khiến hắn mỉm cười, mở mắt ra nhìn ngắm.

Lũ trẻ tại Di Lăng đang thi nhau bắn hạ diều giấy trên cao.Từ ngày cho người dân về đây sinh sống, bắc đường mặc nhiễm ngoài cho họ nơi trú chân thì còn bắt đầu cho con cháu họ học tập.


Hắn dùng kiến thức có sẵn dạy chúng viết đọc, biết viết, dạy chúng kiếm thuật và bùa chú để tự vệ.Nhớ đến những bài học giang phong miên chỉ dạy cho đệ đệ, hắn không dám lấy hết bí quyết môn phái họ, hắn chỉ dám dùng cách học bắn tên chỉ cho đám này.

Thả diều giấy trên cao, đứng trên vách đá bắn hạ, đây là cách luyện cung hay nhất.

Còn về kiếm pháp, hắn đường đường là thần vương nắm binh quyền tại hoàng đạo quốc, không lẽ không dạy được kiếm thuật cho đám nhóc này.Phi thân khỏi thuyền, bắc đường mặc nhiễm nhảy vào tham gia cùng đám nhóc."Công tử...công tử..."Đám nhóc thấy hắn thì vui vẻ chạy đến ôm.Dù hắn lũ trẻ gọi mình thân thiết hơn nhưng gia đình chúng lại bắt phân rõ tôn ti, nhận hắn là chủ nhân nên phải tôn kính trong cách xưng hô."Mấy đứa bắn hạ được diều chưa?""Dạ chưa...!Chỉ có ninh công tử là bắn được."Bắc đường mặc nhiễm mỉm cười, xoa đầu ôn ninh đang đứng kế bên mình.

Thấy đứa trẻ này sống hạnh phúc, vui vẻ nên hắn vô cùng vui mừng."A ninh giỏi lắm.""Ca ca, con diều kia cao quá, đệ không bắn tới." ôn ninh vui vẻ nhìn bắc Đường Mặc Nhiễm nói."A ninh, tỷ dặn thế nào, phải gọi là công tử." ôn tình đứng gần đó, thấy đệ đệ không hiểu rõ tôn ti nên răn dặn."Không sao, ta thích a ninh gọi mình là ca ca." hắn thấy ôn ninh lo lắng núp sau người mình khi bị ôn tình la mắng thì liền khuyên can.

Sau đó, nhìn ôn ninh, hắn hiền hòa nói.

"Để ca ca giúp đệ bắn hạ con diều kia."Vừa dứt lời, bắc đường mặc nhiễm đã cầm tay ôn ninh, điều chỉnh tư thế rồi kéo tên, bắn hạ con diều đang bay xa kia."Công tử giỏi quá."Nhìn thấy con diều ở xa rơi xuống, đám nhóc vui mừng nhảy nhót, chạy đến ôm người y.Bắc Đường Mặc Nhiễm bỗng nhớ lại hình ảnh ngày xưa khi đệ đệ ở Vân Mộng.

Khi đó, đệ đệ vui vẻ ngồi trên thuyền vui cười cùng Giang Yếm Ly...!Nhắc đến đây, y bỗng nhớ đến Giang Yếm Ly, người con gái dịu dàng, lương thiện ấy bây giờ chắc đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như một đóa hoa sen tinh khiết.Bắc Đường Mặc Nhiễm muốn gặp nàng ấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận