Tra Nam! Cút- Tiêu Dao Truyện

" Quý phi sao rồi?"

Chiến Bắc Dã ngã người trên lòng sàn, bần thần nhìn trần nhà, hỏi ám vệ bên cạnh.

" Bẩm hoàng thượng. Nương nương vừa về tẩm cung đã nhốt mình trong đó cả buổi... Tì nữ có gọi nàng dùng cơm nhưng nàng bảo không."

Ám vệ trình tự bày giải hết sự tình hắn thấy cho Chiến Bắc Dã nghe. Không khỏi kinh ngạc từ bao giờ chủ tử hắn lại quan tâm quý phi như thế, không hẳn ngài ấy ghét quý phi lắm sao?

Còn Chiến Bắc Dã không nói gì cả. Mi mắt hắn dần dần hạ xuống, hắn thờ dài một hơi rồi phất tay cho ám vệ lui ra.

Hắn rối lắm. Nàng rõ là phi tử của hắn nhưng hắn chẳng bắt ép gì được nàng cả. Từ bao giờ nàng đã dần thoát khỏi sự kiểm soát của hắn. Hắn có chút chế giễu bản thân mình.

Năm ấy nàng cưới vào phủ hắn. Kiệu gỗ tám người khiêng, sính lễ ngất trời thân phận tôn quý gả cho hắn làm trắc. Hắn trốn ở Hoa viện cùng Tần Chỉ Hoa mây mưa khiến nàng bị người ta đàm tiếu khinh thường.

Yến Thanh Lam ba lần bảy lượt gọi hắn nhưng bị hắn trách mắng.

Hắn không chịu bái đường, cả viên phòng cũng không. Trên danh nghĩa hắn với nàng chưa thực làm phu thê với nhau, huống chi thực tế hai người cũng không khác gì người dưng.

Nàng làm trắc phi của hắn, hắn bắt nàng hành lễ với quý thiếp của hắn. Để nam chịu bao nhiêu ủy khuất cũng hứng thú ngồi đó xem.

Nàng dâng trà kính hắn, hắn cũng thẳng tay hất vào người nàng.


Gương mặt như hoa như ngọc kia bị hắn làm cho suýt chút bị bỏng. Hắn còn cười to đem cái ly đập xuống sàn.

Nếu chẳng phải lúc đó Yến Thanh Lam cản lại, không thì hắn cũng thẳng chân đạp nàng ngã.

Nàng không bất cứ động thái gì, vẫn dập đầu hành lễ với hắn rồi lui ra ngoài. Nhớ lại bóng dáng nàng khi ấy yếu ớt, đơn côi thế mà hắn còn cho nàng làm bộ làm tịch.

Lại mặt nhà vợ, hắn cũng không đi. cả thành này đua nhau bàn tán chê cười nàng. Họ nói "ngoài gia thế hiển hách ra thì được gì. Một con câm lên giường làm tình, cả tiếng rên rỉ cũng không kêu được bị thái tử chán ghét là phải". Họ cười nàng, hắn còn cổ vũ dung túng thêm.

Chuyện này dần đà truyền vào cung. Phụ hoàng hắn nổi trận lôi đình la mắng hắn. Bắt hắn phải bỏ Tần Chỉ Hoa vì tất cả chuyện này toàn phần do nàng ta mà ra. Hắn không chịu, bức bối về phủ cho người lôi nàng ra đánh một trận.

Khoảng thời gian ấy phu phụ Tiêu gia có việc ở biên cương, hắn mới dám lộng hành. Đánh nàng xong, hắn cho người nhốt vào nhà củi không cho nàng ăn uống suốt ba ngày.

Yến Thanh Lam nhiều lần cầu xin, hắn đều cự tuyệt còn trách mắng nàng quá phận, thu hết quyền quản gia giao cho Tần Chỉ Hoa. Chuyện này nhanh chóng loan đến Yến gia.

Yến Thanh Lam con gái cưng của Yến quốc công, Tiêu Dao lại là đứa cháu gái nhà ngoại thương nhất. Yến quốc công bất bình lại tâu lên hoàng thượng. Rối loạn cả một thời gian dài.

Mẫu hậu hắn trấn an, bảo sẽ đòi lại công bằng cho họ nên họ cũng không làm quá.

Ở điện Phượng Nghi, hắn bị mẫu hậu hắn trách mắng. Hắn bĩu môi khinh thường, thốt ra một câu.

" Một Tiêu gia nho nhỏ nắm trong tay trọng binh cũng chỉ là thần tử. Cần chi xem trọng."

Mẫu hậu hắn tức giận giáng cho hắn một cái bạt tai.

" Nếu không quan trọng bản cung cần gì phải bảo con cưới Tiêu Dao. Rốt cuộc tiện nhân Tần Chỉ Hoa cho con ăn cái gì để rồi con như thế hả?"

" Mẫu hậu, Chỉ Hoa là người con yêu, mẫu hậu không được xúc phạm nàng."

" Chỉ Hoa, suốt ngày cứ Chỉ Hoa. Tiêu Dao mới là trắc phi, con lại xem không khác gì mấy tiện thiếp. Loạn rồi, loạn rồi!"

" Mẫu hậu, ả ta cùng lắm gia đình hiển hách, cho ả làm trắc phi thì đã là ân sủng lớn rồi."

Hoàng hậu thở gấp ôm ngực như muốn khuỵu xuống. Đây là đứa con bà ta hết lòng bồi dưỡng thành một quân chủ tốt sao?

" Không cần binh quyền nhà họ, con cũng sẽ an ổn làm vua!"

Hắn trào phúng nói ra câu đó. Thái độ xem thường quyền lực của Tiêu gia. Hoàng hậu chỉ lắc đầu ngao ngán.


Nghĩ lại câu nói đó hắn thầm chế giễu mình. Bây giờ hắn ngồi vững như thế không phải nhờ phu phụ Tiêu gia đấy sao.

Hắn cũng chẳng dám nghĩ thêm. Vì càng nghĩ hắn càng cảm thấy xấu hổ muôn phần. Biết có ngày như thế, năm xưa hắn đã không làm vậy.

Giờ hối hận, có kịp không?

" Bệ hạ."

Lý tổng quản đi vào, cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn. Hắn ngồi dậy, lơ đãng hỏi.

" Chuyện gì?"

" Bẩm. Lệ phi mời người đến Tường Vi cung cùng ngắm trăng thưởng rượu."

Nói trắng ra là muốn hắn đến Tường Vi cung ở một đêm.

Bình thường hắn không chần chừ mà đi. Bây giờ hắn sẽ không muốn gặp nàng ta, vì khi gặp nàng ta quá khứ kia như bị bóc trần.

" Nói với nàng, trẫm bận quốc sự. Lần sau đi."

" Vâng, bệ hạ."

Cung nữ Tường Vi cung nghe xong liền chạy nhanh về báo cho chủ tử. Tường Vi cung lại một phen náo loạn.

Nữ nhân mặc đồ đen, trên tráng điểm một đoá mai hồng xinh đẹp nấp mình trên cao nhìn xuống không khỏi cười khinh. Dáng vẻ Tần Chỉ Hoa bây giờ có bao phần cao quý? Nàng ta hạ tiện hơn bất kì người nào.


Toàn bộ mọi thứ bị hất xuống đất loảng xoảng. Nàng ta gầm lên. Gì mà bận quốc sự, rõ chiều đó ôm Tiêu Dao vào điện Dưỡng Tâm.

" Tiện nhân chết tiệt! Sao ngươi cứ luôn giành của ta chứ!"

Nàng ta hét toán lên như kẻ điên đánh loạn vào tì nữ của mình.

" Tưởng mình gia thế cao quý lắm sao? Dựa vào đây ta là con kĩ nữ, còn ngươi là con của một tướng quân. Ta cũng là tiểu thư Tần gia, được hoàng thượng yêu nhất, sủng ái nhất... aaaaaa tiện nhân, chết đi!"

Nàng ta điên cuồng đánh chết một tì nữ. Đến khi mặt tì nữ ấy không ra hình dạng nàng ta mới ngừng tay. Phì phò thở liên tục, mặt đỏ lên, tóc tai rối bời, xiêm y lộn xộn.

Nàng ta đến bên cửa sổ, cười điên dại.

" Tiêu Dao, tiêu hồng tán ta sẽ tặng cho ngươi. Thiên niên đăng đế là ngày chết của người... Haha...haha..."

Vân Cẩm Chi dường như nghe rõ mọi thứ nàng ta nói. Tiêu hồng tán không phải xuân dược bậc nhất kinh thành sao? Nàng ta muốn đem nó hại Tiêu Dao?

Không được, phải báo cho chủ tử biết!

Đoạn, nàng phi nhanh ra khỏi cung cấm. Cùng lúc ấy, đồng bọn của nàng trong cung cũng đi theo. Trao đổi sự tình mới biết bọn chúng bắt đầu hành động vào Thiên niên đăng đế.

Lần này lại một phen loạn cho mà xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui