Tra Nam! Cút- Tiêu Dao Truyện

Sáu ngày tiếp theo diễn ra rất yên ắng. Chỉ có các cung nhân thì tất bật chuẩn bị cho Thiên niên đăng đế. Dưới sự chỉ đạo của hoàng hậu, mọi thứ đâu vào đấy, không có bất cứ sai xót nào cả.

Khi mặt trời còn chưa lên, mặt trăng còn chưa lặn, Tường Vi cung lại bề bộn. Chủ nhân cung họ thay hoàng hậu làm lễ, đó là một vinh hạnh lớn, do đó tất cả mọi thứ chuẩn bị phải hoàn mỹ.

Xiêm y đỏ lộng lẫy được treo lên trải dài, phía lưng thêu khổng tước, mũ phượng 7 đuôi đính những viên hồng ngọc sắc xảo. Dây chuyền, hoa tai, vòng tay...và cả đôi giày 20 phân nạm vàng.

Tần Chỉ Hoa chỉ là một thứ phi, không tư cách mặc phượng bào, song tất cả những thứ này cũng đã nâng cao địa vị nàng ta một bậc.

Nhìn mình trong gương, phấn mắt màu đỏ nhạt kẻ sắc xảo tôn lên đôi mắt đầy dã tâm của nàng ta, giữa tráng vẽ một đoá hoa, môi thắm khẽ nhếch lên vẻ tự đắc.

Con của kĩ nữ thì sao? Không phải giờ nàng ta ngang hàng với hoàng hậu rồi đấy ư?

Từng lớp xiêm y khoác vào, mái tóc thẳng tưng được chải chuốt bôi thêm một ít hương liệu toả mùa thơm ngây ngát quyến rũ. Nhan sắc của Tần Chỉ Hoa không tới mức khuynh thành nhưng cũng là một bông hoa kiều diễm lộng lẫy nhất nhì hậu cung. Tất cả đều được di truyền từ mẹ nàng ta, hoa khôi thanh lâu một thời.

Đến khi trời sáng bửng, trong cung đốt pháo nổ vang cả trời. Từ Tường Vi cung, các tùy tùng nâng kiệu đến Điện Kim Loan, nơi xuất phát làm lễ.

Đi trên đường, các phi tần, các cung nhân đồng loạt thấy kiệu mà hành lễ. Hiện tại nàng ta đại diện cho hoàng hậu, nên mọi người phải hành lễ và xem nàng ta như hoàng hậu đương triều. Vẻ mặt đắc ý, cái đầu nghênh cao kiêu căng.

Đến điện Kim Loan, hầu tì đỡ nàng ta xuống. Nàng ta bước từng bước chậm rì trên đôi giày kia đến bên hoàng thượng. Bày bộ mặt e lệ ngượng ngùng, nàng ta đến bên hắn yêu kiều hành lễ.

" Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."

" Miễn lễ. Lệ phi, hôm nay nàng thật đẹp."


Chiến Bắc Dã cũng không keo kiệt cho một lời khen nàng ta. Nàng ta hai mặt ửng hồng ngượng ngùng nép bên cạnh hắn hệt một con chim nhỏ yếu đuối cần che chở.

Lương phi Vân Cẩm Liên đứng một bên cười nhàn nhạt, ít ai chú ý trong mắt nàng loé lên sự khinh thường, trào phúng. Nàng tinh nghịch đến bên Chiến Bắc Dã nắm lấy tay hắn ngây ngô cất tiếng.

" Bệ hạ, Liên Nhi cũng muốn mặc như Lệ phi lắm a... Thật đang tiếc, sao Liên Nhi chỉ mới 16 tuổi thôi chứ."

Nàng phụng phịu nũng nịu chu môi hờn dỗi. Gương mặt khả ái mang nét trẻ con, Chiến Bắc Dã sủng nịnh nhéo má nàng, bỏ lơ Tần Chỉ Hoa bên cạnh, dịu dàng dỗ dành.

" Liên Nhi, đó là đồ của hoàng hậu, Lệ phi chỉ thay nàng ấy thôi. Liên Nhi là Lương phi không thể mặc được. Thôi thì để mai trẫm cho nàng vài bộ xiêm y mới được chưa?"

" Liên Nhi biết rồi. Hoàng thượng hứa a. Không thì Liên Nhi hông chơi với hoàng thượng nữa."

Nàng cúi đầu nói, tay còn cầm lấy tay áo hắn lắc qua lắc lại. Chiên Bắc Dã giở khóc giở cười, xoa đầu nàng.

Tần Chỉ Hoa đỏ mắt căm ghét nhìn Vân Cẩm Liên. Con tiện nhân, dám câu dẫn hoàng thượng giữa chốn thanh thiên bạch nhật này. Không biết xấu hổ.

Ta không biết xấu hổ thì sao?

Vân Cẩm Liên kiêu ngạo khiêu khích nàng ta. Nàng ta cắn răng, cố bình ổn tâm tình tránh nổi đoá lên mà đánh nàng ta.

" Hoàng thượng, đến giờ rồi."

Khâm thiên giám cung kính bảo hắn. Chiến Bắc Dã gật đầu, ra hiệu cho Lý tổng quản. Lý tổng quản bấy giờ cất cao giọng mình lên.


" Giờ lành đã đến! Mời hoàng thượng, hoàng hậu cùng hoàng quý phi chuẩn bị tiến hành làm lễ."

Tất cả bách quan, phi tần bỗng dưng một phen hết hồn. Hoàng quý phi? Ủa, không phải Lệ phi là người thay hoàng hậu hay sao?

Nụ cười trên môi Tần Chỉ Hoa tắt ngúm. Hoàng quý phi? Có lộn không thế, nàng ta là Lệ phi cơ mà!

Chiến Bắc Dã cũng không thoát khỏi sự bàng hoàng.

Sự nhốn nháo của mọi người nhanh chóng gây sự chú ý cho hắn.

Từ xa đã thấy hai thân một cao một thấp song song đi cùng nhau. Đến gần mới thấy, đó là hoàng hậu Yến Thanh Lam cùng hoàng quý phi Tiêu Dao. Nhất là hoàng quý phi mặc phượng bào vàng kim sáng lấp lánh, đôi mũ phượng 8 đuôi đính đá kim can. Dưới chân mang đôi giày 20 phân. Không cần cung tì đỡ, nàng vẫn thản nhiên bước đi như đi bình thường. Khiến người ta trầm trồ.

Nhất là phía sau lưng áo trải dài hình con phượng hoàng toả sáng dưới ánh hoà quang của mặt trời. Phượng tung cánh dưới ngọn lửa đỏ rực.

Niết bàn...

Là Niết bàn...

Chiến Bắc Dã ngơ ngẩn nhìn nữ nhân dung nhan xinh đẹp cao ngạo đang đi tới.

Đó thực là nàng sao? Tiêu Dao mà hắn quen sao? Khí thế cao ngạo nhưng không khiến người ta ghét thay vào đó là tôn sùng, tình nguyện phục tùng nàng.

Không khác chi Chiến Bắc Dã, đến Chiến Bắc Niên cũng thế. Hắn thực sự xúc động trước vẻ đẹp kinh diễm của nàng. Ánh mắt ấm áp, sủng nịnh chan chứa bao nhiêu phần yêu thương.


" Thần tham kiến hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương!"

Tiếng hô to cùng hành lễ của một vị quan già thành công kéo toàn bộ mọi người về hiện tại. Bọn họ đồng loạt cùng nhau quỳ gối hành lễ. Khẩu hiệu "thiên tuế" vang vọng cả điện Kim Loan.

Tần Chỉ Hoa sửng người. Tư thế trên cành cao thoáng chốc đổ vỡ, nàng ta thực đã bị rớt xuống. Nàng ta không dám tin vào chuyện này, cứ lùi dần, vấp phải tà áo ngã nhào xuống.

Tiếng hét vang lên, các cung tì nhanh chóng đỡ nàng ta. Ngoài họ ra không ai quan tâm đến nàng ta cả.

Vì tất cả mọi người đang bận ngắm nhìn hoàng quý phi đương triều.

Yến Thanh Lam đi bên cạnh Tiêu Dao nhẹ nhàng hành lễ với Chiến Bắc Dã sau đó quay xuống tươi cười trước bách quan.

" Người thay bản cung làm lễ là hoàng quý phi, như thế mới không làm mất mặt hoàng tộc Chiến thị. Không biết hoàng thượng có ý kiến gì không?"

Chiến Bắc Dã nghẹn họng không biết nói gì cả.

Một vị quan già đi lên ôm quyền khum lưng.

" Hoàng hậu nói đúng. Trước giờ lớn trước nhỏ sau, hoàng quý phi thân phó hậu một triều có đủ tư cách thân phận cao quý để thay hoàng hậu làm lễ bái tổ tiên hoàng tộc. Còn Lệ phi, chỉ là một thứ phi, chưa đủ tư cách!"

Vị quan này là nguyên lão hai triều, tính cách thẳng thắng luôn tuân theo các phép tắc lễ nghi. Xưa này không hề ưa thái độ lấy ti phạm tôn của Tần Chỉ Hoa nên lần này liền nhanh chóng đưa ra quan điểm của mình.

Tần Chỉ Hoa bị vả thẳng mặt như thế, như tức điên lên. Nàng ta chỉ đến lão quát lớn.

" Ngươi nói thế là gì?"

Lão ấy hừ lạnh không để ý đến nàng ta sau đó quay lại hàng của mình.


" Hoàng thượng... Làm chủ cho..."

" A vị ngự sử này nói đúng a. Bệ hạ à, thần thiếp biết quý phi tỷ tỷ rất giỏi, tỷ ấy có thể đi trên đôi giày đó mà không cần ai đỡ cả nha. May hoàng hậu phát hiện, không thì..."

Tần Chỉ Hoa bị vả lần thứ 2.

Như thế là sao? Là gián tiếp nói Tần Chỉ Hoa không có đủ khả năng nhưng vẫn cố tỏ vẻ. Tần Chỉ Hoa muốn tức điên lên chạy đến xé rách miệng Vân Cẩm Liên.

Chiến Bắc Dã thoáng do dự song cũng phất áo bào đi.

" Được rồi, Quý phi sẽ thay hoàng hậu."

Vân Cẩm Liên hướng đến Tần Chỉ Hoa cười khiêu khích nàng ta.

Mới khai vị thôi, món chính còn phải chờ.

Sau đó ánh mắt nàng ta chuyển sang Chiến Bắc Niên. Chiến Bắc Niên gật đầu vẻ hài lòng.

Bày kế sao? Luận về kế không ai hơn hắn.

Tần Chỉ Hoa chỉ trơ mắt nhìn long liễn cùng phượng liễn được nâng lên. Đến khi đi xa dần, chẳng còn mấy ai ở đây nữa, nàng ta mới thực bộc phát bản tính mình ra.

Mũ phượng bên đầu bị nàng ta đem ném xuống. Haha... Phó hậu một triều, thứ phi sao? Nàng ta là thứ phi thì sao? Không lâu nữa, người ta sẽ quỳ trước mặt nàng ta hô to "thiên tuế". Còn hoàng quý cao quý của bọn chúng chỉ là một dâm phụ không biết xấu hổ mà thôi.

Hừ, Tiêu Dao ngươi cứ đắc ý đi. Rồi bản cung sẽ từ từ nhìn ngươi từ phượng hoàng thành một con điếm rách nát bị thoái mạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận