Tra Nam! Cút- Tiêu Dao Truyện

" Hai người làm cái trò gì vậy hả?"

Chiến Bắc Dã đùng đùng tức giận, siết lấy tay nàng như muốn bẻ gãy nó vậy. Nàng nhíu mày vùng vẫy.

" Chiến Bắc Dã, ngươi điên à, thả ta ra!"

" Dao Dao!"

Chiến Bắc Niên lo lắng chạy tới chức giúp nàng, nào ngờ bị Chiến Bắc Dã cho một chưởng. Hắn lảo đảo lui về phía sau 3 bước, thổ huyết.

" Quý phi của trẫm há để ngươi gọi thẳng tên như thế. Chiến Bắc Niên, ngươi có ý gì đây."

Chiến Bắc Dã lạnh lùng nhìn hắn. Ánh mắt như xuyên thủng hắn, muốn đem hắn cắt từng mảnh nhỏ. Chiến Bắc Niên vẫn không hề sợ hãi, hắn vẫn tiếp tục bước đến.

Hắn đã hèn yếu một lần, hắn không muốn thêm lần thứ hai.

" Ngươi còn dám tới."

Chiến Bắc Dã không nể tình tiếp tục cho hắn một chưởng nữa. Lần này hắn lùi lại 10 bước, máu thổ ra còn nhiều hơn ban nãy nữa. Sắc mặt hắn tái nhợt.


Một hồi chuông báo động, Tiêu Dao cắn lấy tay Chiến Bắc Dã. Hắn đau đớn thả nàng ra, nàng chạy đến bên Chiến Bắc Niên.

" Niên ca..." Ca

" Tiêu Dao, nàng dám!"

Chiến Bắc Dã nổi điên lên kéo nàng lại. Siết chặt lấy nàng, kìm lấy tay chân nàng.

Nàng là phi tử của hắn, lại dám ở đây tình chàng ý thiếp với đệ đệ hắn. Lần trước ở Ngự hoa viên không có hắn họ đã ôm ấp nhau rồi. Lần này thì sao? Muốn tiến thêm nữa sao? Thật to gan! Nữ nhân chết tiệt dám "vượt tường".

" Chiến Bắc Dã, thả ta ra! Ngươi đừng quá đáng! Thả ta ra! A..."

Chiến Bắc Dã siết chặt lấy cằm nàng hung hãn trợn mắt. Quá đáng? Hắn làm gì quá đáng. Hắn bị cắm sừng bởi đệ đệ mình, hắn không có quyền giận sao?

" Hoàng huynh, tác hợp cho bọn đệ...được không..."

Lý tổng quản bị doạ đến kinh sợ. Niên vương, ngài ấy cả gan dám nói câu đó sao. Lão lên nhìn sang Chiến Bắc Dã, nụ cười âm u lạnh lẽo rộ lên.

Chết thật rồi. Hoàng thượng tức giận thực rồi.

Chiến Bắc Dã thâm thúy nhìn nữ nhân trong lòng. Nàng thế lại dám câu dẫn đệ đệ hắn. Thật có bản lĩnh,khi xưa bị câm khiến đệ đệ hắn ái mộ không thôi, giờ biết nói rồi lại dùng cái giọng thẹn thùng kia nói với đệ đệ hắn. Thật to gan!

" Niên, trẫm xem như đệ nói đùa. Về đi!"

Hắn im lặng hồi lâu cuối cùng hạ bậc thang cho Chiến Bắc Niên đi xuống. Nhưng Chiến Bắc Niên không cần.

" Đệ không nói đùa. Hoàng huynh đệ yêu Dao Dao. Đệ chấp nhận bỏ tất cả, chỉ cần nàng ấy thôi!"

Tiêu Dao cảm động vô cùng. Hắn thực là vương gia một nước sao? Trên khoé mi không rõ lúc nào lệ đã tuôn trào thành từng mảng lớn.

Chiến Bắc Dã nhìn đôi nam nữ kia, khoé môi nhếch lên đầy khinh thường. Hừ, đồ của hắn há dễ dàng bỏ như vậy.

" Chiến Bắc Niên nghe cho rõ đây. Trẫm cấm ngươi bén mảng đến đây. Nếu không, đừng trách trẫm! Còn nàng, theo trẫm về!"

Hắn bế xốc nàng lên hùng hổ mà đi. Chiến Bắc Niên kích động chực muốn bắt nàng lại ngực lại nhói lên một đợt hắn khuỵu xuống đất. Ánh mắt tuyệt vọng nhìn họ.


Dao Dao ta sẽ cứu nàng ra... Dao Dao...

Chiến Bắc Dã bế nàng về Điện dưỡng tâm, cánh cửa bị đạp toang ra, hắn bế nàng đến long sàn rồi vứt thẳng xuống đó.

Nàng luôn mập mờ với Chiến Bắc Niên cũng vì hắn chưa lấy trọn nàng. Chỉ cần hắn lấy trọn nàng, nàng mới toàn tâm toàn ý theo hắn.

Chiến Bắc Dã ngồi lên người nàng, cố định nàng lại không cho phép nàng giẫy giụa. Tay kia sờ soạn kéo lớp xiêm y nàng ra. Nàng thất kinh.

" Chiến Bắc Dã thả ta ra!"

" Ái phi ngoan. Để trẫm yêu nàng."

Hắn ngon ngọt dụ dỗ nàng. Nàng cắn răng vùng vẫy tránh đi trảo ma của hắn. Nước mắt rơi lả chả, cả người run lên liên hồi sợ hãi. Ánh mắt nàng tuyệt vọng căm hận nhìn hắn muốn giết chết hắn.

Hắn tựa ngàn con dao xuyên thẳng qua tim đau đớn tột cùng.

" Đừng nhìn trẫm như thế được không. Dao Dao... Trẫm xin lỗi, trẫm không muốn nàng rời xa trẫm..."

Chiến Bắc Dã khổ sở bịt mắt nàng lại. Hắn không thích nàng nhìn hắn như thế, hắn thích ánh mắt ngoan ngoãn nghe lời trước kia của nàng hơn.

" Trẫm có thể cho nàng vinh hoa phú quý, sủng ái nàng, lập con nàng làm thái tử. Dao Dao đừng bỏ trẫm được không?"

" Ta không cần."


Nàng lạnh lùng nói. Với một kẻ đã nhẫn tâm giết chết "nàng" như thế, nàng làm sao an ổn mà thành phi tử của hắn. Nhốt mình cả đời trong lồng son, đấu đá với những nữ nhân đó, nàng thà đi còn hơn.

Mà hắn không phải còn Tần Chỉ Hoa sao? Lời hắn nàng có thể tin bao nhiêu phần?

Nàng nhếch môi khinh bỉ.

Nàng phủ phàng như vậy, tim hắn nhói đau lắm. Hắn dần thả nàng ra. Tiêu Dao nhanh chóng ngồi dậy mà chạy đi.

Hắn chưa bao giờ thấy mình bất lực như vậy. Nếu trước kia hắn sẽ không chần chừ mà cường bạo nàng. Nhưng lần này hắn lại sợ, sợ nàng hận hắn.

Quá khứ như một vết nhơ để lại, là một bức tường vĩnh viễn không thể nào đập tan đi, khoảng cách hai người. Hắn không biết hắn như thế là yêu nàng không, nhưng hắn biết bản thân không muốn rời xa nàng tí nào cả.

Nội tâm giẫy giụa, hắn không biết mình nên làm gì đây? Làm gì để nàng không rời xa hắn đây.

Hắn muốn được đối xử như nàng đối xử với Chiến Bắc Niên. Nhẹ nhàng yểu điệu có chút lệ thuộc vào hắn.

Hình ảnh họ đứng gần nhau đẹp đẽ đến chói mắt.

Không được! Bằng bất cứ giá nào, trong mắt nàng chỉ được có hắn thôi. Hắn là hoàng đế, chỉ cần hắn muốn thì đừng hòng thoát khỏi hắn.
......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận