Yến thị đưa nàng về cung. Vừa thoa thuốc cho nàng vừa xót xa.
Bà một đời uy vũ lại để con gái bà chịu khổ như thế. Yến thị hết sức đau lòng, hận không thể kiếm cớ đưa nàng xuất cung về nhà hảo hảo là đại tiểu thư cao quý nhất của Tiêu gia.
Phu quân bà, Hộ quốc đại tướng quân, năm xưa đánh trận ở biên cương thành tây không may bị trúng độc nên chẳng thể sinh đẻ được nữa. Mà lúc ấy, bà mang thai Tiêu Dao, có một đứa con duy nhất, bảo bối tâm can của hai ông bà.
-" Dao Dao, con muốn làm Quý phi nữa không?"
Bà từ tốn thoa cao cho nàng. Mùi thuốc thơm nhè nhẹ lại mát mát. Nàng có chút do dự
Nàng chẳng muốn ở nơi cung cấm này. Nhưng trước khi đi Tiêu Dao đã dặn nàng bảo vệ Tiêu gia. Nàng không thể vì bản thân mà thất hứa.
Yến thị thấy nàng không nói gì, cũng im lặng đi. Nếu thực sự mà đi, e là Tiêu phủ nàng rõ không thể yên ổn được. Có điều vì con gái, bà sẽ chống trả được.
Tầm khoảng hai ly trà, Chiến Bắc Dã xông thẳng vào tẩm cung của nàng. Yến thị hành lễ, con nàng vẫn mọi khi ngồi yên ở đó. Hắn cũng không thể trách cứ, hướng đến Yến thị, hắn cụp mắt lại.
-" Tiêu phu nhân, thực chuyện đó trẫm... xin lỗi"
-" Đây không phải lần đầu... Thưa bệ hạ"
Yến thị cười tao nhã.
Giống Tiêu Dao, bà rất kiêu ngạo và ngông cuồng.
Chiến Bắc Dã xấu hổ nghẹn họng. Liếc mắt nhìn sang nàng, nàng lại trông như không thấy hắn. Nàng ghét hắn thật rồi.
Hắn bỗng thấy bất an, hơi thở trở nên nặng nề khó nhọc hơn. Nhưng mà, điều hắn làm là hoàn toàn đúng. Nàng là hoàng phi của hắn có nghĩa vụ cùng hắn sinh con nối nghiệp. Có hoàng nhi, nàng sẽ được nâng cao địa vị, đó là quá tốt cho nàng.
Song dường nàng không muốn hắn.
Vì Chiến Bắc Niên?
Đến ấy hắn lại thấy giận song Yến thị ở đi, hắn không dám chất vất.
-" Ái phi, trẫm có chỗ người hầm huyết yến lát nữa có người đem đến cho nàng"
-" Tạ ơn hoàng thượng"
Nàng hờ hững, lạnh nhạt.
Muốn cường bạo nàng, giờ quay sang dỗ dành nàng? Tưởng nàng như mấy bông hoa trong hậu cung hắn sao? Thật khinh bỉ.
-" À, ban nãy còn nhờ Lương phi đến báo không thì..."
Chiến Bắc Dã tiếp tục nói để lờ đi không khí ngượng ngạo kia.
Trước đó, hắn với Yến thị ở Ngự thư phòng giải thích chuyện đêm qua. Hắn cũng bảo đảm nàng hiện sống rất tốt. Không ngờ Lương phi lại vào, báo rằng Thục phi cùng Lệ phi có ý kiếm chuyện với nàng. Hắn vốn không tin, nhưng Yến thị lại nằng nặc đi. Hai người đến đó, mới biết cớ sự như kia.
Lương phi à? Một trong tứ phi đừng đầu Hiền Lương Thục Đức, rốt cuộc vì sao lại giúp nàng chứ?
-" Nàng ta chẳng sợ đắc tội với Tần Chỉ Hoa và Kiều An Lạc sao? Dù sao họ cũng có người chống lưng cơ mà"
Nàng khinh khỉnh nói.
Chiến Bắc Dã thấy hơi nhột, cũng cười khổ.
-" Có trẫm ở đây, họ dám chăng?"
Hắn nói câu đó ra cũng không mấy suy nghĩ, vì hắn không hề để tâm.
Trẫm ở đây? Có trẫm ở đây không cùng họ ức hiếp nàng là may lắm rồi. Nàng cũng không thèm khát gì sự che chở của hắn.
-" Mẫu thân... Người về đi, con muốn nghỉ ngơi"
-" Đ-được rồi. Con nhớ bảo trọng. Có gì báo mới mẫu thân, Tiêu phủ luôn ở sau con"
Có Tiêu phủ ở đây, ai dám tác quái?
Yến thị theo tỳ nữ li khai khỏi Mẫu Đơn cung. Chỉ còn Chiến Bắc Dã cùng nàng ở lại. Nàng nhắm nghiền mắt, có chút yếu ớt, gầy gò, môi đỏ thiều thào.
-" Đừng làm bộ nữa có gì nói thẳng đi."
-" Dao Dao, nàng có cần nói khó nghe như thế không..." Trẫm quan tâm nàng thật mà.
-" Chúng ta đã không bằng lòng cần chi phải bằng mặt. Không yêu thương gì nhau cần chi phải vờ quan tâm."
Nàng cười điểu giả chặt gãy câu nói của hắn. Sự biện hộ của hắn cùng lắm chỉ là những lời gian dối mà thôi.
-" Dao Dao, nàng nói thế là sao? Nàng không sợ trẫm nhốt nàng vào lãnh cung sao?"
-" Nhốt thì nhốt."
Hắn nghẹn họng. Nàng thay đổi thật rồi, hoàn toàn trở thành một người khác. Nàng trước kia nhu nhược yếu đuối, chỉ cần hắn nhăn mặt nàng đã rưng rưng nước mắt quỳ xuống cầu xin hắn.
-" Ngươi có phải Tiêu Dao không?"
Hắn ngờ vực hỏi.
-" Bản cung là Tiêu Dao, lẽ nào lại không biết sao?"
Đúng nàng là Tiêu Dao, là cô gái từ hiện đại về đây chứ không phải hoàng phi yếu đuối kia.
-" Trước kia nàng không thế."
-" Con thỏ bị dồn vào đường cùng cũng sẽ muốn cắn lại... Huống chi, Chiến Bắc Dã, ngươi cùng Tần Chỉ Hoa kia vạn lần dồn ta vào đường chết. Lại muốn ta tiếp tục nhẫn nhịn... Ta chưa bị thiểu năng"
Nàng lật mặt thẳng với hắn. Như thế mới cho hắn biết và hoàn toàn không để sự việc đêm qua xảy qua lần nào nữa. Nàng không lo gì trinh tiết song lại cùng tên tra nam này, nàng thà trở thành bà cô già ngàn năm chưa được bóc tem thì hơn.
Hắn thực dơ bẩn, từ bên ngoài lẫn tâm hồn.
-" Xong rồi, mời Hoàng thượng về cho. Sợ là cái nơi nhỏ bé này không chứa nổi vị phật gia như ngài"
Nàng nằm xuống giường kéo chăn lại, quay lưng về phía hắn. Hắn đứng đó mãi rồi thở dài rời đi.
Hắn ra khỏi cửa cung, Lý tổng quản cũng đi phía sau hắn. Hắn nhìn lên trời, trời vẫn xanh ngắt xinh đẹp mà lòng này lại có chút âm u, giông bão.
-" Lý tổng quản, trẫm trước kia đã sai rồi sao?"
Hắn cảm thấy hối hận vì những việc mình đã làm.
-" Thứ nô tài nói thẳng. Quý phi vốn hiền lành lại rất lương thiện. Biết mình không được sủng ái nên ba lần bảy lượt im lặng để đám phi tần kia ức hiếp... Một hoàng phí cao quý lại bị khi dễ không khác gì tiện nô, thực đúng khổ. Nhưng hoàng thượng ngài, lại dung túng cho các nương nương kia ức hiếp Quý phi..."
Giọng Lý tổng quản già nua chậm rãi nói từng từ đi xuyên vào tâm trí hắn. Nó như cái tát giáng thẳng vào hắn. Hắn sai thực sao...
-" Không hiểu vì sao người như thế, nhưng nô tài người làm thế hơi...quá đáng..."
-" Trẫm chỉ muốn rửa hận cho Lệ phi thôi... Năm đó, nàng hại Chỉ Hoa bị đánh..."
-" Người nói 30 trượng của 4 năm trước?"
Lý tổng quản nghi hoặc hỏi.
Chiến Bắc Dã gật đầu.
-" Hoàng thượng là nàng ta tự làm tự chịu."
Lý tổng quản bĩu môi đáp. Năm đó lão ở phủ thái tử, mấy chuyện như thế lão biết rõ hơn ai cả.
-" Ý tổng quản..."
-" Năm ấy, Lệ phi cướp lấy tấm vải do hoàng hậu ban tặng. Quý phi cố giành lại bị nàng đẩy cho đập đầu vào đá. Còn dự yến, nô tì của Lệ phi đã lén lúc cho người xé rách xiêm y của Quý phi, nên Lệ phi mới hiên ngang thay thế nương nương vào trong đó..."
Lý tổng quản kể cả đầu đuôi lại cho Chiến Bắc Dã.
Hắn nghe như có ai đấm vào tai mình. Sự việc năm đó thật là như thế sao? Rõ ràng Chỉ Hoa nói với hắn là Tiêu Dao bày kế cơ mà.
Lý tổng quản nhìn hắn lắc đầu. Hoàng thượng rõ bị lừa rồi.
-" Lệ phi cũng không tốt như ngài nghĩ. Mẹ ruột nàng ta là kĩ nữ lầu xanh, khi sinh nàng ta ra liền đến Tần phủ ăn vạ đổi làm chính thất..."
-" Được rồi. Trẫm biết!"
Hắn ngắt lời. Hắn không muốn nghe thêm gì nữa.
Hắn lững thững đi về Ngự thư phòng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...