Tra Nam! Cút- Tiêu Dao Truyện

Đêm ấy hạ nhân của Niên vương phủ chạy đến Tiêu phủ báo tin làm Yến thị cả đêm ngủ không yên. Vừa mới sáng bà đã sai người đưa thư cho hoàng hậu xin tiến cung.

Bà mau một bộ đồ tối màu, trên người cũng chỉ vài ba trang sức đơn giản nhỏ nhẹ không quá cầu kì, bà lên xe ngựa tiến cung.

Dòng người ồn ào náo nhiệt của buổi sáng kinh thành. Chiếc xe ngựa vẫn lăn bánh đến trước cổng lớn, nơi có hàng chục thị vệ canh giữ cùng một lão thái giám tuổi tầm trung đứng ở đó.

Bà xuống ngựa, tư thế uy vũ hào hùng cao quý chẳng mấy mang dám dốc tao nhã, nhỏ nhẹ như mấy mệnh phụ kia. Bà từng làm tướng, khí thế hơn hẳn các mẫu phụ bình thường, trước mặt bà người ta chỉ có lòng cung kính.

" Tiêu phu nhân."

Lý tổng quản cung kính chào bà. Bà cũng đáp lễ nở nụ cười chuẩn mực nhất

" Không biết Lý tổng quản đây là..."

Lý tổng quản là người của hoàng thượng sao lại ra đón tiếp bà, đáng lẽ phải là cung nữ bên cạnh hoàng hậu chứ.

" Hoàng thượng muốn gặp người để bàn chút chuyện, mời phu nhân theo lão nô."

Bà không nói gì chỉ gật đầu. Hai người đến Ngự thư phòng.

Khi ấy trời cũng sáng hẳn, Tiêu Dao đã tỉnh lại lúc sáng sớm, nàng dùng điểm tâm xong thì theo thói quen đến ngự hoa viên. Lần này không ở lương đình, nàng ngồi ở một cái bàn đá dưới gốc cây điệp. Điệp độ mùa hoa nở vàng rực cả một cây, cái màu vàng hoà với ánh nắng nhàn nhạt sáng hạ. Phía dưới gốc được trải bằng một tấm thảm vàng óng, nực mùi nhè nhẹ thanh thanh của hoa. Từng đàn hồ điệp rủ nhau ùa về quay quanh cùng với bầu trời hạ màu xanh ấm áp, tất cả khiến khung cảnh thiên mộng ngọt dịu nhường nào.

Tấm băng trắng còn quấn trên đầu, vẫn theo thói quen không bất cứ trang sức cồng kềnh nào, bộ lam y nhàn nhạt, mái tóc búi nhẹ lệch một bên được cố định bằng cây trâm ngọc bích màu thủy. Ngón tay tao nhã chạm vào ly trà, mùi trà thoang thoảng thanh mát, dễ chịu nhường nào.

" Nương nương đã chưa đỡ, người vào cung đi"

Nàng lắc đầu. Nơi đó với nàng không khác gì lồng son cả. Chỉ ở đây, một khắc thôi cũng khiến nàng cảm thấy một chút tự do.


Quả là nữ nhân mạnh mẽ không gì mà sợ, nhưng lần này nàng thực sự hoảng. Nhớ lại ánh mắt độc ác, nhuốm màu nhục dục chiếm hữu của Chiến Bắc Dã, nàng lại run lên.

Cứ ngỡ đêm qua sẽ chết mất...

" Ai nha, quý phi tỷ tỷ đêm qua được thị tẩm sao? Thế này là gì, mừng quá đến nổi đập đầu à?"

Giọng lanh lảnh chua ngoa. Tần Chỉ Hoa ráng thẳng cái lưng đau buốt của mình rải từng bước tao nhã nhất có thể, đoan trang phóng những lời mỉa mai khinh miệt.

" Thôi. Nàng ta lần đầu được thị tẩm mà, phải vui chứ"

Kiều An Lạc bên cạnh cũng hoạ theo. Ánh mắt khinh miệt, lại như vô tình kéo tay áo, lộ cánh tay trắng nõn không tì vết.

Không có cung thủ sa, nàng ta đã sớm được sủng hạnh rồi. Tất nhiên đắc chí hơn kẻ nào đó, làm phi 5 năm đến cả giường cũng chả leo lên được.

Nàng cũng lười nhìn họ. Tới gây chuyện nữa đấy a. Một lũ ngực to não phẳng, không cần phí sức cãi cọ với chúng. Nàng thanh cao uống chén trà nóng, lơ bọn họ.

Kiều An Lạc bặm môi tức tối. Con tiện nhân này là gì há lại xem thường nàng? Chỉ là một phi tần không được sủng ái. Hừ!

" Gan ngươi cũng to thật, dám không để bản cung vào mắt. Bắt lấy nàng ta, lần này phải trừng trị"

Đám cung nhân phía sau nàng ta cao to trông hung dữ nhào đến. Kiều An Lạc nở nụ cười đắc ý, lạnh lẽo, dựa vào đâu còn tiện nhân này lại được hoàng thượng bao châu báu, lại còn thị tẩm nàng ta chứ.

Nghĩ lại gương mặt như hoa như ngọc kia của nàng, Kiều An Lạc thêm ghen ghét. Phải xé nát mặt con tiện nhân này, lúc ấy cả tư cách làm phi cũng không có.

Xuân Viên hốt hoảng bảo vệ nàng, bị đám người kia hung hăng đấm vào bụng. Nàng nhăn mặt tránh họ, 3-4 cung nữ kia như kẻ điên nhào đến nàng giày xéo bức tóc đánh nàng bầm dập.


" Kiều An Lạc, ngươi thật to gan."

Nàng hét lên. Nhìn kĩ chung quanh không có ai cả, rõ biết hai người kia đã chuẩn bị từ trước rồi.

" Hừ. Xé nát mặt con tiện nhân đó cho ta!"

Tần Chỉ Hoa lên giọng ra lệnh.

Bọn cung nhân tất nhiên nhào đến. Có Lệ phi được sủng ái nhất chống lưng, họ còn sợ cái gì.

" To gan! Đám cẩu nô tài dám làm bậy trước mặt thiên tử."

Lý tổng quản không biết ở nơi nào mà quát to lên. Đám cung nữ kia giật mình kinh hãi theo phản xạ mà quỳ rạp xuống. Tần Chỉ Hoa, Kiều An Lạc vẻ mặt hung dữ bấy giờ liền biến thành mềm mại, yếu đuối, vội vã quỳ xuống.

-" Thần thiếp...tham kiến hoàng thượng ~"

Tốc độ lật mặt hơn lật sách, Tiêu Dao bĩu môi khinh miệt. Nàng bị người ta cấu xé khá đau, trên tay rõ vết bầm, tráng lại rớm mắt.

Chiến Bắc Dã khoác một thân hoàng bào đen đi tới, bên cạnh là Tiêu phu nhân, Yến thị mặt mày đen thui liếc nhìn họ.

Tần Chỉ Hoa bắt đầu thấy bất an, lại là tiện phụ đó.

Yến thị sắc lạnh nhìn đám nô tài, lại nhìn nữ nhi của mình chật vật được Xuân Viên đỡ lên. Bà ấy lạnh lẽo hướng đến Chiến Bắc Dã mở miệng hỏi.


" Đây gọi là tốt sao? Bệ hạ?"

Chiến Bắc Dã lúng túng. Quả lúc nãy hắn mở miệng đính chính nàng sống rất tốt trong cung mong Yến thị đừng lo. Ai đâu đến nơi này lại gặp tình cảnh này.

Trông Tiêu Dao thương tích đầy người thế, Chiến Bắc Dã lại thấy chút xót xa.

" Tiện phụ to gan, dám ăn nói vô lễ với hoàng thượng. Không mau bắt bà ta lại."

Kiều An Lạc miệng nhanh hơn não, nhìn Yến thị là biết mẫu thân của Tiêu Dao. Nàng ta có chút khinh thường, nghe lời như thế, tất nhiên sẽ bóc lấy mà chèn ép.

Tần Chỉ Hoa mặt lạnh nhìn nàng ta như nhìn kẻ ngu. Yến thị dẫu biết là thế, nhưng lần trước thấy bệ hạ e dè, Yến thị không phải kẻ tầm thường.

Yến thị dường như không để tâm đến nàng ta, lặng lẽ đi đến dìu con gái dậy, xót xa lấy khăn lau vết bẩn cho nàng lại thấy tráng rướm mắt, bà nghiến răng nghiến lợi.

" Hoàng thượng, không phải lần đầu đâu nhỉ?"

" Tiêu phu nhân, trẫm chỉ là..."

Hắn bối rối, trong đầu không ngừng chửi đám nữ nhân ngu xuẩn, muốn ức hiếp thì làm trong âm thầm đi, lại cứ lựa lúc Yến thị đến mà ức hiếp. Đây không khác gì đang vả vào mặt hắn. Song ần này thực sự Yến thị rất giận.

" Người đâu, Thục phi vô phép tắc không tôn trọng hoàng quý phi phạt 30 trượng, gián chức thành chiêu nghi. Còn đám cẩu nô tài kia, đem ra chém chết"

Ầm! Lời ra lệnh của hắn như tiếng sấm đánh vào nàng ta. Kiều An Lạc sững sờ.

" Hoàng thượng người tránh nhầm rồi. Là tiện phụ kia mới đúng."

Kiều An Lạc thực sự không thức thời, Chiến Bắc Dã càng thêm chán ghét. Đám nội thị giám nhanh chóng lôi nàng ta xuống.

Nàng ta la hét vùng vẫy như kẻ điên. Kẻ cười người chửi nàng ta đáng đời.

Tần Chỉ Hoa nhìn số phận Kiều An Lạc, căn môi cúi đầu. Lệ rưng rưng trên khoé mắt, yếu ớt vô cùng.


" Hoàng thượng thiếp..."

" Tiêu phu nhân trẫm đã xử phạt không biết thế đã xong chưa."

Yến thị cười lạnh. Xong? Kẻ đầu xỏ còn ung dung ở đây vậy mà xong. Rõ ràng hắn cố ý bao che cho Tần Chỉ Hoa này. Có kẻ ngu mới không nhìn ra.

Xuân Viên có chút bất bình nhìn chủ tử. Nàng lắc đầu.

Chưa phải lúc. Lệ phi kia không dễ mà hạ bệ đâu.

Yến thị lơ đãng, chán ghét.

" Được rồi. Tạ bệ hạ không THIÊN VỊ!"

Hai chữ cuối bà nhấn mạnh.

Chiến Bắc Dã không phải kẻ ngu, biết rõ Yến thị đang mỉa mai mình. Song hắn cứ giả lơ không nhận ra đến đỡ ái phi thân yêu của mình dậy.

" Chỉ Hoa. Về cung đi, thương thế chưa lành."

Tần Chỉ Hoa đoan trang thẹn thùng gật đầu hành lễ rồi quay lưng đi.

Ha, thật đúng là một đôi tra nam tiện nữ, nhìn kiểu gì cũng xứng.

Tiêu Dao không nhìn lấy hắn một lần, theo Yến thị về cung xử lí vết thương.

Khi bóng nàng khuất dần Chiến Bắc Dã mới nhận ra sự khinh thường của nàng...

Tiêu Dao nàng cảm thấy trẫm thế sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận