Tra Nam! Cút- Tiêu Dao Truyện

Đếm ấy hắn quay lại Điện dưỡng tâm, cứ ngỡ bản thân làm việc mệt mỏi rồi hắn sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng không, hắn chẳng ngủ được.

Câu nói của Lý tổng quan cứ văng vẳng bên tai hắn, khiến hắn trằn trọc suy nghĩ nhiều.

Ý của lão Chỉ Hoa ti tiện như mẹ nàng ta sao? Không, trước kia rõ nàng rất tốt bụng và dịu dàng cơ mà.

Hắn ngẫm lại lần đầu gặp mặt Tần Chỉ Hoa. Hắn liền bị thu hút với ánh mắt ngây ngô cùng giọng nói ngọt thanh của nàng. Nữ nhân trắng trẻo khả ái nhưng lại gầy gò, yếu ớt khiến người ta muốn che chở. Cái thân hình nhỏ bé ấy, cõng hắn đi đến chỗ đại phu từng bước chậm chạp khó nhọc.

Hay tất cả chỉ là sự ngụy trang của nàng để thu hút hắn? Mà rõ lúc ấy nàng cũng chưa biết hắn là trữ quân mà...

Nàng mọi khi rất hiền lành, biết hắn đã có chính phi cũng can tâm làm trắc phi của hắn. Nhưng nếu năm đó, quân Miên cương không đánh vào thành tây, phu phụ họ Tiêu kia không được chiến công hiển hách làm phụ hoàng  đưa cho binh phù. Mẫu hậu hắn cũng không vì sợ binh quyền lọt vào tay người khác, ảnh hưởng hoàng vị tương lai của hắn thì Tiêu Dao cũng không bị "ép" cưới hắn.

Cái gì mà thân phận Chỉ Hoa thấp kém, không xứng làm trắc phi, suy cho cùng cái danh trắc phi kia cũng là cái tên mỹ miều cho quý thiếp thân phận cao quý.

Đám quý nữ cũng nhiều lần bàn tán, Tần Chỉ Hoa xuất thân thấp kém, có mẹ ti tiện, từ bé đã được dạy tâm cơ, quyến rũ nam nhân. Hắn lại cho đó là lời đồn nhảm, Tần Chỉ Hoa lại bảo đó là do Tiêu Dao đồn ra ngoài.

Hắn thế cũng tin.

Nghĩ lại năm đó, nàng ngay cả nói cũng không được, điều cả ngày ở trong viện lấy đâu ra giao du với đám quý nữ kia.

Ngẫm lại hắn ngu thật, bị người ta dắt mũi. Song nhưng hắn lại yêu Tần Chỉ Hoa...

Mà thực hắn cũng không dám chắc mình có yêu hay không, hay cũng chỉ là sự áy náy năm đó đã thất hứa với nàng ta.


Ngẫm nghĩ đến đó hắn cũng dần mơ hồ rồi cũng ngủ.

Ngay tại thời điểm ấy, cái bóng đen từ Hồng Mai cung phi thân nhanh nhẹn trốn thoát khỏi đám ám vệ trong tối rời khỏi hoàng cung. Hướng đến phủ Niên vương cái bóng đen đó dừng trước cửa thư phòng. Đưa tay hất mũ choàng xuống, là một nữ tử xinh đẹp trên tráng điểm một đoá hồng mai thanh tú. Trái lại phượng mâu nàng ta lại lạnh lùng vô cùng.

" Vân cô nương, chủ tử trong đó."

Nữ nhân đó gật đầu rồi đi vào.

Nàng ta quỳ rạp xuống ôm quyền hành lễ.

" Chủ nhân."

" Không có việc gì ngươi chạy ra đây làm gì?"

" Cẩm Chi có việc cần báo mới dám lén lút rời cung."

" Nói."

Vân Cẩm Chi đứng dậy, đối với hắn, hắng giọng thanh trầm của mình.

" Lệ phi cùng Kiều chiêu nghi mấy nay có vẻ rất thân thiết hình như đang muốn bày kế với quý phi. Còn nữa, sáng nay bọn họ kéo người tiếp tục ức hiếp nàng ấy..."

" Bản vương biết vụ này."

Chiến Bắc Niên âm trầm nói. Lệ phi cùng Thục phi ức hiếp quý phi đã đồn hết cả thành này rồi. Hắn còn đang chuẩn bị tính sổ với bọn họ.

Hắn mỉm cười, nụ cười như có như không lấy trong ngăn kéo trên cái bàn gỗ mình một cái bình sứ trắng, hắn ném sang. Vân Cẩm Chi bắt lấy ra ngửi, mùi bạc hà thoang thoảng xen lẫn với cỏ lưu ly.

" Cái này cho vào thuốc bôi của Tần Chỉ Hoa. Còn Kiều An Lạc, bản vương sẽ có trò khác."

Vân Cẩm Chi thoáng giật mình. Vết thương lưng của Tần Chỉ Hoa đang trong giai đoạn liền thịt, pha cỏ lưu ly vào đó không phải để vết thương đó dần thối rửa rồi hoại tử sao. Độc ác nhất bạc hà lại có tính gây tê, sẽ chẳng mây mẩy cảm giác gì cả.

" Chủ nhân... Cái này..."

Chẳng phải muốn hủy hoại Tần Chỉ Hoa. Một vết sẹo xấu xí ấy, nàng ta còn được sủng ái sao.

" Đó là cái giá dám đụng đến người của bản vương. Nếu vị hoàng huynh kia không nỡ ra tay với kiều thiếp thì để vị đệ đệ này ra tay."

Vân Cẩm Chi nuốt khan. Nàng ấy đã quên, Chiến Bắc Niên không hề nhu nhược như vẻ bề ngoài.

" Vương gia... Người vẫn còn có tình cảm với Quý phi sao? Nàng giờ cũng thành phi tử của hoàng thượng rồi."

Vân Cẩm Chi có chút rầu rĩ mà hỏi.


Nàng ta ái mộ hắn, nhưng hắn chưa bao giờ nhìn lấy nàng ta một lần.

" Chuyện tình cảm ngươi không hiểu được đâu. Vân Cẩm Chi chỉ cần ngươi biết nàng cũng là chủ nhân của mình là được."

Vân Cẩm Chi khẽ gật đầu, tuy không có chút cam lòng song vẫn phải thế. Ai bảo nàng nợ hắn ân cứu mạng, Tiêu Dao là người hắn yêu. Nếu chẳng thể cùng hắn thì nàng cũng sẽ cố gắng bảo vệ nữ nhân hắn.

" Về đi."

" Cẩm Chi...xin lui."

Vân Cẩm Chi đứng dậy liền bay đi mất. Để lại nam nhân hắc hoá nở nụ cười đẹp đẽ nhưng cũng độc.

Thiên niên đăng đế, hắn cũng nên chuẩn bị cho hoàng huynh hắn ít quà mọn chứ.
..............

Thiên niên đăng đế là ngày tròn 1000 ngày tân đế đăng cơ. Khi ấy hoàng đế sẽ mặc long bào sáng đứng trên thiên đài cúng bái trời đất cũng như toàn bộ tổ tiên để tạ ơn ban cho hoàng quyền đăng đến. Riêng hoàng hậu thân phận làm thê tử, quốc mẫu một triều. Sẽ ở miếu cầu phúc cho toàn hoàn tộc vào ngày thứ 900. Riêng tại buổi thứ 1000 bản thân sẽ mặc phượng bào nặng tầm 20 cân đi trên đôi giày cao 2 tấc, từng bước một mình đi lên 99 bậc thang ở thiên tài, tay nâng cao phượng ấn.

Đối với hoàng đế đây là thời điểm để mọi người trong tộc, cả triều, cả nước cả thiên hạ biết sự oai hùng của bản thân và thể hiện được chính mình được tổ tiên thiên địa che chở.

Còn hoàng hậu đây cũng là lúc nâng cao địa vị chính mình, phủ oai đầu đám tần phi trong hậu cung kia.

Nói chung với đế hậu là một việc khá có ích.

Còn đối với phi tần thì lại không.

Trước 7 ngày ấy, không hiểu vì lí do gì Hoàng hậu bị ngã đến trật cổ chân không thể đi lại linh hoạt trong 10 ngày. Cả hậu cung một phen xôn xao.

Hoàng hậu thế kia, vậy ai là người cử hành đại lễ ấy chứ.

Tất nhiên sẽ là phó hậu quý phi nương nương. Nhưng quý phi chưa từng học tập qua toàn bộ lễ nghi ấy. Huống chi mang đôi giày 2 tấc kia chắc gì đã mang được.


Hiền phi trước giờ ăn chay niệm Phật không màng đến chuyện hậu cung. Lương phi còn khá nhỏ, chỉ mới 16 tuổi. Đức phi lại có bệnh khá yếu ớt đứng giữa trời nắng lao lực sẽ trổ bệnh.

Tất cả không được chỉ còn Lệ phi được sủng ái nhất kia.

Nghe nói nàng ta từng học lén lễ nghi này. Đêm hôm khuya khoắt đến Ngự thư phòng làm gì ấy cuối cùng lại giao cho nàng ta làm.

Không ít phi tần bất bình a.

" Nương nương người không thấy tất cả do Lệ phi kia bày ra chứ."

Ở điện Phượng Nghi nô tì thiếp thân của Yến Thanh Lam nghe tin liền bất mãn nói.

" Thì sao?"

Yến Thanh Lam hờ hững. Nàng cũng không quan tâm lắm.

" Chuyện này mà thành, uy thế nàng ta nâng cao, sẽ cậy sủng lên mặt lên mà xem. Sợ là quý phi sẽ gặp ít rắc rối nữa."

Nô tì thiếp thân kia không biết Tiêu Dao là điểm cuối cùng của Yến Thanh Lam. Nàng ấy nhíu mày phượng. Như thế không hay chút nào.

" Gọi quý phi sang đây. Bản cung muốn nói chuyện với tỷ ấy."

-" Vâng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận