Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Một câu đơn giản giải thích của Tư Cảnh Hàn đã dập tắt tất cả suy nghĩ vừa nhen nhóm của Hoắc Duật Hy.

Hắn ngược lại vẫn rất bình tĩnh gọi Đại Bạch, bế thằng bé đang gật gù lên: "Đại Bạch, tỉnh dậy ăn sáng nào.

Mấy hôm nay đã không tập thể dục rồi."
"Ư..." Đại Bạch ở trong lòng của Tư Cảnh Hàn khẽ rên một tiếng, dụi dụi mắt trở mình nhưng không ngủ tiếp mà mắt nhắm mắt mở nhìn hắn.

"Tiểu Bạch...! tới giờ ăn sáng rồi hả?"
Có lẽ đối với nhóc thứ có đủ quyến rũ nhất bây giờ chính là bữa sáng, cũng là lý do lớn nhất để nhóc tỉnh dậy.


Hoắc Duật Hy nhìn hai cha con bọn họ xù xì với nhau mà thấy bản thân mình thật dư thừa, đặc biệt là khi Tư Cảnh Hàn khoác trên người dáng vẻ này đột nhiên khiến cho cô cảm thấy áp lực.

Nhưng mà chuyện tối qua cô vẫn còn chưa quên đâu, nếu như hắn đã không phải Tư Cảnh Hàn vậy thì sao cô phải e ngại chứ, tối qua là hắn có lỗi, bây giờ cô mới không thèm bắt chuyện trước với hắn.

Sau suy nghĩ đó Hoắc Duật Hy làm thật, khi biết Tư Cảnh Hàn chỉ đang đóng giả bộ dáng tổng tài thì như cũ tiếp tục chiến tranh lạnh với hắn và hối hận vô cùng vì lúc nãy đã nói chuyện với hắn.

Tối qua cô đã tâm niệm rồi ai mở lời trước thì sẽ làm chó con, cho nên cô nhất định phải để hắn lên tiếng trước!
"Tiểu Bạch...!Tiểu Bạch đẹp trai quá." Đại Bạch lờ mờ cuối cùng cũng nhìn thấy hôm nay Tư Cảnh Hàn ăn mặc chải chuốt rất đẹp, thằng bé vô cùng thích thú mỉm cười, đưa tay sờ sờ mặt của hắn.


Hoắc Duật Hy đứng một bên nghe vậy thầm bĩu môi, nguýt Tư Cảnh Hàn một cái, có cái gì mà đẹp đâu chứ.

Cô không nói người đàn ông càng không chủ động bắt chuyện, bế Đại Bạch vào nhà vệ sinh cho nhóc đánh răng rửa mặt tiện thể dắt hai con cho cưng phân phó hầu nữ đang đợi bên ngoài phòng đem xuống tầng vệ sinh cho chúng.

Hoắc Duật Hy không được ai để ý cảm thấy rất bất bình, tự mình lục đục theo sau đi vào nhà vệ sinh, cũng đánh răng rửa mặt đàng hoàng nhưng hai cha con kia cứ xem cô như không khí, xong phần của mình liền dắt díu nhau xuống tầng ăn sáng.

Hoắc Duật Hy cố tình giậm dép lê tạo ra âm thanh thật lớn nhầm thu hút sự chú ý của người khác, nhưng tiếc thay Hàn thúc đã ra ngoài từ sớm nên chẳng ai nhẫn nại đọc ra tâm tình của cô hiện giờ.

Tư Cảnh Hàn là tên đàn ông khốn kiếp, khó ưa, mỗi lần cãi nhau chẳng bao giờ hắn nhận lỗi cả, lúc nào cũng như phụ nữ thích so đo, người ta phải dỗ dành mình mới là đúng!
Hoắc Duật Hy thầm rủa tên hắn một nghìn lần, cho dù hắn có là Tử Mặc đi chăng nữa thì vẫn không hết cái vẻ đáng ghét kia được.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận