Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Bởi vì Tư Cảnh Hàn sẽ xuất hiện ở Tư thị sau thời gian dài vắng mặt nên đích thân Lạc Tư Vũ đến đón hắn đi làm.

Hoắc Duật Hy không biết có chuyện gì quan trọng mà nhất thiết Tư Cảnh Hàn phải có mặt bất chấp việc hắn có thể không đảm nhận nổi vai diễn này, tuy rằng giận nhau nhưng Hoắc Duật Hy vẫn phải lo lắng cho người đàn ông của mình, hơn hết cô không muốn hắn bị người ta nghi ngờ hay khi dễ một chút nào.

Có lẽ nhìn ra không khí lạ thường giữa Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy nên trước khi đưa người rời đi Lạc Tư Vũ khẽ nói với cô mấy câu an ủi: "Sẽ không sao đâu, chỉ cần Tử Mặc của em không cười thì những người trong công ty sẽ không dám nghĩ tới hắn là đang đóng giả.

Em đừng lo lắng."

"Em mới không thèm lo lắng cho hắn." Hoắc Duật Hy vẫn như trước quan tâm người ta nhưng luôn cố chấp, Tư Cảnh Hàn nghe cô nói vậy thì tự mình ly khai ra xe ngồi trước có lẽ là để cô khỏi khó xử.

Quả nhiên khi hắn không thể nghe được câu chuyện của cô và Lạc Tư Vũ nữa thì cô lập tức hỏi han: "Vậy khi nào thì hắn trở về?"
"Chiều nay, dù gì mấy cổ đông trong ty cũng có mắt, bọn anh không thể quá qua loa." Lạc Tư Vũ đại khái nói tình hình cho Hoắc Duật Hy nghe, tranh thủ trêu ghẹo Đại Bạch vài cái nữa thì rời đi, gấp rút như lúc vừa tới.

Đại Bạch ôm hai con chó đứng ở trong phòng khách nhìn ra, không biết Tiểu Bạch có thấy được nhóc hay không nhưng vẫn giơ tay ra vẫy chào tạm biệt.

Người mang nhiều tâm trạng nhất đến giờ phải nói là Hoắc Duật Hy, không hiểu vì sao khi thấy cảnh tượng Tư Cảnh Hàn buổi sáng lên xe đi làm như trước kia thì trong lòng cô trái tim đánh thật dồn dập, một cảm giác khó tả đem tâm trạng của cô không cách nào bình ổn.


Đã lâu như vậy rồi cô mới có được cảm giác mình đang ở gần Tư Cảnh Hàn chứ không phải là Tử Mặc hay một người đàn ông chỉ mang vóc dáng Tư Cảnh Hàn nào khác.

Trên chiếc xe thương vụ màu bạc, sự im lặng được duy trì đến mức đáng sợ.

Cho đến khi đã rời khỏi hẳn biệt thự Lạc Tư Vũ mới đưa mắt nhìn về người đàn ông đang nghiêng người nhìn ra cửa sổ ở phía sau mà nói: "Cậu sẽ không vì lâu rồi không đi làm mà trở nên căng thẳng chứ?"
"Không phải, chỉ là có chút luyến tiếc."
"Luyến tiếc?" Lạc Tư Vũ kinh ngạc lập lại từ này, rồi nhanh chóng tự ngộ ra, hắn cười nhạt đầy ý tứ đủ để người ngồi phía sau khó chịu: "Cậu sẽ không hiểu được cảm giác của mình đâu."
Nói đến đây Lạc Tư Vũ đính chính lại: "Vừa rồi không phải là cười cợt cậu, chỉ là mình đang nghĩ cậu hà tất phải luyến tiếc sự sủng ái không phải dành cho mình làm gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận