Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Bảo bối..." Hôn lên má của nhóc con đến khi hắn cảm thấy đủ thì mới buông ra, nhưng không đặt về vị trí cũ ở giữa mình và Hoắc Duật Hy mà đặt sang một bên cánh tay, đắp chăn cẩn thận cho nhóc.

Bây giờ hắn nằm ở giữa, chỉ cần quay sang là có thể chạm đến Hoắc Duật Hy, cô dường như đã ngủ quên mất, cả nhịp thở cũng đều đều không thay đổi.

Nói Đại Bạch giống mẹ, dễ ăn, dễ ngủ cũng là vì thế.

Hắn nhìn cô chăm chú rồi không chỉ dừng lại ở việc ngắm nhìn, hơi khom người phủ lên người cô, chỉnh tư thế ngủ của cô cho ngay ngắn, rồi như cách thức đối với Đại Bạch hôn nhẹ lên trán của cô.

"Bà xã..."
Lúc hắn gọi tiếng này trong ánh mắt màu lam biến chuyển thật dữ dội, đã lâu rồi trong mắt hắn không biểu hiện loại tâm tư này.


Có lẽ là do linh tính nên Hoắc Duật Hy khẽ trở mình, đem bản thân nghiêng người hướng về phía hắn.

Hắn nhẹ nhàng đỡ lấy cô, rồi bản thân cũng nằm xuống.

Cứ như thế hai người lớn trên giường cùng nhau rúc vào một chỗ, cô lập Đại Bạch một mình nằm bên kia đang dang tay dang chân như hình chữ đại ngủ ngất ngây.

Sáng hôm sau, khi Hoắc Duật Hy tỉnh dậy Tư Cảnh Hàn đã rời giường từ lâu, chỉ còn lại Đại Bạch và hai con chó nằm dưới chân cô.

Cô đưa tay xách Đại Bạch đặt lại gối, lại nhìn một lượt xung quanh mong tìm kiếm được bóng dáng của tên đàn ông kia.

Trong bất giác nghĩ đến tình huống hắn đã bỏ trốn khỏi biệt thự như lần trước nên lập tức xuống giường đi tìm.


Trùng hợp, ngay lúc này cửa phòng thay đồ được đẩy ra, người Hoắc Duật Hy kiếm tìm xuất hiện.

"Anh..." Cô chỉ thốt lên một tiếng này rồi sững sờ bất động, mất luôn phản ứng, bởi vì khi hắn xuất hiện đã mang theo diện mạo mà suốt thời gian qua cô không được nhìn thấy lại lần nào.

Không phải là dáng vẻ lượm thượm của Tử Mặc suốt ngày quanh quẩn với mấy bộ đồ ngủ rộng tuềnh toàng, với đủ sắc màu và họa tiết ngộ nghĩnh giống Đại Bạch, bây giờ hắn lại phẳng phiu với tây trang, giày da tối màu, cả kẹp cà vạt cũng được đeo tươm tất.

Hoắc Duật Hy thật sự choáng váng với dáng vẻ này của hắn, cứ như Tư Cảnh Hàn thật sự đã trở về khiến cô không thể tự nhiên phản ứng.

"Tư Cảnh Hàn..."
Cô khẽ gọi tên hắn, nhưng hắn rất thản nhiên đi đến giường ngủ, cúi người gọi Đại Bạch dậy: "Đại Bạch, dậy thôi."
Hoắc Duật Hy khẩn trương, hắn càng lạnh nhạt, cô càng nghĩ đến khả năng kia xảy ra, đến gần hắn nói nhỏ: "Tư Cảnh Hàn, anh đã nhớ..."
"Tư Vũ cần ông xã đến Tư thị làm một chút việc, bà xã đừng nghĩ nhiều."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận