Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Hoắc Duật Hy ngẩn ngơ chẳng hiểu vì sao con trai lại đổi ý nhanh như vậy, nếu cô nghe không lầm thì có liên quan đến ba tệ gì đó.

Chỉ có Mặc Lạc Phàm là mặt thối đi, anh Tư Cảnh Hàn ngoe nguẩy cái đuôi giảo hoạt lấy con trai làm bia đỡ đạn rồi đối phó anh đúng là tức chết được.

Đại Bạch vì ba tệ mà diễn ra chuyên nghiệp, lẫm chẫm đi đến ôm chân của Hoắc Duật Hy, ngước nhìn cô, tươi sáng nói: "Mommy, Đại Bạch muốn đi ngủ, chúng ta lên tầng đi."
"Được." Hoắc Duật Hy yêu thương con trai làm sao có chuyện từ chối thằng bé, hơn nữa cô đâu nghĩ thằng nhóc con béo lùn của mình biết nói dối hay diễn trò gì đó.

Gần như là sau đó cô đã bế nhóc lên, nói với Mặc Lạc Phàm: "Đại Bạch muốn đi ngủ nên em phải dỗ thằng bé đây, anh nói chuyện với Cảnh Hàn đi."
"Ế này, Tiểu Duật Hy..." Mặc Lạc Phàm gọi với theo nhưng Hoắc Duật Hy không đáp nữa, ôm Đại Bạch và dắt hai con chó lên tầng.


Ở phòng khách chỉ còn lại Tư Cảnh Hàn và anh, rất nhanh dáng vẻ Tiểu Bạch trong ánh mắt màu lam đã không còn nữa, trực tiếp đe dọa đến tâm hồn của anh.

"Đúng là gặp quỷ mà, sao cậu phải chán ghét mình đến thế hả Tư Cảnh Hàn? Bây giở chẳng phải cậu đã mất trí rồi sao, ai cho cậu cái quyền ghét mình?!" Mặc Lạc Phàm chỉ trời, chỉ đất rống lên.

Đúng là ở trong biệt thự không có Hàn thúc thì chẳng có ai bênh vực cho anh cả, gia đình của hắn cứ mặc tình ăn hiếp anh mà.

Sự im lặng của Tư Cảnh Hàn lúc này đối với Mặc Lạc Phàm chính là khinh bỉ, anh ấm ức rồi trực tiếp nhào vào người hắn, tay chân bám như bạch tuộc câu chặt lấy Tư Cảnh Hàn: "Cho cậu phiền chết, dám làm lơ mình."
Đương nhiên Tư Cảnh Hàn ớn lạnh, nổi da, chán ghét đẩy hắn ra nhưng Mặc Lạc Phàm sống chết không buông, quật Tư Cảnh Hàn nằm dài trên sofa, muốn bóp nhéo khuôn mặt luôn lạnh lùng, đáng ghét kia.

"Buông ra!" Tư Cảnh Hàn cũng không cho anh đạt được ý đồ: "Tên điên này."
Hai người đàn ông lớn xác lúc này lại hành động như hai đứa trẻ đang đấu vật với nhau, kẻ đùa dai, kẻ bảo thủ.


Rốt cuộc Tư Cảnh Hàn đưa ra hạ sách, trước khi bàn tay khốn kiếp của Mặc Lạc Phàm chạm vào mặt mình, hắn đã kịp hét lên: "Bà xã..."
Ting! Hoắc Duật Hy lập tức xuất hiện ở ngoặc cầu tháng.

Đã thấy cảnh Mặc Lạc Phàm muốn ăn đậu hủ của ông xã mình, cô lập tức phi xuống.

Một trận đánh ghen kinh hoàng diễn ra.

Đại Bạch lật đật dẫn hai con chó xuống sau, thấy mommy của mình cào cấu ba Phàm thì ôm mặt cười nghiêng ngả, còn hoan hô cổ vũ: "Mommy dễ thương quá."
Mặc Lạc Phàm nghe được câu này tức muốn thổ huyết, rên rỉ: "Cái gì chứ, nhà ba người các người đúng là hại chết tiểu gia mà!"
Quả nhiên gu của tên Đại Bạch này quái gở y hệt bố nó, Hoắc Duật Hy hung dữ như thế mà còn khen đáng yêu được.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận