Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Anh nói thế là có ý gì?" Hoắc Duật Hy càng thêm hoang mang: "Sau lại là sau lưng với trước mặt, anh Thiếu Khanh trước giờ đối với ai cũng điềm đạm, ôn nhu mà.

Anh nói vậy cứ như trước giờ anh ấy luôn giả vờ vậy?"
Hoắc Duật Hy nói thế Mặc Lạc Phàm cũng chỉ cười trừ, không nói quá sâu vào con người của Tề Thiếu Khanh.

Nhưng nếu thật sự như cô đã nói, Tề Thiếu Khanh là con người ôn nhu, điềm đạm, "cực đáng yêu" thì đã không có chuyện anh trở thành ứng viên sáng giá kế nhiệm tổ chức Vong rồi.

Ác quỷ không phải lúc nào cũng mang khuôn mặt dạ xoa, xét về góc độ nào đó nó có thể là thiên thần với một người nhưng lại là ác quỷ đối với người khác.

Đại Bạch thật chất chẳng hiểu người lớn đang nói gì cả, tự mình đi đến chỗ của Gâu Đần và Đại Ngáo, dẫn chúng ra.


"Ngồi xuống nào..." Nhóc ra lệnh một cách tập tễnh.

Hai con chó lập tức ngồi xuống, ngoe nguẩy cái đuôi, Đại Bạch lấy hai miếng cam, cho mỗi con một miếng, nhưng sau đó bỏ vào miệng mình những hai miếng.

Hoắc Duật Hy và Mặc Lạc Phàm cùng nhìn thấy cảnh này, người ha hả cười, người thở dài ngao ngán, chỉ có ba nó là Tư Cảnh Hàn vẫn bình thản đều đều đọc sách nhưng thật chất đã thu vào lòng những thông tin thuộc về Tề Thiếu Khanh.

Nhắc đến anh, ánh sáng trong mắt hắn dần tắt đi.

Nhớ đi lần cuối cùng hắn nhìn thấy anh phẫn nộ cũng là lúc nói chuyện với Hoàng Tịch Liên.


Anh không phải con người hay tức giận, trừ trường hợp đặc biệt mới lộ nét tính cách còn lại của mình, nhưng mà dạo gần đây, đặc biệt là chuyện liên quan đến hôn sự của mình và Hoàng Tịch Liên, anh lại dễ mất khống chế một cách vô thức.

Tư Cảnh Hàn gấp lại quyển sách, lơ là đã quan tâm đến chuyện của một người khác chẳng can dự gì đến mình, mà câu chuyện của Mặc Lạc Phàm và Hoắc Duật Hy cũng đã đi đến chân trời nào đó mới hơn.

Hết nhăn nhó rồi lại cười hê hê, chẳng đâu vào đâu mà hợp nhau đến lạ lùng.

"Hái táo rồi sao cậu còn chưa về?"
Mặc Lạc Phàm đang nói bị Tư Cảnh Hàn hỏi một câu thì sượng mặt: "Tiểu Bạch, cậu thẳng thừng lắm rồi đấy, ai lại đuổi khách khi người ta đang ngồi chơi chứ?"
"Bây giờ đã xế chiều, Đại Bạch cần đi ngủ, bà xã phải theo dỗ."
"Không...!không cần đâu Tiểu Bạch, Đại Bạch không buồn ngủ."
Thế mà Tư Cảnh Hàn vừa dứt lời Đại Bạch từ đằng kia chạy tới đã hiểu chuyện nói một câu thật khiến hắn điêu đứng, xách lấy thằng bé kéo về phía mình: "Ba tệ."
"Ơ...!ơ..." Đại Bạch ôm đầu, suy nghĩ một hồi: "Ba tệ? A...!hiểu rồi, bây giờ thì Đại Bạch lại muốn đi ngủ rồi mommy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận