Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
"Thật không ngờ..." Mặc Lạc Phàm phải thở dài một phen.
Lạc Tư Vũ ở bên cạnh suy tư một hồi không hiểu sao bất giác nói một câu: "Luôn có cảm giác dù đã trưởng thành từng tuổi này, trải qua bao nhiêu biến cố thì hắn vẫn có một sự tin tưởng nhất định vào anh nhỉ?" Cái này là Lạc Tư Vũ hướng đến Tề Thiếu Khanh mà nói, sau khi chuyện của Mục Đương hạ màn hắn cũng không cần giấu giếm gì nữa mà trực tiếp thay đổi cách xưng hô, hơn nữa quả thật dù xét về vai vế hay tuổi tác thì Tề Thiếu Khanh cũng lớn hơn hắn một bậc.
Còn nhớ lúc ở chỗ Hoắc Duật Hy lúc bọn họ vừa tìm được Tư Cảnh Hàn, Hoắc Duật Hy bảo hắn cũng Mặc Lạc Phàm ra ngoài vườn hái táo, lúc đứng dậy hắn đã trao đổi ánh mắt với Tề Thiếu Khanh mà không phải ai khác.
Cái này đại biểu cho điều gì, còn không phải là muốn nói với anh hãy cho hắn ở lại? Hoặc cũng có dụng ý là nhờ vả anh giúp mình.
Giúp hắn nói dối Hoắc Duật Hy, qua mặt cô, để cô nghĩ rằng bản thân hắn ngốc nghếch thật sự.
Ban đầu Tề Thiếu Khanh không hiểu điều Tư Cảnh Hàn muốn truyền đạt là gì nhưng khi Hoắc Duật Hy ở trong lòng anh khóc ròng rã bảo rằng Tư Cảnh Hàn bây giờ bị ngốc thì anh liền hiểu ra, cứ thế không đính chinh thêm bất cứ điều gì, thuận nước đẩy thuyền như ý muốn có Tư Cảnh Hàn.
Có lẽ hắn muốn vờ yếu đuối để có được sự quan tâm của cô, để cô lấy bản thân hắn làm trung tâm cuộc sống của mình, không thể xa rời hắn khi nghĩ hắn chẳng thể tự mình chu toàn cho bản thân.
Cái mà Tư Cảnh Hàn đang làm chính là muốn có được tất cả tình cảm của Hoắc Duật Hy thậm chí là sự thương hại.
Anh không hiểu vì sao hắn lại chọn làm như thế, ngay cả khi hắn đã mất hết ký ức của Tư Cảnh Hàn, nghĩ rằng mình là Tử Mặc - người được hưởng thụ tất cả tình cảm của Hoắc Duật Hy thì hắn vẫn cảm thấy bất an.
Mà cảm giác không an toàn về mặt tình cảm này chỉ xuất phát từ một Tư Cảnh Hàn đã bị bỏ rơi.
Có lẽ dù thế nào thì tiềm thức của hắn vẫn luôn run rẩy, đứng ở thế bị động, luôn luôn lo sợ Hoắc Duật Hy một lúc nào đó sẽ vứt bỏ mình.
"Tin tưởng hay không là do hắn thôi, tôi đâu ngăn cản hay tác động thêm gì được." Rốt cuộc Tề Thiếu Khanh bỏ nhỏ một câu.
Hai người còn lại nhìn nhau rồi lại nhìn nhau, sau đó hỏi: "Nhưng cậu định giúp như thế nào?"
Tề Thiếu Khanh nhàn nhã tựa lưng vào ghế, gác chân trái lên chân phải, một tay đặt lên gối một tay mở điện thoại, không biết anh xem cái gì trong đó mà khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên: "Hoàng Tịch Liên chẳng phải là người mẫu sao, cho hắn đi theo làm trợ lý cho cô ấy, rồi tạo vài sự kiện đưa hình ảnh của hắn lên."
"Gì cơ? Cậu định triệt để cho hắn đi cửa sau à?" Mặc Lạc Phàm không tin được cả Tề Thiếu Khanh cũng làm chuyện đen tối.
Thế mà anh ấy không thấy chút gì gọi là bất hợp lý: "Cái hắn đang cần là nhanh chóng có được kết quả, không quan trọng quá trình."
Cái này thì Mặc Lạc Phàm tạm chấp nhận được đi, nhưng mà: "Hắn cho cậu lợi lộc gì sao? Trước giờ ôm đùi kim chủ thì chưa thấy ai không bán thân cả." Anh lập tức đánh đúng vấn đề trọng tâm.
Tề Thiếu Khanh từ chối trả lời: "Cái này thì cậu không cần quan tâm." Sẵn tiện anh cũng muốn tiễn khách: "Bây giờ các cậu có thể về rồi, mình có cuộc hẹn khác."
"Ừ hử." Cả Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm cùng đứng lên, bọn họ không nghĩ quá nhiều cứ cho là Tề Thiếu Khanh có việc công giải quyết thì bọn họ cũng nên trở về chỗ làm của mình luôn vậy.
Khi hai người vừa đi, Tề Thiếu Khanh lập tức nói với bộ phận tiếp tân: "Khi cô Hoàng đến thì nói tôi đi đã họp rồi, bảo cô ấy vào phòng đợi."
__________
4/9/2019
Sau một đợt khảo sát thì Niếp phát hiện gu của độc giả của Niếp đa dạng thật.
Nhưng mà gu của Niếp thì có rất ít các bạn cũng thích, đó là Tiểu Bạch Kiểm.
Chỉ là tóm lại một điều, những gì các bạn mong muốn, dù là gu nào cũng sẽ được tối thiểu phát huy, Tư Cảnh Hàn sẽ trở về khi nào Bảo Bối xuất hiện, mà chắc sắp ời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...