Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Hôm sau Hoắc Duật Hy lờ mờ nghe được thông tin Tư Cảnh Hàn đã được đi làm.

Đó là vào lúc sáng tinh mơ khi hắn còn nằm trong ổ chăn chẳng nhô được cái mũi ra Hoắc Duật Hy đã xông vào phòng kéo dậy.

"Ai...!ai cho anh đi làm cho công ty giải trí của Tề thị?"
"Ưm..." Tư Cảnh Hàn rên một tiếng trở mình quay sang hướng khác không muốn bị làm phiền, Hoắc Duật Hy thấy hắn vô âu vô lo như vậy càng tò mò hơn, leo hẳn lên giường: "Tư Cảnh Hàn, tỉnh dậy tỉnh dậy mau."
"Năm...!phút nữa."
"Năm với chẳng mười gì, tỉnh dậy cho em đi." Hoắc Duật Hy hùng hổ kéo Tư Cảnh Hàn ngồi dậy, hắn lăn lộn mấy đường cũng phải dụi dụi mắt, uể oải ngồi dậy: "Bà xã, có chuyện gì vậy, ông xã buồn ngủ quá."
"Cục cưng, đừng giận, chụt chụt..." Hoắc Duật Hy dỗ dành thơm hai cái lên má của Tư Cảnh Hàn, bây giờ hắn mới thôi phệ má với cô.

Nhưng mà thân thể vẫn không thể khống chế thân thể lần nữa đổ xuống giường.


"Được rồi, đừng nằm nữa, mau nói em nghe làm sao anh được Tề thị gọi đi làm hả?" Chẳng những thế còn làm trợ lý cho Hoàng Tịch Liên, nhưng mà Hoàng Tịch Liên từ lúc nào lại làm việc cho công ty giải trí của Tề Thiếu Khanh?
Tư Cảnh Hàn chịu lạnh rất kém, hắn quấn chặt cái chăn quanh người: "Bởi vì ông xã giỏi."
"Thôi đi, anh thì gạt được ai hả." Hoắc Duật Hy không tin, hắn đã tự luyến quá mức đi, cô không chấp nhận được cái lý do sáo rỗng đó.

Tư Cảnh Hàn cũng không cần cô tin, tuyệt đối không nói ra lý do vì sao nhanh như vậy đã có được việc làm mong muốn.

"Đã mấy giờ rồi bà xã, ông xã đói."
"Không cho ăn nếu anh không nói thật."
"Vậy ông xã đến chỗ làm ăn luôn vậy." Đột nhiên Tư Cảnh Hàn trở nên gan dạ, còn đường hoàng đứng dậy hiên ngang đi vào nhà vệ sinh.

Hoắc Duật Hy nhìn theo bóng lưng của hắn mà thật khẩn trương.


Chưa kiếm được tiền mà đã lên mặt rồi à, chờ hắn kiếm được rồi có phải hay không liền biến thành cái dạng trước kia độc tài, gia trưởng?
Nhưng mà không được, cô không thể ngồi yên chờ hắn muốn làm cái gì thì làm, hơn nữa Hoàng Tịch Liên cũng đã ra tay rồi, trước kia chẳng phải cô ấy với Tư Cảnh Hàn có mối quan hệ ngoài lề sao, lần này hắn có khi lại bị si ngốc khi vẻ đẹp của cô ấy cũng nên.

Hoặc là ở đó mấy cô hoa đán thấy hắn đẹp trai lại nhào vào sờ lấy sờ để, thế thì cô phải làm sao?
"Tiểu Bạch..." Hoắc Duật Hy đẩy cửa nhà vệ sinh đi vào, Tư Cảnh Hàn đang cạo râu nghe cô gọi thì quay lại, "Sao vậy bà xã?"
"Một lát đi làm không được ăn mặt se sua, như vậy thì mới tạo được thiện cảm biết không, tốt nhất là áo cổ chui, quần thụng cho em."
Tư Cảnh Hàn ngẩn ra: "Nhưng mà ông xã làm gì có loại quần đó? Bà xã có mua cho đâu." Hắn tiếp tục thao tác, đem khuôn mặt của mình rửa đến sạch sẽ, tươi mát nhất.

"Đi làm thôi mà có cần chuẩn bị đến thế không, cạo râu nữa chứ." Hoắc Duật Hy chỉ chỉ vào khuôn mặt đã nhẵn bóng của Tư Cảnh Hàn, sờ đến tốt như vậy cũng đã tốn không ít tiền đi.

"Ngày đầu đi làm mà, hơn nữa ông xã còn muốn làm người mẫu nên phải đẹp chứ?"
"Thích đẹp đến vậy sao, trước đây em còn không biết."
Tư Cảnh Hàn xoay người đi ra ngoài, Hoắc Duật Hy đi theo phía sau, hắn thấy vậy mới nói: "Thiên tính của con người luôn hướng về vẻ đẹp hoàn thiện mà."
"Xì, văn vẻ, anh là ông xã của em lại đi diện thật đẹp cho người khác thấy, lỗ vốn của em rồi, biết thế em đã hoạt động lại trong giải trí."
Nghe Hoắc Duật Hy nói vậy Tư Cảnh Hàn hơi quay lại, nhìn cô, "Bây giờ cũng được mà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận