Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Chương 112 - 5: Tiểu Bạch muốn làm người mẫu.

"Được thế nào?" Tư Cảnh Hàn đã nói vậy nên Hoắc Duật Hy càng thêm hy vọng to mắt mà nhìn.

Thế mà hắn bất ngờ nhún vai: "Không biết nữa."
Hoắc Duật Hy đúng cảm giác tụt mood không phanh, thế mà lúc nãy cô còn hy vọng hắn có giải lại quên mất rằng bây giờ hắn đâu phải Tư Cảnh Hàn vạn năng có thể thõa mãn tất cả yêu cầu của cô.

Tử Mặc vẫn chỉ là một tên Tiểu Bạch vô dụng thôi.

Nên bây giờ cô phải làm sao mới có thể chông chừng hắn?
Vậy là đã hiểu được cảm giác của hắn trước kia, hắn chắc là luôn luôn phập phòng việc cô có chạy mất hay không giống như cô bây giờ vậy.

"Anh có biết công việc của anh hiện giờ là gì không?" Thôi thì cô cũng phải tạm thời chấp nhận như vậy, sau hôm nay cô phải tìm cách bày kế để hắn làm việc ở gần cô hoặc cô ở gần hắn hơn mới được.

Đối với câu hỏi của cô người kia rất rõ tình hình thực tế của mình: "Làm trợ lý cho người mẫu xinh đẹp."
"Cắt!" Hoắc Duật Hy chắn ngang mặt người đàn ông, rất không vui: "Anh có thể bớt một câu xinh đẹp khen tặng người phụ nữ khác không, Tư Cảnh Hàn, anh gan lắm rồi!"
"Nhưng mà sáng nay bà xã có định cho ông xã ăn sáng không?" Tư Cảnh Hàn đánh trống lãng.

Hoắc Duật Hy lườm hắn một cái nhưng ít nhất hắn đã hiểu được sự tức giận của cô cho nên mới không thèm toan tính với hắn nữa: "Lăn xuống dưới bếp."

"Ồ." Tư Cảnh Hàn lê dép đi ra trước, bộ đồ ngủ in đầy hình con vịt kota rộng thùng thình đem thân thể cao lớn hoàn mĩ giấu lại, ở góc độ này Hoắc Duật Hy chỉ thấy được đuôi mày của hắn nhưng mà cũng vì vậy cô mới thấy bóng dáng của một Tư Cảnh Hàn chân thực trên người hắn.

Hoắc Duật Hy đi theo phía sau có chút ngẩn ngơ, cho đến lúc ngồi vào bàn ăn, Tư Cảnh Hàn lại hỏi một câu:
"Mười giờ ông xã phải có mặt ở trường quay, bà xã sẽ đưa ông xã đi làm chứ?"
Hắn không nhìn đến mà chăm chú khuấy nguội bát súp của mình, giống như trước đây hắn cũng rất hay như vậy, làm một việc gì đều rất tập trung, luôn luôn không dời tầm mắt khỏi đối tượng làm việc nếu không cần thiết, có thể đại khái hình dung người ở cạnh hắn thường có cảm giác bị sai biểu.

Nếu không phải vì lúc này giọng của hắn rất mềm thì cô còn tưởng Tư Cảnh Hàn trở về.

Chờ lâu không có được đáp án nên người đàn ông hơi ngẩn lên: "Sao vậy, không được à?"
"Ai nói vậy, đương nhiên em phải đưa anh đi rồi." Hoắc Duật Hy xúc một muỗng súp bỏ vào miệng thu hồi lại tâm tình vừa rồi.

Tư Cảnh Hàn lại ồ một tiếng, tiếp theo không nói gì cúi đầu ăn tiếp, đương nhiên cũng chỉ là giai đoạn đầu, giai đoạn sau khi Hoắc Duật Hy chưa ăn được nửa bữa hắn đã giở chứng nghỉ ăn, cô lại phải đe dọa từ xa mà ép, ép không được lại đút, làm tất cả mọi thứ cho đến khi thức ăn trên bàn vơi gần hết.

Nói Tư Cảnh Hàn đi làm chẳng hiểu vì sao trong lòng Hoắc Duật Hy có ít nhiều lo lắng, cái cảm giác bất an giống như phụ huynh lo lắng cho con trai ngày đầu đi học.

Cũng vì như vậy mà một buổi sáng trong cảm giác tâm lý của cô nhanh chóng trôi qua, bây giờ thì Tư Cảnh Hàn đang thân áo bảnh bao sơ mi trắng, quần jean đen chuẩn bị đi làm.

Hoắc Duật Hy ngồi trên giường ngắm nhìn bóng lưng của hắn đứng trước bàn trang điểm của mình dặm phấn.

Đương nhiên không phải để trang điểm mà là che giấu đi nốt rồi son trên mắt trái của mình, Lạc Tư Vũ đã nói hắn trước đây đã từng bị lộ ảnh trước truyền thông, dù những hình ảnh kia sớm đã bị dẹp đi nhưng chắc chắn không ít người đã nhận ra được hắn.


Tư Cảnh Hàn mất kí ức nhưng không mất hết tất cả kỹ năng, cái hắn đang làm là một trong những thao tác cơ bản của thuật dịch dung, tạo khối để khuôn mặt khác đi một chút không phải là vấn đề lớn, hơn nữa dù có là kỹ thuật trang điểm đi chăng nữa thì hắn cũng tinh thông, không ai trong số bốn tên đàn ông mà Hoắc Duật Hy quen biết không biết trang điểm.

Những cái này ở đặc huấn đều được dạy, bởi vì đặc công có thể sẽ phải ngụy trang thành bất cứ thân phận gì, thậm chí là phụ nữ.

Cho nên bây giờ so tay nghề makeup chưa chắc Hoắc Duật Hy đã sánh được một góc với bọn người Tư Cảnh Hàn.

"Xong rồi."
Tư Cảnh Hàn đóng hộp phấn lại, xoay người sang cho Hoắc Duật Hy nhìn, suýt nữa thì cô phải chảy cả máu mũi.

"Tiểu Bạch, anh không cần phải Tiểu Bạch Kiểm đến thế này đâu." Cô hớt hãi chạy đến sờ sờ mấy sợi tóc rũ trước trán của Tư Cảnh Hàn mà lòng rít rào sợ hãi.

Hắn bây giờ đã đổi luôn kiểu tóc, nếu Tư Cảnh Hàn trước đây thường vuốt ngược mái thì bây giờ Tiểu Bạch này lại chẻ thành năm năm vừa dài đến chân mài, có chút bồng bềnh và hơi rối loạn, mỗi khi có gió mạnh lại thổi tung lên để lộ vầng trán thanh tú.

Không thể phủ nhận với kiểu tóc này cộng thêm làn da trắng bẩm sinh hắn phải trẻ lại thêm mấy tuổi.

Càng nghĩ Hoắc Duật Hy càng lo, tại sao người đàn ông này lại biết ăn diện như vậy chứ, bây giờ cô mới nhận ra so với Tư Cảnh Hàn nhạt nhẽo luôn luôn tây trang trắng đen thì ở con người còn lại của hắn lại có mắt thẩm mĩ đến vậy.

Thì ra cái gì hắn cũng biết chỉ là trước kia không thể hiện mà thôi.


Tư Cảnh Hàn nhìn ra vẻ mê mẫn của Hoắc Duật Hy, đắc ý nhưng còn giả ngây thơ không hiểu được nỗi đau của cô: "Trong xấu lắm sao, hay là để ông xã sửa sang thêm chút nữa?"
"Được rồi, stop cho em." Hoắc Duật Hy lập tức kháng nghị.

Vội vàng đem hắn lên xe, sợ rằng hắn còn sửa sang thêm chút nữa người ta nhìn vào còn tưởng cô là chị gái của hắn thì thật khủng khiếp.

Lái xe đến trước cửa công ty giải trí của Tề thị Hoắc Duật Hy thật không nỡ dừng lại, có cảm giác chia xa Tư Cảnh Hàn thì trong lòng lại thấy bất an, ngược lại bởi vì được đi làm kiếm tiền nên Tư Cảnh Hàn rất hào hứng, chưa chi đã muốn đẩy cửa xuống ra ngoài.

"Này." Hoắc Duật Hy chủ động bắt lấy tay của hắn, ngồi ở ghế phụ Tư Cảnh Hàn thoáng chu môi: "Sao thế?"
Bàn tay Hoắc Duật Hy nắm chặt tay lái đến trắng bệch, rồi dứt khoát xoay người kéo lấy gáy của hắn thấp xuống, liên tục hôn mạnh lên má người kia.

"Tiểu Bạch đáng ghét, đi làm không được trêu chọc ong bướm!"
Tư Cảnh Hàn giật mình trước hành động của cô, hắn vội nhìn vào gương xem có bị vết son nào trên mặt không, hờn trách: "Bà xã bạo lực quá!"
"Còn nói em bạo lực có tin em cưỡng gian anh ngay tại đây không?"
Đương nhiên Tư Cảnh Hàn sợ rồi, hắn còn muốn đi làm mà.

Hoắc Duật Hy nhìn Tư Cảnh Hàn ngồi bên kia sợ hãi mình mà trong lòng ấm ức, cô cũng không đáng sợ như vậy, ôm hắn một cái mà cũng khiến hắn giật mình.

"Không nói tạm biệt với em sao, sợ cái gì hả?"
"Nhưng mà ở đây nhiều người ra vào như vậy lỡ bị nhìn thấy thì thế nào?" Cái câu này hình như trước đây Hoắc Duật Hy nói rất nhiều.

Chỉ là bây giờ đã thay đổi vị trí người nói.


Và câu trả lời của là: "Em là phụ nữ mà còn không sợ, anh thì sợ cái gì?"
Tư Cảnh Hàn đáp: "Nhưng mà xã bạo lực quá ảnh hưởng đến lớp hóa trang, ông xã không thể làm lại kịp đâu."
Hừ, chính bởi vì biết như thế nên cô mới cố tình ấy chứ.

Phá hỏng lớp hóa trang này, cho hắn lem luốc luôn càng tốt.

Nhưng ý định xấu xa này Hoắc Duật Hy đương nhiên không nói ra.

Lấy túi đồ nhét vào người Tư Cảnh Hàn: "Trong đây có khăn choàng và cơm trưa dinh dưỡng của anh, nhớ phải ăn hết, không được bỏ hạt nào biết không, còn nữa, không được tùy tiện ăn thức ăn không rõ nguồn gốc, chỉ được uống sữa hoặc nước lọc, mùa đông không được ăn kem uống đồ lạnh." Hoắc Duật Hy kết thúc câu chuyện sau một tràn hơi dặn dò, không biết Tư Cảnh Hàn có tiếp thu hau không nhưng cô vẫn nói.

"Đặc biệt là khi thấy không ổn chuyện gì phải gọi cho em, em sẽ chờ điện thoại của anh, nên đừng sợ biết không?"
"Hoàng Tịch Liên là cô gái tốt." Tư Cảnh Hàn bỏ nhỏ một câu, đại ý rằng cô ấy sẽ chiếu cố hắn Hoắc Duật Hy không cần quá quan tâm và hơn nữa hắn cũng chẳng thấy lo gì cả.

Hoắc Duật Hy đứng hình, không biết hắn lấy căn cứ ở đâu mà khẳng định như vậy nữa.

Chẳng lẽ ký ức trước kia của Tư Cảnh Hàn với Hoàng Tịch Liên lại tốt đến nổi hắn không thể quên đi sao?
Nắm tay Hoắc Duật Hy xiết lại, tranh thủ lúc cô suy tư Tư Cảnh Hàn đã đưa tay đẩy cửa ra, vẫy vẫy tay nói tạm biệt với cô rồi như làn khói biến mất trong tòa nhà kia.

"Tiểu Bạch Kiểm đáng chết, chạy nhanh thật đấy."
Hoắc Duật Hy khi phản ứng kịp đó là lúc mọi ánh mắt bên ngoài đang chú ý vào chiếc xe sang trọng mà cô đang lái, cô không thể nán được lâu hơn nữa đành ấm ức rời đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận