Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Hình như biết cô đang nhìn mình cho nên không cần di chuyển ánh mắt khỏi màn hình Tư Cảnh Hàn cũng nói với cô một cách thản nhiên nhất: "Bà xã, ông xã mua cái này nhé?"
"Mua cái gì cơ?" Hoắc Duật Hy cúi đầu nhìn vào màn hình, giật mình phát hiện ra Tư Cảnh Hàn đang lướt trên một trang bán hàng online.
"Anh cũng biết dùng Taobao?" Cô không giấu được sự ngạc nhiên mà há hốc mồm.
"Sao vậy, không phải lúc trước vẫn dùng sao?" Ngược lại người ngạc nhiên mới là Tư Cảnh Hàn.
Hoắc Duật Hy ngẩn tò te rồi kịp phản ứng, thế mà cô lại quên mất bây giờ hắn đang mang ký ức của Tử Mặc.
Thảo nào cũng vì là Tử Mặc nên mới phải hỏi ý của cô khi muốn mua đồ, bởi vì lúc trước tiền mà Tử Mặc kiếm được đều đưa cho cô, mà cô cũng không cho hắn giữ riêng bao giờ, vì cô sợ hắn có tiền thì sẽ ra ngoài cho phụ nữ khác, sợ hắn sẽ trăng hoa, cô sợ Tiểu Bạch của cô bị người ta gạt mất.
"Bà xã sao thế? Nếu bây giờ chưa đủ tiền mua thì để dịp khác ông xã mới mua vậy."
"Không có, không có, anh cứ mua đi." Hoắc Duật Hy vội xua tay, "Thích thứ gì thì cứ chọn, tháng này bà xã kiếm được nhiều tiền."
"Thật sao?" Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn cười rạng rỡ, Hoắc Duật Hy thấy hắn cười cũng vui lây, hắn chọn mua đều là sách, nên cứ tùy ý.
Tư Cảnh Hàn nhìn vào màn hình IPad, ngón tay mảnh khảnh thon dài linh hoạt liên tục ấn như chơi một bản nhạc trên phím đàn, chỉ là thao tác trên điện thoại thôi mà cũng đẹp đến vậy làm trái tim Hoắc Duật Hy không khỏi rung rinh.
"Bang!"
Hoắc Duật Hy cười cười lần nữa nhìn vào màn hình thì trái tim đã rung rinh thật, cô trừng mắt giật lấy cái IPad đưa lên nhìn cho kỹ con số thống kê đơn hàng thì thanh quản cũng tắc nghẽn luôn.
"Cái gì đây?"
Hoắc Duật Hy nhấp vào xem đơn hàng thì nó dài như một dãy thiên văn, ngoài sách quý còn có đủ thứ loại đồ khác mà Hoắc Duật Hy không kể hết.
"Tên này, anh định cướp sao?"
Tư Cảnh Hàn còn tỏ vẻ hết sức ngây thơ: "Nhưng bà xã mới bảo ông xã cứ mua thoải mái."
Ách!
Bây giờ thì cô đã có chút hối hận về những gì mình vừa nói rồi.
À, không phải một chút mà là một đống luôn, thật sự rất hối hận.
Tư Cảnh Hàn lấy lại cái IPad rồi ấn nút đặt hàng, thao tác rất thành thục và nhanh nhẹn mà không biết rằng người bên cạnh đang đau lòng tưởng chết.
Hoắc Duật Hy chống trán, không ngờ rằng trong máu của tên này vẫn đầy rẫy tính cách đặc thù của Tư Cảnh Hàn, sài tiền liền không biết chớp mắt, hắn bây giờ đã sang tên hết tài sản cho người khác rồi còn ở đây vui vẻ mua hàng không nhìn bảng giá, nghĩ rằng bản thân còn là phú khả địch quốc của trước kia chắc.
Ai nuôi hắn chính là lỗ vốn trầm trọng.
"Quần áo của ông xã lâu lắm rồi chưa mua cái mới nữa."
"Em gọi cho người ở Hàn Nguyệt mang đến cho anh."
"Không muốn, ông xã muốn mua quần áo giống của bà xã cơ." Ý này của Tư Cảnh Hàn là nhất định phải mua đồ mới, "Nhưng nếu như bà xã không đồng ý vậy thì cũng không sao, ông xã mặc đồ cũ vậy."
Mà cũng bởi vì hắn tỏ ra hiểu chuyện như vậy cho nên Hoắc Duật Hy không thể không mua.
"Được rồi, đừng xị mặt, em sẽ mua cho anh."
"Cảm ơn bà xã." Tư Cảnh Hàn hơi khom người ôm lấy vai của Hoắc Duật Hy, bình thường có lẽ cô đã thích thú lắm khi hắn chủ động ôm mình nhưng hiện tại thì cô không còn cái tâm trạng đó.
Ông trời ơi, trước kia cô chỉ sài tiền của hắn nên không biết hắn đã chi dùng ở mức độ nào, nhưng bây giờ thì tới lượt hắn dùng tiền của cô, có phải hay không cô sẽ rất nhanh chóng phá sản.
Cái tên này, bề ngoài lương thiện nhưng ai biết được vào trung tâm thương mại rồi hắn có theo quán tính mà toàn chọn đồ của Italy.
Tới lúc đó cô phải làm sao đây?
"Bà xã uống nước đi."
"À, ờm..."
Hoắc Duật Hy thất thần nhận lấy ly nước được Tư Cảnh Hàn đưa cho, bây giờ thì hắn rất vui vẻ nghiêng đầu nhìn cô quẩy đuôi, nhưng dù nhìn thế nào cô cũng có cảm giác lành lạnh sống lưng không nói nên lời.
Thật sự cảm thấy rất kỳ quái nhưng không biết vấn đề là nằm ở đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...