Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Tư Cảnh Hàn thấy cô nhìn mình mà sắp nhỏ cả nước dãi thì đưa tay chỉnh lại quần áo, đem cảnh xuân cất vào trong.

Lúc hắn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh đôi môi lặng lẽ câu lên một độ cong hoàn mĩ.

________
Giờ cơm.

Ăn cơm mà nói đối với Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn là một cuộc rượt đuổi gà bay chó chạy.

"Tiểu Bạch, đứng lại."
"Bịch bịch bịch."
Tư Cảnh Hàn mang cuốn sách từ nhà bếp đi ra rồi ngồi bệch xuống ghế, liếng thoáng né tránh tô cơm mà Hoắc Duật Hy đang cầm:
"Không ăn nữa, không ăn nữa."
"Anh đừng giở chứng, mau mau nuốt vào."
Không chịu nổi cô càu nhàu, Tư Cảnh Hàn đứng dậy muốn đi chỗ khác, Hoắc Duật Hy đuổi theo, hắn liền chạy.

Không phải Tư Cảnh Hàn ngây thơ đến nổi lên bàn không biết cách ăn cơm, nhưng thực tế ngồi ăn với cô hắn ăn rất ít, giống như là mèo ngửi vậy, đối với người đàn ông cao lớn thế này thì khẩu phần ăn như vậy thật hết sức vô lý.


Từ chỗ Mặc Lạc Phàm cô cũng biết được cán cân dinh dưỡng của Tư Cảnh Hàn tuyệt đối không thể lơ là, người đang trong quá trình hồi phục sau hôn mê dài như hắn quả thực ăn uống đúng dinh dưỡng và đủ năng lượng thì cần thiết vô cùng.

Cho nên ăn xong rồi cô vẫn phải tiếp tục cho hắn ăn dặm thêm, chuyện này ở chỗ Mặc Lạc Phàm người khác không làm gì được hắn, nhưng cô thì ngược lại, dư thừa khả năng để cưỡng chế.

"Cạch."
Thành công đổ một muỗng lớn vào miệng Tư Cảnh Hàn làm Hoắc Duật Hy có cảm tưởng mình vừa làm một chuyện vô cùng thành tựu.

"Chẹp..."
"Này, ăn xong hãy đọc."
Cô muốn giật cuốn sách của hắn lại nhưng Tư Cảnh Hàn không chịu, thấy Hoắc Duật Hy lại muốn đút mình, hắn kêu: "No quá, ăn không nổi nữa."
"Dối gạt ai hả, mau há miệng ra."
Tư Cảnh Hàn không tình nguyện lắm nhưng mà vẫn khổ sở nuốt vào.

Hoắc Duật Hy nhìn vẻ mặt ăn cơm như ăn thuốc độc của hắn thì cất giọng giáo dục: "Tốn tiền mua thức ăn rồi lại tốn công nấu cơm cho anh ăn, ăn còn tỏ thái độ.

Nuôi cho anh trắng trẻo, mập mạp thì em được lợi lộc gì chắc?"
Đối với lời của Hoắc Duật Hy không biết Tư Cảnh Hàn có hiểu gì hay không, nhưng mà bỗng dưng hắn sặc rất dữ, cô hoảng hốt vỗ vỗ trước ngực cho hắn bây giờ mới đỡ hơn.


Tư Cảnh Hàn ngước mắt lên, mi dài hơi ướt át, lỗ mũi cũng đỏ bừng, hắn lắc đầu: "Không ăn nữa đâu."
Thấy thế Hoắc Duật Hy cũng không ép nữa, nhưng đã chuẩn bị trước bồi cho hắn một cốc sữa.

Tư Cảnh Hàn dựa vào ghế sofa, từ từ uống nhưng mà có vẻ hắn không thích mùi vị này.

Hoắc Duật Hy cảm thấy hơi tội lỗi nhưng mà không nói cả, hắn uống được bao nhiêu thì cô mừng bấy nhiêu, nếu bây giờ mà cô trỗi dậy động lòng thương xót thì chắc chắn hắn sẽ ỷ vào đó mà không cố gắng uống nữa.

Buổi trưa của hai người rất nhàn nhã, trước mặt của một đĩa trái cây, hai ly nước ép, Hoắc Duật Hy xem tivi còn Tư Cảnh Hàn thì cầm iPad.

Không biết hắn lướt cái gì mà có vẻ rất chăm chú, còn đeo vào cặp mắt kính cận to tròn rất ngố.

Từ sau lần đó thị lực của hắn không được tốt, khi đọc sách hoặc dùng điện thoại đều phải đeo kính hỗ trợ.

Hoắc Duật Hy rất ngưỡng mộ vẻ thư sinh này của hắn, so với tuổi tác hắn trẻ hơn rất nhiều cùng trang lứa, chưa bao giờ cảm nhận được sự già dặn trên khuôn mặt đẹp như điêu khắc kia.

Có lẽ là đặc trưng của làn da trắng, hoặc có thể là do hắn biết chăm sóc vẻ ngoài của bản thân, dù có bị ngốc hay không hắn vẫn biết thế nào là đẹp.

Điệu quá!
Hoắc Duật Hy thầm mắng một câu trong lòng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận