Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Mấy hôm sau, Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ rốt cuộc đã quay trở lại.

Lúc đó Hoắc Duật Hy đang ngồi xem ti vi như những bữa trưa thường lệ, còn Tư Cảnh Hàn thì đọc mấy cuốn sách thiên văn của mình.

Mục đích của hai người đàn ông rất rõ ràng là đến để đòi người.

Tư Cảnh Hàn thì không biết gì nhưng Hoắc Duật Hy bắt đầu cảnh giác: "Tiểu Bạch, lên phòng đọc sách đi, bà xã phải làm công việc một chút."
Tư Cảnh Hàn còn đang mê mẩn mồi sách nên lập tức đứng dậy, nghe lời đi lên tầng.

Bởi vì biểu hiện này của hắn mà Mặc Lạc Phàm phải được một phen kinh ngạc trời mây.


"Tiểu Duật Hy, em lợi hại thật đó, chẳng những nuôi được hắn trắng trẻo béo tốt mà còn biết nghe lời đến vậy."
Hoắc Duật Hy không nhận lời khen của Mặc Lạc Phàm, cô nhìn bóng dáng của Tư Cảnh Hàn đã khuất ở tầng hai thì mới nhìn yên tâm: "Vậy nên các anh đã hiểu hắn ở cùng em là tốt nhất."
"Không không, Tiểu Duật Hy à cái này lại là chuyện khác."
"Chuyện khác?" Hoắc Duật Hy nhíu mày: "Vậy ý anh là hắn ở cạnh bọn anh sẽ tốt hơn sao, lúc trước hắn đến đây em đã cho hắn cân rồi, anh cho hắn ăn cái gì mà chỉ có 70 kg, gió thổi mạnh một cái cũng đủ làm hắn bay mất, bây giờ em vừa vỗ béo lên được chút ít anh lại muốn mang về? Chuyện đó là không thể nào!"
Mặc Lạc Phàm có chút bất đắc dĩ: "Tiểu Duật Hy, vấn đề cốt lõi không phải là nằm ở đó, anh muốn nói là điều kiện chăm sóc y tế, hắn vẫn còn trong giai đoạn hồi phục cho nên rất cần có bác sĩ ở bên cạnh, liệu trình thuốc thế nào, thay đổi ra sao anh là bác sĩ chính của hắn, ở bên hắn thì thuận tiện biết bao."
Hoắc Duật Hy nhếch môi: "Ha, cái lý do hay ho nhỉ? Nhưng mà em nói rồi, em có thể theo hắn dọn đến Hàn Nguyệt, hoặc là anh có thể dọn đến đây, miễn sao em với hắn ở cạnh nhau là được.

Anh muốn tách chúng em ra sao, đừng mơ tưởng."
Quả nhiên Mặc Lạc Phàm á khẩu, cuối cùng nhìn sang Lạc Tư Vũ cầu cứu viện.


"Sao, anh cũng muốn nói gì à?" Hoắc Duật Hy lại lia qua chỗ Lạc Tư Vũ.

Hắn thấy ánh mắt của cô không thân thiện lại rất gian trá thì cười nhẹ: "Tiểu Hy, Lạc Phàm nói đúng đó.

Hơn nữa em cũng nên hiểu Hoắc gia với họ Tư lạnh nhạt, em như vậy để các bác em biết được sẽ làm khó Tư Cảnh Hàn."
"Ba em là chủ Hoắc gia, hơn nữa Tề Thiếu Khanh và Tiểu Thiên em trai em sẽ không để chuyện này lọt ra ngoài." Hoắc Duật Hy khăng khăng.

"Tiểu Hy, cho dù là vậy thì bọn anh làm sao có thể để em thân gái một mình nuôi Tiểu Bạch đây." Mặc Lạc Phàm bây giờ đã nghĩ ra lý lẽ mới: "Em có biết nuôi Tiểu Bạch tốn tiền thế nào không? Nhìn hắn ngốc nghếch thế thôi chứ để nuôi được đến xinh đẹp đến vậy chỉ riêng đồ dùng hằng ngày đều phải là đồ ngoại nhập.

Ngoại trừ nước hoa, sữa tắm, dầu gội, thì phải có cả dưỡng ẩm, giữ khoáng, chống nắng, mặt nạ.

Chưa hết bên cạnh đó là quần áo, áo ngủ, áo khoác, áo lông, tây trang, giày da, thắt lưng, kính râm, giày thể thao, bóng rổ, bóng đá, bóng chuyền, đồ con, quần đùi, đồ bơi, găng tay, boot, tất chân...!và hàng loạt món đồ mà anh chưa kể đến khác."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận