Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Lúc nhìn rõ khuôn mặt của đối phương t th cau mày, thầm nghĩ: Mặc dù hay nói oan gia ngõ hẹp, nhưng cái ngõ này cũng hẹp quá rồi đúng không? Đi vào ngõ mà cũng có thể đụng phải!
Lúc đối phương nhìn thấy Tô Lam thì cũng lộ vẻ hơi bất ngờ, nhưng rồi nhanh chóng cười khẩy nói: “Tôi xem là ai để mắt trên trán như vậy, thì ra là cô.

Chiếc váy này tôi vừa mua là của Chanel, mười hai nghìn, cô quẹt thẻ hay bồi thường tiền mặt cho tôi?”
Advertisement Thấy dáng vẻ Hồ Mỹ Ngọc hất cằm vênh váo, Tô Lam lạnh lùng nói: “Nếu cô có mắt thì cũng sẽ không bị tôi va vào, chuyện này không phải trách nhiệm của một mình tôi, cũng lắm thì tôi bồi thường tiền giặt ủi cho cô thôi.” “Cái gì? Bồi thường cho tôi tiền giặt ủi? Là cô và vào tôi đấy có biết không hả? Trách nhiệm này nên thuộc về cô hết!” Hồ Mỹ Ngọc nhe nanh múa vuốt, thứ nhất là đau lòng cho chiếc váy hàng hiệu của mình, thứ hai là thấy Tô Lam nên càng bực bội hơn.

Dù sao thì lần trước ẩu đả chẳng ai hơn ai, nhưng cuối cùng cô ta vẫn bị chửi té tát.

Tô Lam lười quan tâm đến cô ta, mất kiên nhẫn nói: “Nếu cô không muốn thì có thể báo cảnh sát bắt tôi hoặc là đến tòa án kiện tôi, tôi hầu cô đến cùng!”
Với loại người làm càn làm bậy chẳng nói lý như Hồ Mỹ Ngọc, Tô Lam cũng phải lấy gậy ông đập lưng ông, thế nên nói xong câu này, cô quay đầu bỏ đi.

Advertisement RE

Tất nhiên Hồ Mỹ Ngọc sẽ không dễ dàng chịu để yên như vậy, cô ta vươn tay bắt lấy cánh tay Tô Lam, thẳng thừng la lên: “Mọi người đến mà phân xử xem, cô gái này làm chiếc váy của tôi thành ra như vậy, ngay cả câu xin lỗi cũng chẳng thèm nói mà đã bỏ đi, rốt cuộc trên đời có đạo lý này không
đây?”
Hồ Mỹ Ngọc la lối khiến mấy người xung quanh đều dừng lại xem, nhất thời, xung quanh Tô Lam và Hồ Mỹ Ngọc có không ít người vây lại.

Trong quán cà phê yên tĩnh thế này, mặt Tô Lam đỏ lên, nếu bàn về độ trơ trên thì có thật sự không phải đối thủ của Hồ Mỹ Ngọc.

“Cô làm quá muốn tống tiền tôi, chẳng lẽ tôi phải phối hợp với cô à?” Tô Lam sầm mặt giải thích.

Ngay sau đó, Hồ Mỹ Ngọc lập tức lấy hóa đơn trong túi xách mình ra, giơ lên cao cho người vây xung quanh thấy.

“Nhìn xem, nhìn mà xem, chiếc váy Chanel này tôi mới mua ở cửa hàng độc quyền trong trung tâm thương mại hôm qua, hóa đơn ở đây cả, xem xem có phải mười hai nghìn không? Chiếc váy mười hai nghìn tôi cũng mặc rồi, tôi đến nỗi phải tống tiền cô à?” Hồ Mỹ Ngọc ném hóa đơn lên người Tô Lam.


Hóa đơn trượt theo cơ thể Tô Lam rồi rơi xuống đất, mặt Tô Lam đỏ gay, lồng ngực nén cơn giận.

Hồ Mỹ Ngọc còn chưa định thôi, một tay chống nạnh, nhìn chằm chằm Tô Lam với vẻ chế giễu, mỉa mai nói: “Tôi biết cô cũng chạy khắp nơi làm việc vặt, Quan Triều Viễn lại không cần cô, anh ta cũng chẳng cho cô bao nhiêu phí chia tay nhỉ? Nếu cô không bồi thường nổi chiếc váy này thì tôi cũng không làm khó cô, giờ cô chỉ cần quỳ xuống dập đầu nhận sai với tôi thì tôi bỏ qua!”
Nghe thấy lời nói quá đáng như vậy, ánh mắt Tô Lam nhìn Hồ Mỹ Ngọc lạnh tanh, tay phải đã siết chặt thành nắm đấm.

Thấy dáng vẻ thảm hại của Tô Lam, Hồ Mỹ Ngọc nhếch mép, lộ ra một nụ cười đắc ý.

Tô Lam biết hôm nay Hồ Mỹ Ngọc cố ý muốn khiến cô khó xử, cô rất muốn ném mười hai nghìn lên mặt cô ta.

Nhưng là người nghèo, hiện tại trong thẻ ngân hàng của cô tính tới tính lui thì cũng chỉ có đâu đó mười nghìn, có lẽ tính thêm tiền mặt trong ví thì cũng chưa gom đủ mười hai nghìn.

Mặc dù Tô Lam vốn nghèo, cũng đã từng lo nghĩ tiền học phí, nhưng cô chưa từng bị sỉ nhục như Hồ Mỹ Ngọc đã sỉ nhục cô hôm nay.

“Cô gái à, nếu thật sự không bồi thường nổi thì nói một câu xin lỗi người ta đi!"
“Đúng đấy, không có tiền bồi thường cho người ta mà thái độ còn tệ như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận