Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Nghe cô nói vậy, Quan Khởi Kỳ lập tức nở nụ cười.

Giây tiếp theo, anh ấy ngồi xuống, nói: “Tôi còn chưa ăn sáng, bụng đã đói cồn cào rồi, chúng ta gọi thêm hai phần bánh nhé?”
Advertisement Tô Lam quét mặt nhìn miếng bánh ngọt nhỏ đến đáng thương trước mặt Quan Khởi Kỳ, chỉ có thể nói: “Nếu là anh trả tiền thì muốn gọi bao nhiêu thì cứ gọi bấy nhiêu.”
“Vậy không thành vấn đề” Quan Khởi Kỳ cười toe, sau đó kêu phục vụ đến gọi thêm mấy phần bánh ngọt và trái cây.

Sau đó, Quan Khởi Kỳ vừa ăn vừa trò chuyện với Tô Lam mặt vô cùng nghiêm túc.

Advertisement “Tôi nghe Tiểu Ninh nói em muốn về Thanh Sơn?” Quan Khởi Kỳ hỏi.

Tô Lam uống một ngụm nước ép, đáp lời: “Đúng vậy.”
“Nếu em muốn tiếp tục quay về làm việc ở chỗ Giang Mỹ Uyển, tôi có thể..” Quan Khởi Kỳ vừa định mới sẽ giúp Tô Lam quay lại làm việc ở công ty của Giang Mỹ Uyển.

Tô Lam lập tức ngắt lời anh ấy: “Không cần đâu, lần này quay về tôi muốn vừa làm việc vừa nghỉ ngơi, tìm hai công việc kế toán bán thời gian làm là được rồi.


Dù sao thì hai năm trước làm việc hơi quá sức.”
“Làm kế toán bán thời gian rất tốt, ở Thanh Sơn tôi có vài người bạn làm xí nghiệp, tôi có thể giới thiệu giúp em.” Quan Khởi Kỳ vẫn nhiệt tình như cũ.

“Luật sư Quan, đừng có cái gì cũng giúp tôi được không? Như vậy tôi sẽ cảm thấy mắc nợ anh rất nhiều, sau này anh bận rộn hay rảnh rỗi cũng không cần phải chạy đến Thanh Sơn tìm tôi.

Tôi với anh chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, tôi không muốn vượt quá giới hạn.” Tô Lam cau mày, nói một cách rõ ràng rành mạch suy nghĩ của mình với Quan Khởi Kỳ.

Cô hiểu tâm tư của Quan Khởi Kỳ với mình, hiện tại cô với Quan Triều Viễn dây dưa không rõ, thật sự không muốn kéo Quan Khởi Kỳ vào nữa.

Mặc dù Quan Khởi Kỳ hơi thất vọng nhưng vẫn gắng gượng cười nói: “Xin em đừng cảm thấy gánh nặng, sau này tôi không làm phiền em đâu.”
Nghe thấy câu này, Tô Lam hài lòng, nhưng thấy ánh mắt thất vọng chán nản của anh ấy, trong lòng cô ít nhiều vẫn hơi lo lắng.

Ngay sau đó, Tô Lam đứng lên, nói: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh.”
Tô Lam che miệng bước nhanh vào nhà vệ sinh, nôn ra mấy ngụm nước chua, sau đó mới cảm thấy đỡ hơn.


Vừa rồi cô đã kiềm nén rất lâu trước mặt Quan Khởi Kỳ, gần như không nên ra trước mặt anh ấy.

Cô luôn chịu đựng là vì không muốn để anh ấy nhận ra tình trạng của cô.

Rửa tay xong, Tô Lam bước ra khỏi nhà vệ sinh như trút được gánh nặng.

Vừa đi tới ngã rẽ để vào đại sảnh thì có một người đang bước nhanh tới, Tô Lam bất cẩn và vào ngực người đó.

Tồi tệ hơn là trong tay người đó đang bưng một tách cà phê, cú va này chẳng hề hấn gì, tay người đó run lên, cà phê trong tách gần như hắt hết lên phần áo trước ngực, chất lỏng màu nâu khiến người ta nhìn mà buồn nôn.

“Cô đi đường để mắt trên trán à? Chiếc áo này của tôi là thương hiệu nổi tiếng thế giới, giờ đi tong rồi!” Cô gái ăn mặt thời thượng quát lớn, hoàn toàn khác với cách ăn vận thanh lịch của cô ta.

“Xin lỗi!” Tô Lam thấy áo người đó mặc là thương hiệu Chanel, cô không khỏi lo lắng.

Vì một chiếc váy Chanel ít thì cũng hơn chục nghìn, hơn nữa trông chiếc váy người này mặc có lẽ là hàng thật.

Nghe thấy giọng nói và cách nói chuyện quen thuộc, Tô Lam ngẩn người, sau đó ngước mắt nhìn gương mặt người đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận