Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Lúc này, mẹ Trần cụp mắt xuống, không dám nhìn vào ánh mắt của Trịnh Hạo: “Tôi chăm sóc con bé lâu như vậy rồi, cũng chưa từng gặp chồng con bé được mấy lần, bây giờ lại không liên lạc được, nghe nói… là ra nước ngoài giải quyết chuyện công việc rồi.”
Nghe vậy, một người nhã nhặn như Trịnh Hạo cũng đột nhiên tức giận muốn đánh người: “Cô ấy đã sắp sinh rồi, anh ta còn muốn ra nước ngoài giải quyết công việc?”
Lúc này, cửa phòng sinh lại mở ra, một bác sĩ nữ cầm tài liệu và bút ra gọi: “Người nhà của Tô Lam ở đâu?”
Trịnh Hạo bước nhanh qua đó: “Bác sĩ, bây giờ tình hình cô ấy thế nào rồi?”
“Tình hình hiện tại không quá lạc quan, có điều chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, anh là chồng của cô ấy à? Cần người nhà ký tên ở đây.” Bác sĩ đưa tài liệu và bút cho Trịnh Hạo.

Trịnh Hạo biết đây là quy định của bệnh viện, chỉ có người nhà mới có thể ký tên, nhưng bây giờ tình hình nguy cấp, anh ta cũng không lo được nhiều chuyện như vậy nữa, nên bèn nhận lấy ký tên của mình lên đó.

Sau khi ký xong, bác sĩ nhận lấy tài liệu rồi quay lại phòng sinh.

Sau đó chính là chờ đợi một thời gian dài, hai tiếng sau, bên trong vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.


Lúc này, đầu cầu thang xuất hiện vài bóng người, người đàn ông đi đằng trước mặc áo khoác lông dê màu đen đi mấy bước dài đã đến trước mặt mẹ Trần.

“Cô ấy thế nào rồi?” Quan Triều Viễn nắm chặt bả vai mẹ Trần, vẻ mặt lo lắng.

Lục Trang Đài và Phương Di đi theo sau Quan Triều Viễn cũng đã đi tới trước phòng sinh.

“Bác sĩ nói… khó sinh.” Mẹ Trần sợ sệt trả lời, bà ấy chưa từng thấy cậu chủ sốt sắng như vậy bao giờ.

Nghe vậy, Quan Triều Viễn buông mẹ Trần ra, tay nắm lấy tóc xõa trên trán, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, có thể thấy được là vô cùng sốt ruột và hồi hộp.

Một lúc sau, bỗng nhiên Trịnh Hạo đi đến trước mặt Quan Triều Viễn, lạnh giọng hỏi: “Anh là chồng của Tô Lam?”
“Tại sao anh lại ở đây?” Khi Quan Triều Viễn nhìn thấy Trịnh Hạo, vẻ mặt anh không vui.

Trịnh Hạo ra tay đấm Quan Triều Viễn một cái bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó tức giận chỉ vào anh chất vấn: “Anh chăm sóc Tô Lam thế nào vậy? Cô ấy sắp sinh rồi mà anh còn chạy loạn khắp thế giới, anh có biết là tình hình của cô ấy bây giờ rất nguy hiểm không?”
Thấy Quan Triều Viễn bị đánh, Lục Trang Đài và Phương Ngọc Hoan tiến lên, cố ý muốn làm lớn chuyện.
Lúc này, mẹ Trần cụp mắt xuống, không dám nhìn vào ánh mắt của Trịnh Hạo: “Tôi chăm sóc con bé lâu như vậy rồi, cũng chưa từng gặp chồng con bé được mấy lần, bây giờ lại không liên lạc được, nghe nói… là ra nước ngoài giải quyết chuyện công việc rồi.”
Nghe vậy, một người nhã nhặn như Trịnh Hạo cũng đột nhiên tức giận muốn đánh người: “Cô ấy đã sắp sinh rồi, anh ta còn muốn ra nước ngoài giải quyết công việc?”
Lúc này, cửa phòng sinh lại mở ra, một bác sĩ nữ cầm tài liệu và bút ra gọi: “Người nhà của Tô Lam ở đâu?”

Trịnh Hạo bước nhanh qua đó: “Bác sĩ, bây giờ tình hình cô ấy thế nào rồi?”
“Tình hình hiện tại không quá lạc quan, có điều chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, anh là chồng của cô ấy à? Cần người nhà ký tên ở đây.” Bác sĩ đưa tài liệu và bút cho Trịnh Hạo.

Trịnh Hạo biết đây là quy định của bệnh viện, chỉ có người nhà mới có thể ký tên, nhưng bây giờ tình hình nguy cấp, anh ta cũng không lo được nhiều chuyện như vậy nữa, nên bèn nhận lấy ký tên của mình lên đó.

Sau khi ký xong, bác sĩ nhận lấy tài liệu rồi quay lại phòng sinh.

Sau đó chính là chờ đợi một thời gian dài, hai tiếng sau, bên trong vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Lúc này, đầu cầu thang xuất hiện vài bóng người, người đàn ông đi đằng trước mặc áo khoác lông dê màu đen đi mấy bước dài đã đến trước mặt mẹ Trần.

“Cô ấy thế nào rồi?” Quan Triều Viễn nắm chặt bả vai mẹ Trần, vẻ mặt lo lắng.

Lục Trang Đài và Phương Di đi theo sau Quan Triều Viễn cũng đã đi tới trước phòng sinh.


“Bác sĩ nói… khó sinh.” Mẹ Trần sợ sệt trả lời, bà ấy chưa từng thấy cậu chủ sốt sắng như vậy bao giờ.

Nghe vậy, Quan Triều Viễn buông mẹ Trần ra, tay nắm lấy tóc xõa trên trán, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, có thể thấy được là vô cùng sốt ruột và hồi hộp.

Một lúc sau, bỗng nhiên Trịnh Hạo đi đến trước mặt Quan Triều Viễn, lạnh giọng hỏi: “Anh là chồng của Tô Lam?”
“Tại sao anh lại ở đây?” Khi Quan Triều Viễn nhìn thấy Trịnh Hạo, vẻ mặt anh không vui.

Trịnh Hạo ra tay đấm Quan Triều Viễn một cái bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó tức giận chỉ vào anh chất vấn: “Anh chăm sóc Tô Lam thế nào vậy? Cô ấy sắp sinh rồi mà anh còn chạy loạn khắp thế giới, anh có biết là tình hình của cô ấy bây giờ rất nguy hiểm không?”
Thấy Quan Triều Viễn bị đánh, Lục Trang Đài và Phương Ngọc Hoan tiến lên, cố ý muốn làm lớn chuyện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận