Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


“Cậu là ai mà dám đánh con trai tôi?” Lục Trang Đài truy hỏi.

“Anh có quan hệ gì với Tô Lam mà đến lượt anh đến dạy dỗ người ta?” Phương Ngọc Hoan ở phía sau bồi thêm một câu.

Quan Triều Viễn giơ tay ra hiệu cho Lục Trang Đài và Phương Di đừng nhúng tay vào, bản thân anh tiến lên bắt lấy cổ áo Trịnh Hạo, dùng giọng điệu lạnh lùng để chất vấn: “Tại sao anh lại ở đây? Ai bảo anh tới?”
“Bên cạnh cô ấy không có một ai để tin tưởng, chẳng lẽ tôi không nên tới sao?” Trịnh Hạo nói với lời lẽ nghiêm túc.

“Có tôi ở bên cạnh cô ấy là đủ rồi, bây giờ mời anh lập tức rời đi!” Gương mặt Quan Triều Viễn đã bầm tím.

“Không được, sau khi thấy cô ấy bình an sinh xong tôi mới có thể đi!” Đương nhiên Trịnh Hạo không yên tâm về Tô Lam.

Quan Triều Viễn nhíu mày một cái, sau đó giơ tay đánh trả Trịnh Hạo một cú đấm!
Trịnh Hạo lập tức bị đánh ngã trên mặt đất, đương nhiên anh ta không phục, đứng lên xông vào đánh nhau với Quan Triều Viễn.

“Tô Lam là người phụ nữ của tôi, còn anh là gì?”

“Tôi chẳng là gì cả, nhưng tôi không yên tâm khi hoàn toàn giao cô ấy cho anh!”
“Anh bị đánh chưa đủ đúng không?”
“Chỉ cần thấy được cô ấy bình an, tôi bị anh đấm mấy phát cũng chẳng sao cả!”
“Anh…”
Hai người đánh nhau rất gay gắt, Lục Trang Đài và Phương Ngọc Hoan cũng không kéo ra nổi.

Lúc này, cửa phòng sinh mở ra, bác sĩ vừa rồi lại đi ra.

Thấy có người đang đánh nhau thì lập tức can ngăn nói: “Các anh đang làm gì? Ở đây là bệnh viện, không thể đánh nhau, muốn đánh thì đi ra ngoài đánh!”
Lời của bác sĩ là có hiệu quả nhất, hai người Quan Triều Viễn và Trịnh Hạo lập tức dừng tay.

“Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?” Quan Triều Viễn giơ tay kéo cánh tay bác sĩ.

Bác sĩ nữ nghi ngờ nhìn Quan Triều Viễn một cái rồi hỏi: “Vợ anh tên là gì?”
“Tô Lam.” Quan Triều Viễn trả lời.

Bác sĩ nữ nghe xong thì lập tức nhìn sang Trịnh Hạo mặt cũng bị thương, hỏi: “Chẳng phải anh nói anh là chồng của Tô Lam sao? Tại sao lại chạy ra một ông chồng nữa? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Tôi mới là chồng của Tô Lam!” Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Trịnh Hạo bằng ánh mắt độc ác.

“Vừa rồi rõ ràng là anh ta ký tên.” Bác sĩ lấy ra tài liệu lúc nãy.

Quan Triều Viễn cầm lấy xem thử, quả nhiên chữ ký ở trên đó là tên của Trịnh Hạo, không kìm được mà tức ói máu, bắt lấy cổ áo anh ta tra hỏi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Tại sao lại giả mạo chồng của người khác?”
“Cậu là ai mà dám đánh con trai tôi?” Lục Trang Đài truy hỏi.

“Anh có quan hệ gì với Tô Lam mà đến lượt anh đến dạy dỗ người ta?” Phương Ngọc Hoan ở phía sau bồi thêm một câu.


Quan Triều Viễn giơ tay ra hiệu cho Lục Trang Đài và Phương Di đừng nhúng tay vào, bản thân anh tiến lên bắt lấy cổ áo Trịnh Hạo, dùng giọng điệu lạnh lùng để chất vấn: “Tại sao anh lại ở đây? Ai bảo anh tới?”
“Bên cạnh cô ấy không có một ai để tin tưởng, chẳng lẽ tôi không nên tới sao?” Trịnh Hạo nói với lời lẽ nghiêm túc.

“Có tôi ở bên cạnh cô ấy là đủ rồi, bây giờ mời anh lập tức rời đi!” Gương mặt Quan Triều Viễn đã bầm tím.

“Không được, sau khi thấy cô ấy bình an sinh xong tôi mới có thể đi!” Đương nhiên Trịnh Hạo không yên tâm về Tô Lam.

Quan Triều Viễn nhíu mày một cái, sau đó giơ tay đánh trả Trịnh Hạo một cú đấm!
Trịnh Hạo lập tức bị đánh ngã trên mặt đất, đương nhiên anh ta không phục, đứng lên xông vào đánh nhau với Quan Triều Viễn.

“Tô Lam là người phụ nữ của tôi, còn anh là gì?”
“Tôi chẳng là gì cả, nhưng tôi không yên tâm khi hoàn toàn giao cô ấy cho anh!”
“Anh bị đánh chưa đủ đúng không?”
“Chỉ cần thấy được cô ấy bình an, tôi bị anh đấm mấy phát cũng chẳng sao cả!”
“Anh…”
Hai người đánh nhau rất gay gắt, Lục Trang Đài và Phương Ngọc Hoan cũng không kéo ra nổi.

Lúc này, cửa phòng sinh mở ra, bác sĩ vừa rồi lại đi ra.


Thấy có người đang đánh nhau thì lập tức can ngăn nói: “Các anh đang làm gì? Ở đây là bệnh viện, không thể đánh nhau, muốn đánh thì đi ra ngoài đánh!”
Lời của bác sĩ là có hiệu quả nhất, hai người Quan Triều Viễn và Trịnh Hạo lập tức dừng tay.

“Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?” Quan Triều Viễn giơ tay kéo cánh tay bác sĩ.

Bác sĩ nữ nghi ngờ nhìn Quan Triều Viễn một cái rồi hỏi: “Vợ anh tên là gì?”
“Tô Lam.” Quan Triều Viễn trả lời.

Bác sĩ nữ nghe xong thì lập tức nhìn sang Trịnh Hạo mặt cũng bị thương, hỏi: “Chẳng phải anh nói anh là chồng của Tô Lam sao? Tại sao lại chạy ra một ông chồng nữa? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Tôi mới là chồng của Tô Lam!” Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Trịnh Hạo bằng ánh mắt độc ác.

“Vừa rồi rõ ràng là anh ta ký tên.” Bác sĩ lấy ra tài liệu lúc nãy.

Quan Triều Viễn cầm lấy xem thử, quả nhiên chữ ký ở trên đó là tên của Trịnh Hạo, không kìm được mà tức ói máu, bắt lấy cổ áo anh ta tra hỏi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Tại sao lại giả mạo chồng của người khác?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận