Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Hai phút sau, Phương Ngọc Hoan quay lại, khẽ gật đầu với Lục Trang Đài, sau đó Lục Trang Đài bèn nói với mẹ Trần: “Mẹ Trần, có nhớ những lời trước đó tôi nói với bà không?”
“Tôi…” Mẹ Trần lâm vào khó xử, úp úp mở mở nói không nên lời.

“Cứ làm như lời tôi nói, nếu có sai sót gì, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của bà.” Lục Trang Đài dặn dò.

Lục Trang Đài và Phương Ngọc Hoan cất bước muốn đi, mẹ Trần nhanh chóng nhào tới trước thụp một tiếng quỳ gối trước mặt Lục Trang Đài, nơm nớp lo sợ van xin: “Bà chủ, bà bảo tôi làm trâu làm ngựa cũng được, xin đừng để tôi làm loại chuyện nhẫn tâm như vậy!”
Phương Ngọc Hoan nhíu mày, Lục Trang Đài thấp giọng uy hiếp: “Mẹ Trần, bà làm ở nhà tôi hơn hai mươi năm, bình thường tối đối xử với bà thế nào? Năm đó ba mẹ bà không có tiền khám bệnh, đều là tôi trợ giúp bà, năm kia con trai bà đánh bạc nợ một số tiền lớn, cũng là tôi giúp bà giải quyết, bây giờ tôi cần dùng đến là một lần, bà lại nói với tôi cái gì mà nhẫn tâm, hay là bà muốn lấy oán trả ơn?”
“Tôi… bà chủ, tôi không dám.” Mẹ Trần khóc lóc nói.

Lục Trang Đài lại nói: “Đừng quên con trai bà bây giờ vẫn còn ở trong tù, tôi đang cử người tìm quan hệ giúp cậu ta giảm án, lúc này bà cũng đừng mắc phải hồ đồ!”
Lời của Lục Trang Đài đè ngay trên xương sườn mềm của mẹ Trần, bà ấy không còn cách nào chỉ đành phải cúi đầu nói: “Bà chủ, tôi sẽ làm theo như lời bà nói.”
Nghe vậy, trên mặt Lục Trang Đài và Phương Ngọc Hoan nở nụ cười hài lòng, sau đó hai người đi ra khỏi bệnh viện.


Mẹ Trần vô cùng áy náy mà đi đi lại lại ở trước phòng sinh, thỉnh thoảng nhìn sang đầu cầu thang, nhìn xem người mà bà ấy đang đợi có đến hay không.

Cuối cùng mười mấy phút sau, một bóng dáng cao lớn chạy vội từ đầu cầu thang tới.

Anh ta mặc áo khoác lông màu xám, trên mũi đeo một chiếc kính viền vàng, tướng mạo vô cùng nhãn nhặn, chỉ là lúc này đang thở hồng hộc, trên trán toàn là mồ hôi.

“Xin hỏi cậu là Trịnh Hạo phải không?” Mẹ Trần biết đây chính là người mà bà ấy muốn chờ, bèn vội vàng đi tới hỏi.

“Bà là người lúc nãy gọi điện thoại cho tôi à?” Trịnh Hạo vội vàng hỏi.

“Là vừa rồi tôi nhờ một cô y tá gọi hộ, cậu tới rồi thì tốt quá” Mẹ Trần mau chóng nói.

“Bây giờ Tô Lam thế nào rồi?” Trịnh Hạo lo lắng nhìn vào phòng sinh.

“Bác sĩ nói khó sinh, tôi là bảo mẫu chăm sóc Tô Lam, Tô Lam nói… mẹ của con bé bị bệnh, em gái còn nhỏ, không được việc, bây giờ bên cạnh con bé không có ai có thể tin tưởng được, nghĩ tới nghĩ lui… chỉ có thể mời cậu tới giúp đỡ.” Mẹ Trần nói ra những lời mà trước đó Lục Trang Đài dạy bà ấy, nhưng có lẽ là quá căng thẳng nên nói chuyện lắp ba lắp bắp.”
Trịnh Hạo cũng không nghi ngờ, bởi vì dù sao bây giờ cũng là lúc đang căng thẳng, bảo mẫu này sợ phải gánh trách nhiệm cũng có thể hiểu được.

“Vậy… chồng cô ấy đâu?” Trịnh Hạo đi tới đi tới hai vòng, rồi đột nhiên hỏi.
Hai phút sau, Phương Ngọc Hoan quay lại, khẽ gật đầu với Lục Trang Đài, sau đó Lục Trang Đài bèn nói với mẹ Trần: “Mẹ Trần, có nhớ những lời trước đó tôi nói với bà không?”
“Tôi…” Mẹ Trần lâm vào khó xử, úp úp mở mở nói không nên lời.

“Cứ làm như lời tôi nói, nếu có sai sót gì, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của bà.” Lục Trang Đài dặn dò.


Lục Trang Đài và Phương Ngọc Hoan cất bước muốn đi, mẹ Trần nhanh chóng nhào tới trước thụp một tiếng quỳ gối trước mặt Lục Trang Đài, nơm nớp lo sợ van xin: “Bà chủ, bà bảo tôi làm trâu làm ngựa cũng được, xin đừng để tôi làm loại chuyện nhẫn tâm như vậy!”
Phương Ngọc Hoan nhíu mày, Lục Trang Đài thấp giọng uy hiếp: “Mẹ Trần, bà làm ở nhà tôi hơn hai mươi năm, bình thường tối đối xử với bà thế nào? Năm đó ba mẹ bà không có tiền khám bệnh, đều là tôi trợ giúp bà, năm kia con trai bà đánh bạc nợ một số tiền lớn, cũng là tôi giúp bà giải quyết, bây giờ tôi cần dùng đến là một lần, bà lại nói với tôi cái gì mà nhẫn tâm, hay là bà muốn lấy oán trả ơn?”
“Tôi… bà chủ, tôi không dám.” Mẹ Trần khóc lóc nói.

Lục Trang Đài lại nói: “Đừng quên con trai bà bây giờ vẫn còn ở trong tù, tôi đang cử người tìm quan hệ giúp cậu ta giảm án, lúc này bà cũng đừng mắc phải hồ đồ!”
Lời của Lục Trang Đài đè ngay trên xương sườn mềm của mẹ Trần, bà ấy không còn cách nào chỉ đành phải cúi đầu nói: “Bà chủ, tôi sẽ làm theo như lời bà nói.”
Nghe vậy, trên mặt Lục Trang Đài và Phương Ngọc Hoan nở nụ cười hài lòng, sau đó hai người đi ra khỏi bệnh viện.

Mẹ Trần vô cùng áy náy mà đi đi lại lại ở trước phòng sinh, thỉnh thoảng nhìn sang đầu cầu thang, nhìn xem người mà bà ấy đang đợi có đến hay không.

Cuối cùng mười mấy phút sau, một bóng dáng cao lớn chạy vội từ đầu cầu thang tới.

Anh ta mặc áo khoác lông màu xám, trên mũi đeo một chiếc kính viền vàng, tướng mạo vô cùng nhãn nhặn, chỉ là lúc này đang thở hồng hộc, trên trán toàn là mồ hôi.

“Xin hỏi cậu là Trịnh Hạo phải không?” Mẹ Trần biết đây chính là người mà bà ấy muốn chờ, bèn vội vàng đi tới hỏi.


“Bà là người lúc nãy gọi điện thoại cho tôi à?” Trịnh Hạo vội vàng hỏi.

“Là vừa rồi tôi nhờ một cô y tá gọi hộ, cậu tới rồi thì tốt quá” Mẹ Trần mau chóng nói.

“Bây giờ Tô Lam thế nào rồi?” Trịnh Hạo lo lắng nhìn vào phòng sinh.

“Bác sĩ nói khó sinh, tôi là bảo mẫu chăm sóc Tô Lam, Tô Lam nói… mẹ của con bé bị bệnh, em gái còn nhỏ, không được việc, bây giờ bên cạnh con bé không có ai có thể tin tưởng được, nghĩ tới nghĩ lui… chỉ có thể mời cậu tới giúp đỡ.” Mẹ Trần nói ra những lời mà trước đó Lục Trang Đài dạy bà ấy, nhưng có lẽ là quá căng thẳng nên nói chuyện lắp ba lắp bắp.”
Trịnh Hạo cũng không nghi ngờ, bởi vì dù sao bây giờ cũng là lúc đang căng thẳng, bảo mẫu này sợ phải gánh trách nhiệm cũng có thể hiểu được.

“Vậy… chồng cô ấy đâu?” Trịnh Hạo đi tới đi tới hai vòng, rồi đột nhiên hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận