Nhật ký của ánh trăng (Phần 1)
Tác giả: 见鹤
-
Ta xuyên thành Bạch Nguyệt Quang của thiếu niên hung ác, sau khi ý thức được chuyện này, ta nhìn về phía thiếu niên đang cúi đầu, động tác dịu dàng lau tay cho ta trước mặt, run lẩy bẩy co mình vào trong góc tường.
1.
“Ta nói này, cô có cần phải sợ như vậy không?” Giọng nói trào phúng của hệ thống vang lên trong đầu ta.
Ta nghiến răng nghiến lợi cố nặn ra một nụ cười, “Ngươi thử đi.”
Hệ thống: “Cảm ơn lời mời, không thử.”
Ta nói: “Vậy ngươi ra chuồng gà chơi giùm đi.”
Hệ thống nói: “Cô khoan hãy tức giận, cốt truyện ta nói với cô cô nhớ cả rồi chứ?”
Đương nhiên là nhớ rồi.
Căn cứ theo lời hệ thống nói, ta là Bạch Nguyệt Quang của nam chính Vũ Văn Việt, chỉ vì năm hắn 8 tuổi lúc bị mấy vị hoàng huynh trêu chọc đẩy xuống giếng cạn, là ta trùng hợp đi ngang qua, gọi phụ thân đến cứu hắn lên.
Chỉ là rất nhanh phụ thân ta đã bị chuyển xuống miền Nam nhậm chức, ta và nam chính cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc. Nhiều năm sau hồi kinh, ta đã hoàn toàn biến thành một con người khác, không chỉ không còn thiên chân lương thiện như khi còn bé, mà còn ỷ vào sự thiên vị của nam chính mà được chiều quá sinh hư, tác oai tác quái trong cung, còn tính kế chia rẽ hắn và nữ chính.
Đương nhiên kết cục cũng rất khiến người ta hài lòng nha, chết rất oanh liệt, kiểu oanh liệt đến không thể oanh liệt hơn ấy.
“Cho nên nhiệm vụ lúc này của cô là gì?” Hệ thống hỏi.
Ta suy nghĩ một hồi, nhỏ giọng đáp: “Hãm hại nữ chính?”
“Không sai, cố lên, lên đi!”
Ta mở miệng, vẫn chưa kịp nói được câu nào, thì giọng nói của Vũ Văn Việt đã vang lên.
Hắn chú ý đến động tác rụt về sau của ta, nhẹ giọng hỏi: “Làm đau nàng sao?”
Ta lắc đầu, lần nữa duỗi tay ra, đặt tay vào lòng bàn tay rộng lớn của hắn.
Khóe miệng Vũ Văn Việt khẽ giương lên, lần nữa cúi đầu lau thuốc cho ta, sau đó động viên ta: “Thái y nói thuốc này có tác dụng rất tốt, nhưng có hơi đắng, cố gắng một chút, nào, a.”
Ta gật gật đầu.
Nhớ đến nhiệm vụ của bản thân, ta lại quan sát nét mặt hắn, mở miệng hỏi: “Điện hạ không hỏi sao ta lại rơi xuống nước sao?”
“Hả?” Vũ Văn Việt không rõ ràng cười một tiếng, hắn làm như rất tò mò, “Tại sao vậy?”
Ta biết rằng nói dối là không tốt, nhưng vì nhiệm vụ, ta vẫn cắn răng nói, “Là Nguyễn tiểu thư…”
Ta thật sự không thể nói nổi loại lời như là nàng đẩy ta xuống nước, nói vậy thật sự rất vô lương tâm, nàng với ta lại không oán không thù… Nói được đến đây là không thể nói tiếp nữa rồi.
Nếu như hắn hỏi thêm câu nữa, chắc chắn ta sẽ hối hận rồi.
May mà màng lọc của Vũ Văn Việt quá dày, căn bản không hỏi thêm, cũng không nghi ngờ gì.
Hình như hắn cũng không để trong lòng, chỉ cúi đầu thổi vết thương cho ta, rồi băng bó cẩn thận lại.
“Biết rồi, bổn điện hạ xả giận cho nàng.”
Hắn bóp bóp mặt ta: “Như vậy vui rồi chứ? Cười cái nào?”
Ta ngửa đầu nhìn hắn, rõ ràng không muốn, nhưng vẫn thật sự nặn ra một nụ cười.
Hắn vừa lòng rồi, giúp ta đắp lại chăn rồi mới ra ngoài thay bộ y phục ướt dầm dề.
2.
Đại khái qua thêm mấy ngày nữa, ta mới biết được hình phạt Vũ Văn Việt ban cho nữ chính Nguyễn Tuệ là gì.
—— Bắt nàng ở trong nhà hối lỗi, 3 ngày không được ra khỏi nhà.
“Đây thật sự là hình phạt sao?” Ta không tài nào hiểu nổi hỏi hệ thống, “Nói thật nhé, chỉ cần có đủ wifi với điều hòa, bao ăn bao uống bao ở, đừng nói 3 ngày, trong vòng 3 tháng nếu như ta có ý muốn ra ngoài thì thật xin lỗi sự nghiệp cá muối đấy.”
Hệ thống gật đầu, “Ta cũng thế… Aiya quản nhiều như vậy làm gì, dù sao tình tiết này cũng hoàn thành rồi.”
“Vậy tiếp theo đây ta phải làm gì?”
“Ta tìm xem… A, có rồi! Làm một Bạch Nguyệt Quang kiêm bia đỡ đạn, tiếp theo đây cô phải giả vờ đoan trang hiền thục, nấu cơm cho nam chính, tranh thủ cơ hội phát triển tình tiết tiếp theo.”
Ta vô tội đáp: “Nhưng ta không biết nấu cơm, ta chỉ biết nấu trứng bác cà chua.”
“Vậy cũng được.” Hệ thống thở dài, “Tốt xấu gì cũng có một món có thể coi được.”
Ta nhỏ giọng nói: “Thật ra cũng không thể coi được lắm…”
Loay hoay trong bếp mất một lúc lâu, ta mới nấu xong bát canh trứng cà chua.
Trước khi rót canh ra, hệ thống có chút bất an nói: “Nói thật nhé, ta cảm thấy Vũ Văn Việt sẽ không uống bát thuốc độc này đâu.”
Ta cũng bất an, phụ họa nói: “Cảm thấy chỉ cần có mắt là sẽ không dám uống.”
“Cho nên cô nói cô biết nấu trứng bác cà chua đâu? Xin hỏi trứng bác cà chua và canh trứng cà chua khác biệt lớn đến loại trình độ này sao? Đổi cách nấu khác cái là cô ngơ luôn rồi à?”
Ta lâm vào trầm mặc, nghĩ cả một hồi lâu, mới lý lẽ hùng hồn cãi lại: “Ta không biết dùng loại bếp này…”
Hệ thống mỉm cười an ủi ta: “Không sao, ta đã sớm biết cô là một khối điểm tâm, sớm không ôm bao nhiêu hy vọng với cô rồi….”
Ta nói: “Là khối điểm tâm vô dụng…”
“Đúng thế, tiểu điểm tâm, mau mang canh đến cho nam chính nào!!”
Ta đã sớm dự cảm mọi chuyện sẽ không suôn sẻ lắm, nhưng không nghĩ tới cái sự không suôn sẻ này lại đến nhanh như vậy.
Dựa theo cốt truyện gốc, Bạch Nguyệt Quang vốn sẽ nấu cháo hạt sen, nàng bưng cháo đến cho nam chính, nam chính nhận lấy, ăn một miếng, cảm thấy hương vị rất ngon, cho nên đã ăn hết cả bát cháo.
Trùng hợp là lúc này nữ chính đến, nữ chính nhìn vào đáy bát cháo nam chính ăn còn dư lại, nàng giỏi dược lý, rất nhanh đã nhận ra trong cháo có cho thêm thứ gì đó. Nhưng nàng biết nam chính tin tưởng Bạch Nguyệt Quang, nên không nói thẳng ra. Chờ khi Bạch Nguyệt Quang đi rồi, nàng mới bẩm báo lên, sau khi nam chính điều tra rõ mọi chuyện, màng lọc dành cho Bạch Nguyệt Quang lập tức vỡ mất một nửa, đồng thời quan hệ với nữ chính lại tiến thêm một bước.
Nhưng mà trình độ của ta có hạn, lúc ta hỏi hệ thống về tình tiết này, tiếng cười của hệ thống vang vọng tận 10 dặm: “Còn bỏ thêm thuốc gì nữa, bát canh này của cô mạnh hơn bất cứ loại thuốc gì, cứ vậy thôi, để cho người ta con đường sống với.”
Ta không phục lắm, nhưng vẫn nói: “Ồ…”
Vũ Văn Việt đang chơi cờ với người khác ở chòi nghỉ mát.
Người ngồi đối diện hắn ta cũng biết, là hoàng đệ của hắn, hoàng tử thứ tư.
Nói đến đây thì phải kể đến bố cục của cuốn truyện này, trong cốt truyện gốc, nam chính Vũ Văn Việt và Tứ hoàng tử Vũ Văn Độ là hai người có thực lực nhất trong cuộc chiến tranh giành hoàng vị, nhưng Vũ Văn Việt được xây dựng là một người âm u điên cuồng, Vũ Văn Độ thì được thiết lập hình tượng theo kiểu khẩu Phật tâm xà. Hai huynh đệ này không phải do một mẹ sinh ra, nhưng lại hoàn toàn thừa hưởng tính cách của lão hoàng đế: Ích kỷ, đa nghi, đa mưu túc trí, toan tính xảo quyệt, nhưng cũng giống như mẫu thân của mình, số mệnh nhiều trắc trở, gặp đủ khốn khó trong chốn hoàng cung rộng lớn này.
Lúc ta xuyên qua thì hai huynh đệ này đều đã không còn nhẫn nhục che giấu nữa, ngược lại đã để lộ ra răng nanh sắc bén, đã hành cho các huynh đệ khác người thì chết, người thì điên, chỉ có một số hoàng đệ tuổi còn quá nhỏ, không tạo được uy hiếp mới có thể may mắn còn tồn tại.
Thủ đoạn của Vũ Văn Việt rõ ràng cao minh hơn một chút, đã sớm một bước trở thành thái tử.
Vũ Văn Việt nhìn thấy ta trước, hắn hạ một nước cờ sai, cố ý kết thúc ván cờ, sau đó đứng dậy đi về phía ta.
Hắn đỡ lấy hai tay ta, không để ta hành lễ: “Đây là cái gì?”
Ở trước mặt Vũ Văn Độ, ta thật sự không nói nổi câu “đây là canh ta nấu cho ngài”, cứ cảm thấy sẽ bị chế nhạo.
Vũ Văn Độ rất có mắt nhìn, nhìn thấy ta có vẻ khó xử, hắn chủ động đứng dậy cáo từ.
“Nếu như hoàng huynh đang bận, vậy ngày khác đệ đệ lại đến bái phỏng.”
Nói xong lại nhìn qua ta, ngữ khí không nặng không nhẹ, như có ý khác nói: “Tam hoàng huynh, cho phép đệ đệ nhắc nhở một câu, bàn cờ này, đi nhầm một nước thì sẽ thua cả ván cờ đấy.”
Vũ Văn Việt cười một tiếng, không hề để ý phất phất tay: “Không sao. Chỉ cần hoàng đệ đến, bổn điện hạ tùy thời tiếp đón.”
Bóng dáng Vũ Văn Độ đi khuất rồi, Vũ Văn Việt nhận lấy canh từ trong tay ta: “Cho nên đây rốt cuộc là cái gì?”
Ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn bất chấp nguy cơ bị lôi ra ngoài đánh đại bản, nói: “Đây là canh ta nấu cho điện hạ.”
Biểu cảm của Vũ Văn Việt như co quắp lại một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như cũ.
Sắc mặt hắn vẫn như thường, nói: “Vậy à? Vậy ta…”
Hình như hắn rất khó nói nên lời, “Nếm thử…?”
Ta ngoan ngoãn đẩy bát canh lên trước mặt hắn, mong đợi chớp chớp mắt, chuyên chú nhìn hắn.
Hắn chậm rì rì mở nắp ra, lại chậm rì rì đổ canh ra cái chén nhỏ.
Hắn uống một ngụm canh, khó khăn nuốt xuống, lông mày nhẹ nhíu lại, ngón trỏ điểm nhẹ lên đầu mũi ta: “A Kha muốn đầu độc ta sao?”
Ta không cười nổi nữa.
Đến mức khoa trương như vậy sao?
Ta nói: Không dám.
Ta kiến nghị hắn: “Điện hạ, có thể là ngụm đầu tiên nên mùi vị chưa chuẩn thì sao? Hay là ngài thử thêm chút nữa?”
Vũ Văn Việt nhìn chằm chằm vào bát canh, không nói gì.
Sự nóng lòng háo hức của ta chùng xuống, ta nói: “Điện hạ, vẻ mặt này của ngài…. Có phải là có chút cảm giác coi cái chết nhẹ tựa lông hồng không?”
Vũ Văn Việt hình như bị ta mạo phạm rồi, hắn cười nhẹ một tiếng, sau đó uống thêm một ngụm canh nữa, hắn ngậm lấy ngụm canh ấy, cúi người xuống, làm như muốn hôn ta, cũng có thể là muốn đút canh cho ta, cùng ta đồng quy vu tận.
Mặc kệ hắn muốn làm gì, tóm lại ta cũng không để hắn đạt được mưu đồ, lập tức giơ tay che miệng hắn, ta cấp tốc nói: “Ta vẫn chưa chuẩn bị xong! Điện hạ không thể… Làm cái đó.”
Hắn nuốt canh xuống, biết nghe lời phải nói: “Vậy được thôi, đợi A Kha chuẩn bị xong rồi chúng ta lại làm cái đó.”
Ta: ?
Ta không phải ý đó mà!!!
~
Dịch bởi Nhiên~
Nguồn: https://.zhihu.com/question/540400964/answer/2579103326
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...