Tớ Muốn Thay Thế Gian Tặng Cậu Một Chút Dịu Dàng

Lý tiểu tướng quân được trọng dụng, hắn là tâm phúc của Tam hoàng tử, thái hậu có ý định liên hôn, sau khi hạ triều Tam hoàng huynh đến nói với ta chuyện này, ta ném thức ăn cho cá xuống hồ, nói ta không muốn.

Huynh ấy nói một tiếng được.

Thánh thượng tứ hôn, Tứ công chúa và Lý tiểu tướng quân.

Bởi vì có phụ hoàng giúp đỡ, Tam hoàng huynh không gặp chút trở ngại nào trong triều đình, dần dần trần ai lạc định, không ai có thể lay động được địa vị của huynh ấy nữa.

Ta yên lòng rồi, chọn một ngày đẹp trời sau giờ ngọ đến gặp huynh ấy, nói với huynh ấy ta thích một ám vệ.

Tam hoàng huynh vẫn luôn áy náy với ta, chuyện gì cũng thỏa mãn ta, nhưng ta không cần vinh quang của trưởng công chúa, cũng không cần châu báu rực rỡ muôn màu.

Tâm nguyện của ta là, "Mong hoàng thượng ân chuẩn cho thảo dân và huynh trưởng cùng quay về cố hương Giang Nam."

Hoàng huynh buông bút đang phê duyệt tấu chương, một tiếng cạch vang lên, cung nhân xung quanh quỳ rạp xuống đất, run rẩy không dám phát ra chút tiếng động nào.

"Đưa trưởng công chúa về."

A Cửu có nhân khí hơn trước đây một chút, hắn sẽ ngồi cùng ta, sẽ cho ta thêu hoa lên áo của hắn.

Hắn còn học được cách cười nữa.

Hắn nói lúc trước là Tam hoàng tử giữ hắn lại, đợi sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc mới lần nữa để hắn xuất hiện.

"A Cửu, ta muốn thêu một bộ bình phong."

"Được."

"Phải rất lâu."

"Ta cùng người."

Ta thêu suốt 3 tháng, lúc sắp kết thúc, một đạo thánh chỉ đưa xuống, muội muội của thiên tử đột phát trọng bệnh, qua đời ở Cẩm Vân cung.

Tam hoàng huynh đến gặp ta, "Thuận buồm xuôi gió, nhớ bảo vệ tốt cho mình."


Ta hành lễ với huynh ấy, "Hoàng ân mênh mông, không thể báo đáp, cẩn dâng phần lễ, tỏ bày tâm ý."

Mười hai bức bình phong, thêu núi non vạn lý sống động như thật, đồi núi liên miên, sông dài trải khắp.

Lúc thu dọn đồ để rời cung, ta tìm ra một chiếc đèn thỏ đã cũ kỹ, chế tác tinh tế, không giống như tay nghề của thợ ngoài cung, mà càng giống như đèn cung đình trong cung hơn.

Ta đột nhiên nhớ tới có một năm tết Nguyên Tiêu, Tam hoàng huynh đến tặng đồ cho ta, ta nói ngày mai xem, nhưng ngày mai thì quên mất rồi, nên nó vẫn luôn được đặt trong kho đầy bụi bặm.

Bây giờ cũng không dùng được nữa rồi, ta lau đi lớp bụi trên đèn, đoan đoan chính chính treo nó bên cửa sổ.

Trước khi rời đi ta đi bái biệt mẫu phi, bây giờ bà ấy đã là thái hậu rồi, mẹ con chúng ta khá là xa cách, mấy năm này bà ấy vì bảo vệ Tam hoàng huynh mà dốc hết sức lực, dùng bất cứ mọi thủ đoạn nào, ngay cả con gái cũng là công cụ trong tay.

Trong khoảnh khắc này những gì bà ấy muốn cũng đã đạt được, mà ta cũng trưởng thành rồi, giữa chúng ta như cách xa cả trời khoảng cách.

Mẫu phi bưng ly trà lên không uống, ngơ ngẩn nghĩ gì đó rồi lại buông xuống, cứ như vậy vài lần, chúng ta vậy mà ngoại trừ câu khách sáo ra thì đều không nói nên lời.

Ngồi đến khi mặt trời ngã về tây, ta cáo lui.

Ta bước ra khỏi cửa, mẫu phi ung dung hoa quý đứng lên đuổi theo vài bước, trang sức trên đầu lắc lư chao đảo, "Dao Dao, xin lỗi."

Xin lỗi cái gì đây, là khi còn nhỏ hết lần này đến lần khác lấy ta ra làm lá chắn cho Tam hoàng huynh, thờ ơ nhìn ta bị ám toán vô số lần, là cố ý để ta ăn đồ ăn có độc, lấy đó thanh trừ hắc thủ hạ độc Tam hoàng huynh, hay là vứt bỏ ta ở hành cung, làm đá kê chân trên đường Tam hoàng huynh đi.

Đều không quan trọng nữa.

Ngày 18 tháng 2, tiểu thư Lý gia bên nhà mẹ của thái hậu vào kinh tưởng nhớ trưởng công chúa, cùng huynh trưởng rời kinh trở về Giang Nam.

Ta đợi bên ngoài biệt uyển, chờ Vũ Lâm vệ mở cổng, thái tử, không, bây giờ là Lý Mục Trạch.

Huynh ấy ngồi trên xe lăn được người ta đẩy ra, sắc mặt trắng bệch vì lâu ngày không thấy ánh mặt trời, sau khi tiếp xúc với ánh mặt trời, vì không kịp thích ứng nên giơ tay che mắt.

"Đại ca!" Ta đi tới, "Muội đến đón huynh đây."

Giang Nam là nơi ở của Lý gia nhà quý phi, là nhà ngoại của Tam hoàng tử, để thái tử bị phế ở lại chỗ này, đối với ta, đối với hoàng huynh, đối với phế thái tử, đều an toàn.

Mà phế thái tử hai chân đã đứt cũng không còn uy hiếp nữa, thiên hạ không có thiên tử nào què chân.


Đạo quân thần, ai cũng lui một bước.

Chúng ta đi nửa tháng mới đến được Giang Nam, lấy thân phận dòng thứ của Lý gia ở lại nơi đây, đại ca bị nhốt cũng gần 2 năm rồi, không quen thuộc với cuộc sống bên ngoài lắm, nhưng qua mấy tháng, huynh ấy lại khôi phục dáng vẻ phong lưu tự tại như trước kia.

Người lớn lên trong cung phải biết giả ngu, huynh ấy chưa từng hỏi ta làm sao có thể đưa huynh ấy đến Giang Nam được, ta cũng không hỏi huynh ấy chuyện chém đầu ở hành cung.

Con người nên hồ đồ một chút mới bớt phiền não.

"Có xe lăn thật tốt, ta không cần tốn công tốn sức đi bộ nữa." Đại ca vỗ vỗ xe lăn, "Tiểu muội, mau tới đẩy xe lăn, hôm nay vi huynh hẹn với đám người Lưu huynh đến chợ hoa uống trà, không thể đến muộn được."

Ta bỏ khăn gấm trong tay xuống, gọi A Cửu đang đứng trước cửa hiệu như môn thần tới.

Ở Giang Nam, đến mùa hè bắt đầu mở chợ hoa, tạo điều kiện cho các tài tử phong lưu gặp nhau uống rượu ngâm thơ, không biết là nhìn hoa hay là ngắm người.

Đại ca đến Giang Nam đã nhanh chóng kết giao được không ít bạn bè, huynh ấy tài nghệ vô song, tri kỉ khắp chốn.

Dù sao cũng từng là người sắp ngồi lên vị trí kia mà.

Ta đưa đại ca đến trà lâu, dặn dò gã sai vặt vài câu rồi cùng A Cửu quay về.

Bởi vì chơi vui mà ta mở một cửa tiệm, rảnh rỗi thì bán chút hàng thêu, vậy mà lại đột nhiên nổi tiếng, đồn khắp nơi là đồ của tiểu thư Lý gia thêu nghìn vàng khó cầu.

Thật ra là vì ta không muốn thêu quá mệt, nên mới nâng giá lên cao.

A Cửu nghe thấy ta nói câu không muốn thêu, thế là ôm kiếm đến trước cửa tiệm đứng, mặt lạnh dọa chạy không ít người.

Buổi tối lúc ta đi đón đại ca, người ở trà lâu đều đi hết rồi, huynh ấy sai người đến chợ hoa mua một bó hoa màu trắng, hoa đặt ở trước bàn, huynh ấy uống rượu cùng trăng, cuối cùng rót ba ly xuống đất.

Ta ở dưới lầu không quấy rầy huynh ấy, rất lâu sau mới đi lên.

Huynh ấy say rồi, hỏi ta, "Bà ấy nói gì."


Ta đẩy xe lăn trở về, bánh xe bằng gỗ lăn trên mặt đất, A Cửu đi theo phía sau chúng ta.

"Bà ấy nói, lồng sắt quá nhỏ, không nên nhốt Ưng Tây Bắc, bảo Ưng phải sống cho thật tốt."

"Sau đó bà ấy mệt rồi, nên đi ngủ, không ai làm phiền bà ấy nữa."

"Đa tạ."

Đồ ta thêu ngày càng nổi danh, một tú nương nổi danh ở Giang Nam giờ đã tóc hoa râm, bà ấy nheo mắt ghé sát vào nhìn hà bao ta thêu, cười ha ha trêu ghẹo, "Tốt tốt tốt, ta thấy còn đẹp hơn cả Lâm nương thêu, năm đó Lâm nương là tú nương giỏi nhất Giang Nam chúng ta đấy, được một cô nương quý nhân nhìn trúng, cùng cô nương sắp thành hoàng hậu nương nương vào cung hưởng phúc rồi."

Ta đứng phía sau quầy mỉm cười, gảy gảy bàn tính, "Tiểu thư Từ gia đặt ta làm một bộ giá y, muốn vào tháng 8, phải làm gấp, đơn của ngài ta sợ không nhận được rồi."

Đại ca đang chơi cờ cùng mấy công tử phong nhã ở đại đường bên cạnh nghe thấy, quay đầu nói với ta, "Tội gì mà phải mệt như vậy, muội không muốn làm thì không làm nữa."

Ta lầm bầm hai tiếng, "Ta phải nuôi hai con người ăn không ngồi rồi* đó."

(吃白饭: nghĩa đen là ăn cơm trắng, còn nghĩa bóng là ăn không ngồi rồi á. Nhưng mà bạn nhỏ A Cửu thật thà nên chỉ hiểu theo nghĩa đen thoii.)

Đại ca cười nói, "Hôm khác vi huynh đến đầu phố viết chữ vẽ tranh bán, sẽ không để muội đói đâu mà lo."

A Cửu đang trầm mặc đứng sau lưng ta nhíu mày, "Là nói ta sao?"

Ta không để ý đến hắn, hắn đuổi theo ta hỏi, "Là nói ta ăn cơm trắng sao?"

Ta bị hắn hỏi đến phiền, xoay người đi chọn vải, "Đúng đúng đúng, là nói ngươi đó."

A Cửu không đồng ý giải thích với ta, "Sáng tay ta ăn mì mà."

Mấy công tử đang đánh cờ với đại ca thấp giọng hỏi dò, "Lý huynh, huynh xem, một thanh niên tài hoa như ta, không biết có cơ hội cùng lệnh muội nối một đoạn nhân duyên không nhỉ?"

Đại ca hạ một quân cờ, pha trò nói, "Lưu huynh, hỏi ta cũng vô dụng, chuyện này phải hỏi muội phu ta."

A Cửu là người tập võ, thính lực nhạy bén, nghe hết những lời này không sót chữ nào.

Buổi tối tách ra đi tìm đại ca đang lén uống rượu, dọa cho đại ca sợ đến sặc cả rượu.

"Muội phu là gì?"

"Khụ khụ khụ, chính là phu quân của muội muội."

"Phu quân là gì?"


"Cái này khó giải thích lắm, ngươi phải nhớ kỹ, phu quân là người có thể cùng sống bên muội ấy cả đời, ngoại trừ phu quân ra thì không ai có thể đến gần muội ấy."

"Ồ, làm sao để làm được phu quân của nàng?"

"Phụt." Rượu phun ra ngoài, "Chuyện này ta cũng không hiểu lắm, không bằng ngươi đi hỏi thử xem."

Ý vốn là bảo đi hỏi người khác xem cầu hôn thế nào, nhưng ngày hôm sau lúc ta và Từ cô nương đang bàn chuyện vải vóc may giá y, A Cửu đột nhiên chạy tới, trước mắt bao nhiêu con người, mặt không chút biểu tình hỏi ta, "Ta có thể làm phu quân của người không?"

Toàn bộ cửa tiệm im phăng phắc, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, gương mặt ta từ từ đỏ lên, giơ khăn tay lên che mặt, "Có thể."

Vẻ mặt A Cửu khó hiểu, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Ngày ta thành thân có người nói trông thấy một công tử trẻ tuổi che chở một quý phu nhân ngồi trong trà lâu nhìn ta xuất giá.

Đồ cưới của ta do Lý gia Giang Nam xuất ra, trùng trùng điệp điệp, mười dặm hồng trang, người xem náo nhiệt nói dù là công chúa trong kinh thành xuất giá sợ là cũng không có loại khí thế này.

Sau khi thành thân ta xem A Cửu như cu li mà sai sử, mua vải vóc cũng không mướn người nữa, người trên con phố này thường nhìn thấy một hắc y nhân ôm cuộn vải còn cao hơn cả người hắn phi thân trên nóc nhà.

Đại ca thích đi câu, sáng sớm đã ra ngoài, đến tối mới quay về, không câu được gì cả, nhưng ngày hôm sau vẫn vui vẻ tiếp tục đi.

Tết Nguyên Tiêu đầu tiên sau khi thành thân, pháo hoa ở Giang Nam càng coi trọng sự tinh xảo, năm nào cũng bình xét lẫn nhau.

Ta đã sớm bày ra một cái bàn trong viện tử, A Cửu giúp ta bưng chè trôi nước ra, đại ca không khách khí múc trước một cái, nóng đến hút khí.

Quả pháo hoa đầu tiên nổ vang, ta cười bịt chặt tai, "Cái này còn có thể nổ lần thứ hai."

Quả nhiên đốm lửa của quả pháo hoa này rơi xuống lại nổ tung thành nhiều đóa hoa nhỏ vụn.

Đại ca mỉm cười rót rượu, "Không tệ không tệ, có chút kỹ xảo đấy."

A Cửu tiến đến bên tai ta, "Tết Nguyên Tiêu sang năm cũng cùng nhau đón."

Ta liếc nhìn hắn một cái, bật cười, "Không thì còn cùng ai nữa."

"Ừ, chỉ cùng ta."

-

Hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận