Tớ Muốn Thay Thế Gian Tặng Cậu Một Chút Dịu Dàng

Thất bại hai lần liên tiếp, hệ thống cho ta một kiến nghị vô cùng to gan.

“Cô có biết người cổ đại để ý nhất là cái gì không?”

Ta khiêm tốn thỉnh giáo: “Cái gì?”

“Tôn nghiêm! Mặt mũi! Nhất là hoàng gia bọn họ, thân là hoàng tộc thể diện quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

“Cho nên?”

“Cho nên, ta có một cái good idea.”

“Good cỡ nào?”

Hệ thống đắc ý dương dương: “Vậy nè, cô đi lấy quần áo của Vũ Văn Việt qua đây quẹt bừa vẽ bậy lên, cô tin ta đi. đến lúc đó hắn thấy y phục thái tử của mình biến thành một tấm bản đồ, nhất định sẽ giận điên lên.”

Ta mỉm cười: “Vậy ta thì sao? Ta sẽ trực tiếp bị hắn tiễn đi luôn đúng không?”

“Không đâu!” Hệ thống phản bác, “Lấy tình cảm hắn dành cho cô… À đúng  rồi, bát canh cô nấu lần trước chắc hẳn đã làm màng lọc của nam chính vỡ rồi! Vẻ mặt hắn như ăn phải —— Cô hiểu ta muốn nói gì mà?”

Ta xấu hổ vô cùng: “Hiểu.”

“Cho nên lần này cô phải chơi lớn một chút, màng lọc hảo cảm của hắn dành cho cô chắc chắn sẽ vỡ nát! Đến lúc đó cô chỉ cần bị hắn nhốt vào phòng tối, tùy tiện chờ đến đại kết cục là chúng ta có thể về nhà rồi!”

Wow, cái triển vọng này làm ta rất thích đấy.

Ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.

Chỉ là, y phục của nam chính không dễ lấy, đặc biệt là thứ như ngoại bào, chắc chắn phải được để trong điện của hắn, thậm chí là trong phòng hắn.

“Gỗ mục! Hệ thống nhắc nhở ta, “Có thể đi tìm bộ y phục hắn thay ra mà! Có nhất định phải tìm bộ mới đâu?”

Đúng thế!

Ta mất cả 3 ngày mới tìm hiểu được y phục thay ra tạm thời sẽ được để ở đâu, là cung nữ nào đến lấy, rồi được đưa đến phòng giặt bằng con đường nào.

Sau khi làm tốt mọi chuẩn bị, vào một đêm trăng thanh gió mát, thành công trộm được y phục ra.

Ta ôm theo y phục, dương dương đắc ý khoe khoang với hệ thống: “Ta nói ngươi nghe, lần này ngươi thật sự cược đúng rồi đấy!Ta học đại học chuyên ngành thiết kế đó, có thể nói chuyện vẽ vời ta hơi bị đỉnh.”


Hệ thống bay trong không khí trước mặt ta, nó biến thành một người máy trắng tinh trông không đẹp đẽ gì, chiếu ra một luồng ánh sáng trắng, chiếu sáng con đường tối đen.

Nó hỏi ta: “Cho nên cô muốn vẽ lên phía trên à?”

Ta lắc lắc đầu: “Mặt dưới. Ta muốn thêu một cái mặt trời, ngươi có biết không? Chính là loại của phương Tây… Là loại mặt trời mỉm cười trên lá bài tarot, loại rất Anh quốc ấy…”

Hệ thống cắt ngang lời ta: “Ta không biết.”

Thật ra một cô nương như ta, ở trong thiên điện của thái tử chung quy lại cũng không thích hợp lắm, nhưng Vũ Văn Việt luôn nói với bên ngoài rằng ta là ân nhân cứu mạng của hắn, tăng thêm ta lại da mặt dày, chuyện này cũng được xem như hợp lý.

Tuy nói là thiên điện của thái tử, nhưng cách tẩm điện hắn ngủ ít nhất 30 phút đi bộ, nếu ở hiện đại thì nó phải bằng quãng đường từ thành đông qua thành tây của một huyện thành nhỏ rồi. Khoảng cách xa như vậy, dù có ai trong số chúng ta có ý đồ gây rối, thì chỉ nội thời gian đi quãng đường này thôi cũng đủ cho một người khác thu dọn đồ đạc chạy trốn rồi.

-

Mượn ánh sáng lờ mờ của ngọn nến, ta nằm bò trên bàn vẽ lên y phục của Vũ Văn Việt một hình mặt trời, vẽ vào một góc nhỏ không dễ thấy, phải tìm kỹ mới phát hiện ra được.

Sau đó tìm chỉ thêu màu vàng, dựa vào hình đã vẽ sẵn mà bắt đầu thêu thùa nữ công.

Hệ thống: “Cô còn biết loại kỹ thuật này á?”

“Không có, ta chỉ đang đánh bừa đánh bậy thôi.”

Sự thật chứng minh, ta thật sự chỉ có thể đánh bừa đánh bậy, kế hoạch của ta là thức đêm không ngủ thêu cho xong bộ y phục này, xong đó nhân lúc trời tối mang trả nó về như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng do màng lọc hảo cảm của nam chính dành cho ta đã không còn dày nữa, cho nên dựa theo lý thuyết, hắn nhất định sẽ cho người điều tra chuyện này, vậy thì người tình nghi phạm tội —— cũng chính là ta đây, sẽ rất nhanh bị bắt lại.

Trải qua chuyện này, Bạch Nguyệt Quang ta đây cơ bản là xong rồi.

Sau đó ta lại giả điên giả dại già mồm cãi bướng, chết không thừa nhận, nam chính chắc chắn sẽ ghét ta!

Sau đó nữa ta sẽ bị nhốt vào phòng tối, bị đuổi khỏi phủ thái tử, nhục nhã vô cùng quay về nhà.

Cuối cùng vào ngày trước khi Vũ Văn Việt đăng cơ, bị hắn lợi dụng chắn một tên cho hắn, mũi tên xuyên qua tim ta, ta chết ngay tại chỗ!!!

Sau đó là có thể về nhà rồi!!!

Không biết ta làm sao mà ngủ thiếp đi trong mộng tưởng tươi đẹp này, tóm lại vừa mở mắt ra thì đã thấy trời sáng rồi. Hộp kim thêu thậm chí còn chưa mở ra.


“Toang rồi!! Hệ thống!! Cứu mạng!!”

Hệ thống có vẻ như cũng ngủ ngon lắm, giọng nói máy móc mang theo sự buồn ngủ rất rõ ràng: “Làm sao đấy?”

“Ta… Y phục chưa trả về, ta ngủ quên mất!!!”

Hệ thống ngáp một cái: “Không sao đâu… Vậy tối nay cô mau chóng làm xong rồi trả về đi.”

“Nhưng hôm nay sẽ có người phát hiện y phục bị mất mà!!!”

“Không cần hoảng!!!” Hệ thống rất chi là bình tĩnh, “Cô không nói ta không nói, ai mà biết được y phục ở chỗ cô? Đợi qua tối nay, y phục được trả về rồi, cốt truyện sẽ tự động bổ sung cho.”

Ta cười ha ha một tiếng: “Lợi hại quá nha, cốt truyện có thể tự động bổ sung được chuyện lớn như vậy, mà chỉ có thể tìm một người level như ta đến hoàn thành vai Bạch Nguyệt Quang đầy gian khó này.”

Hệ thống mặt không biểu tình: “Giết địch 800 tổn thất 1000?”

Ta ngậm miệng rồi.

Ta lập kế hoạch lần nữa, vậy thì hôm nay thêu cho xong rồi buổi tối trả y phục về lại đi.

Ta thì ở một bên thêu mặt trời, hệ thống thì ở bên cạnh gây rối: “Đây chính là cái gì mà… bài Tarot của Anh quốc mà cô nói đó hả…?”

Ta đương nhiên ‘ừ’ một tiếng , “Ngươi thấy không giống sao?”

Hệ thống rơi vào trầm mặc kỳ lạ: “Ha ha, ta cũng chưa thấy bao giờ, cô cảm thấy giống thì là giống thôi.”

Ta nhún nhún vai, nhìn mặt trời đã dần dần thành hình, hài lòng gật đầu.

Chỉ là ta vẫn chưa kịp vui mừng được mấy phút, thì hệ thống đột nhiên kéo còi báo động bên tai ta.

“Đậu!! Nam chính đến rồi!! Mau mau mau mau giấu y phục đi!!”

Ta hoảng hốt trong lòng, thuận tay nhét y phục vào trong chăn. Sau đó chỉnh lại quần áo trên người, điềm nhiên như không có việc gì đi ra ngoài nghênh đón Vũ Văn Việt.

Vũ Văn Việt thần tình vội vã, vẻ mặt nghiêm trọng, đến khi nhìn thấy ta mới dịu lại một chút.

Hắn sải bước đi đến trước mặt ta, nhìn kỹ ta từ trên xuống dưới rồi nhẹ giọng hỏi: “Nàng vẫn ổn chứ? Có người nào đến đây không?”


Ta mờ mịt lắc đầu.

Phủ Thái tử ba bước một trạm gác, năm bước một nhóm tuần tra này, dù là một con chim muốn bay vào đây cũng khó.

Hơn nữa, cái khu như thể mới được khai hoang này của ta, trừ ngươi ra thì còn ai rảnh mà tới chứ.

Ta lắc lắc đầu.

Hắn như thở phào một hơi, dẫn ta đi vào bên trong.

Ta thấp thỏm đi phía sau hắn, lo sợ bất an.

Nếu như ngươi vẫn còn là con người, thì tự giác một chút, đừng có đến gần giường của ta!!!

Quả nhiên hắn vẫn rất có chừng mực, chỉ ngồi xuống chỗ bàn phía trước, tự mình rót 2 tách trà, một tách đẩy qua phía ta: “Hôm nay bị mất một món đồ, ta sợ có thích khách, nên qua đây xem thử.”

“Ta sẽ phái thêm vài hộ vệ qua đây, nếu như cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp thì nhất định phải nói với ta. Nếu không có việc gì… Thì đừng ra ngoài.”

Nói xong hắn mới nhìn ta, giống như đang quan sát nét mặt ta, dè dặt giải thích: “Không phải là muốn giam giữ nàng, chỉ là sợ nàng gặp phải nguy hiểm. Nếu như nàng có việc muốn ra ngoài thì dẫn theo thêm vài người nữa.”

Ta đang mải nghĩ đến chuyện y phục, không để tâm đáp hai tiếng “ừ ừ”.

Hắn đứng dậy ghé sát vào trước mặt ta, nhẹ nhàng nâng cằm ta lên: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Không có…”

Một tiếng xoạch rất nhẹ vang lên, như là một thứ gì đó rất nhẹ rơi xuống đất.

Xong rồi!!!

Vũ Văn Việt đang đứng ngay trước mặt ta, đứng nghiêng với giường, gần như chỉ cần hắn nhìn một cái là có thể thấy được y phục dưới chăn.

Hắn cũng thật sự nhìn thấy rồi.

Hắn ngơ ra một lúc.

Ta cũng đờ ra một hồi.

Ta túm chặt tay áo hắn ngăn không cho hắn đến bên giường: “Ta… Ta có thể giải thích!”

Vũ Văn Việt ngừng bước chân lại, trong mắt hắn ngập tràn ý cười, giống như tóm được con chuột ăn vụng lương thực, đắc ý vô cùng, đôi mắt đen láy mang đầy ý đùa giỡn: “Được thôi, nàng giải thích đi.”

Hắn lần nữa ngồi xuống bên cạnh ta, ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn, giọng nói mát lạnh như tiếng ngọc bội đinh đang: “Bổn điện hạ rửa tai lắng nghe, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, mà phải làm A Kha giấu y phục cũ của ta.”


Thật ra ta vẫn chưa bịa ra lý do, úp úp mở mở một hồi lâu cũng không thể nói được lời nào.

Tâm trạng của Vũ Văn Việt hình như trở nên rất tốt, hắn ồ một tiếng, như bỗng nhiên bừng tỉnh.

“A Kha thích ta đến mức này sao? Thậm chí đến một bộ y phục cũng không bỏ qua?”

“Nếu như A Kha thích mùi trên người ta, thì hoàn toàn có thể đến ôm ta nha.”

Tuy rằng biểu cảm của ta gần như là nứt ra, nhưng thành thật mà nói, nếu như có người giấu bộ quần áo thay ra vốn nên mang đi giặt của ta, chắc chắn ta cũng sẽ cảm thấy hoặc là hắn không phải người, hoặc là hắn thích ta.

Cách nghĩ này không có bệnh mà!!

Nhưng ta thật sự không phải một trong hai kiểu người đó!!

Ta cố gắng giải thích: “Ta, ta không phải…”

“Hay là nói, A Kha thẹn thùng?”

Ta: …

Ta tê liệt ngồi xuống giường: “Là ta thẹn thùng.”

Vũ Văn Việt cười nhẹ một tiếng, hắn ngồi xuống bên mạn giường, thay ta vuốt lại mái tóc dài.

Ta mở to mắt nhìn hắn.

Ta thấy được hắn ôn hòa như núi, nhẹ nhàng như suối trong.

Tính cách của hắn vốn cực kỳ sắc bén, nhưng vào thời khắc này, hắn như thu lại hết sự sắc bén toàn thân, biến thành một đóa hoa hồng Juliet tuyệt đẹp.

Đóa hồng này nhẹ nhàng nhìn ta, ánh mắt lấp lánh: “A Kha, muốn hôn nàng.”

Hắn lịch sự hỏi: “Nàng có cho phép không?”

….

Ta ngơ rồi.

Hệ thống cũng không tốt hơn ta bao nhiêu.

“Ta…”

Ta không cho phép!

Nhưng ta chỉ vừa nói được một chữ, Vũ Văn Việt đột nhiên cúi đầu xuống, tư thế của hắn tuy hơi khó xử, nhưng một tay vẫn ôm lấy eo ta, động tác nâng niu như bảo vệ một báu vật. Hắn cũng không vượt qua giới hạn, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán ta một cái, như chú bướm nhẹ nhàng hôn lên cánh hoa đẫm sương xuân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận