Tiêu Rồi Ký Chủ Lại Không Bình Thường

Phan Niên nhìn Bạch Ngọc Câu đặt lưỡi hái lớn kia lên cổ Ngư Phù, anh ấy vội vàng nói: “Chị đại, đây là Ngư Phù thật.”

Anh ấy sợ Bạch Ngọc Câu dứt khoát cho Ngư Phù một nhát.

Bạch Ngọc Câu nhìn anh ấy: “Sao anh biết người này chắc chắn là Ngư Phù? Tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, làm gì có nhiệm vụ nào đơn giản vậy đã xong!”

“Chắc chắn là lừa đảo!”

Úc Hàng nghe cô nói xong thì bảo: “Thật ra còn có một nhiệm vụ.”

Bạch Ngọc Câu nhìn về phía anh ấy: “Hai nhiệm vụ? Sao anh không nói sớm.”

“Tôi mới nhận được.” Phan Niên cắn răng: “Nhiệm vụ chính là...”

Anh ấy không nghĩ ra được.

Úc Hàng tiếp lời: “Cứu vớt người còn sống ở thành phố Z!”

Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu, thu lưỡi hái về: “Thì ra là thế.”

Cô đã nói mà sao nhiệm vụ có thể đơn giản vậy, hóa ra còn phải cứu vớt toàn bộ người trong thành phố này.

“Ừ...” Cô âm thầm gật đầu: “Thế được rồi! Mấy người ở chỗ này chờ tôi một lát. Tôi đi ra ngoài kiếm phương tiện giao thông đến đây.”

Muốn cứu người thì chỉ dựa vào một chiếc xe việt dã là không được.

Úc Hàng thấy cô phải đi, vội vàng nói: “Để lại một ít đồ ăn cho chúng tôi với.”

Anh ấy nhìn mặt Ngư Phù thì biết ngay anh ấy đã bị đói không ít ngày.

“Được được được.” Bạch Ngọc Câu thúc giục bọn họ nhảy từ trên xe vào tòa nhà cao tầng.

Người nước ngoài bên trong nhìn thấy thật sự có ô tô bay trên trời, lại còn có người nghĩ cách đến cứu viện bọn họ.

Ông ấy vội đến độ muốn xuống giường, lại không cẩn thận bị ngã lăn xuống.

Đây là đói đến mất sức.

Nữ trợ lý vội chạy tới đỡ ông ấy dậy: “Thầy ơi, thầy chậm thôi.”

Bạch Ngọc Câu dứt khoát tìm một cái bàn để cho bọn họ một bàn tiệc Mãn Hán: “Mấy người ăn từ từ, tôi đi ra ngoài một chuyến.”

“Úc Hàng, Phan Niên, hai anh bảo vệ tốt bọn họ. Tôi và Tang Tinh đi ra ngoài làm việc.”

Lúc cô đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua zombie bị trói ở trên giường, trong miệng lẩm bẩm: “Sao có thể trói quân sư lại chứ.”

Chẳng lẽ bọn họ đều là người như vậy?

Thật đúng là không phải người một đường không vào cùng một cửa.

Cô khởi động xe việt dã dẫn Tang Tinh đi mất, mấy người ở trong phòng nhìn đồ ăn thơm nức, không nhịn được chảy nước miếng.

“Úc Hàng, người vừa rồi là?” Ngư Phù vừa ăn vừa hỏi.


Anh ấy thấy cô gái này có thể chạy xe trên bầu trời, lại có thể bỗng biến ra đồ ăn và lưỡi hái, trong lòng không khỏi hơi tò mò.

Huống hồ vừa rồi anh ấy còn nghe được Phan Niên gọi cô ấy là chị đại.

Trời biết lúc anh ấy vừa nghe được tí nữa thì cười chết mất, Phan Niên là ai chứ.

Một thánh cãi không hơn không kém, không chịu quản lý nhất, một tên thô lỗ 100%.

Anh ấy gọi một cô nhóc là chị đại?

Phan Niên nhìn ánh mắt đánh giá kia thì có phần không chịu nổi: “Anh nhìn tôi làm gì. Úc Hàng cũng là đàn em của cô ấy, lại không chỉ mình tôi, Tống Ngôn cũng thế.”

Lúc này ánh mắt Ngư Phù quả nhiên rời khỏi anh ấy, mà nhìn Úc Hàng.

Úc Hàng thong thả ung dung ăn cơm: “Ừm, cô ấy đúng là chị đại của chúng tôi.”

Ngư Phù kinh ngạc không kẹp chặt miếng thịt làm nó rơi lại xuống đĩa, nhưng điều này không là gì với người đã đói vài ngày.

Người nước ngoài kia và cô trợ lý tiếp tục ăn, cũng không ngẩng đầu.

“Mấy người nghiêm túc?”

Úc Hàng cười cười, quyết định không nói đùa với anh ấy nữa: “Cô ấy tên Bạch Ngọc Câu, chúng tôi ngẫu nhiên gặp gỡ ở thành phố H. Tinh thần của cô ấy… Có chút vấn đề.”

“Nhưng giá trị vũ lực rất cao, một người quét ngang mấy ngàn con zombie là không nói chơi.” Phan Niên tiếp lời.

“Chỉ là thỉnh thoảng đột nhiên thần kinh, cũng không thể nói thỉnh thoảng, dẫu sao mỗi ngày cô ấy đều thần kinh, chỉ xem mức độ thần kinh thôi.”

“Anh biết không, dường như nhận thức của cô ấy có vấn đề. Hiện tại cô ấy cho rằng cô ấy đang ở nhận nhiệm vụ, đại khái cùng loại với thành viên tổ chức thần bí nào đó, mà toàn bộ chúng ta là đàn em của cô ấy.”

Anh ấy nói như vậy Ngư Phù cũng đã hiểu: “Tinh thần phân liệt?”

Úc Hàng lắc đầu: “Không giống! Cô ấy không giống như tinh thần phân liệt.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Vậy các anh không sợ cô ấy đột nhiên tỉnh lại rồi mặc kệ chúng ta ở chỗ này à?”

Phan Niên lùa hai miếng ăn xong cơm: “Không đâu. Giữa trưa hôm nay cô ấy mới biến thành như vậy, không thể nhanh như vậy đã đổi nhân vật được, trừ khi… Cô ấy uống rượu.”

Lúc này Bạch Ngọc Câu được bọn họ nhắc mãi đang mắt to trừng mắt nhỏ với Tang Tinh.

“Cậu không biết ga tàu hỏa ở đâu? Cũng không biết sân bay ở đâu?”

Tang Tinh tủi thân lắc lắc đầu: “Chị đại, đây cũng là lần đầu tiên em tới thành phố Z.”

Bạch Ngọc Câu nhìn trời, cô nhìn thành phố này đột nhiên mắt sáng ngời: “Có tàu điện ngầm!”

Ở giữa những tòa nhà cao tầng, một con tàu điện ngầm đang nằm đó, cô lái xe việt dã qua đó, zombie trong tàu điện ngầm hưng phấn gầm rú nhào về phía cô.

“Thật nhiều quân sư!”


Bạch Ngọc Câu cũng hưng phấn.

Zombie thấy cô thì muốn ăn cô, Bạch Ngọc Câu lại muốn bắt cóc tất cả bọn nó về.

“Nhưng mà chị đại, chị mang nhiều zombie trở về như vậy, Tiểu Mỹ sẽ tức giận nhỉ?” Tang Tinh nhìn đám zombie, sát tâm của cậu ngo ngoe rục rịch.

Thứ gì chứ! Có nhiều đàn em như vậy rồi, thế mà chị đại còn muốn thêm đàn em.

Thật là hôn quân!

Cậu phải khuyên can chị đại mới được. Về phần cái cớ khuyên can, vậy chắc chắn không thể nói là cậu không muốn được, như vậy thì có vẻ cậu quá keo kiệt.

Cậu cứ đổ cho Tiểu Mỹ, vừa có thể tỏ ra Tiểu Mỹ keo kiệt không rộng lượng cũng có thể mách lẻo với chị đại.

Bạch Ngọc Câu nghe đã cảm thấy có lý. Đúng vậy! Nếu cô mang hết đám quân sư này về, Tiểu Mỹ chắc chắn sẽ không để ý đến cô nữa.

Tiểu Mỹ là đồng đội kề vai chiến đấu với cô từ nhỏ. Sao cô có thể vứt bỏ Tiểu Mỹ vì nhiều quân sư như vậy đây.

Bạch Ngọc Câu đau lòng nhìn thoáng qua những zombie đó: “Ôi, bọn mi đừng nhiệt tình thế, đi tìm đồng bọn khác đi.”

“Chúng ta có duyên sẽ gặp lại!”

Cô mở cửa xe việt dã ra, sau đó lại giơ tay mở cửa tàu điện ngầm ra.

Các zombie thấy cô gần trong gang tấc thì nhào vào muốn ăn cô.

Nhưng mà từng con zombie lại rơi thẳng xuống, bọn nó phát ra tiếng rên đau đớn trên không trung.

“Grào!”

Bạch Ngọc Câu lẳng lặng chờ cả đàn zombie đều nhảy xuống rồi mới lên tàu điện ngầm.

Tàu điện ngầm còn sót lại một ít zombie, Tang Tinh dứt khoát đưa chân đạp bọn nó ra ngoài.

Bạch Ngọc Câu thò tay muốn giữ bọn nó lại, rồi lại nhớ tới Tiểu Mỹ đang ở nhà chờ cô.

Cuối cùng cô lại rụt tay về.

Cô cất xe việt dã về không gian, lại điều khiển tàu điện ngầm lao ra ngoài.

Tang Tinh thì đi xử lý sạch zombie ở sau tàu điện ngầm, không để lại con nào.

Cậu tuyệt đối không thể để bất kỳ một người hoặc là zombie nào có cơ hội đến gần Bạch Ngọc Câu.

Chị đại chỉ có thể có một, hai, ba... mấy đàn em bọn họ!

Bạch Ngọc Câu khởi động tàu điện ngầm, dọc theo đường cũ quay về. Cô đi vào tòa nhà cao tầng thì thấy đàn em của mình bảo vệ mấy người kia rất tốt.

“Lên xe!”


Người nước ngoài nhìn cô mở tàu điện ngầm ra, trong mắt càng kinh ngạc: “Oh my god! Tàu điện ngầm cũng có thể bay trên trời!”

Phan Niên lên tàu điện ngầm trước, sau đó kéo bọn họ lên.

Ngư Phù và Úc Hàng khuân vác máy móc và thiết bị nghiên cứu ở đây.

Về phần con zombie dùng làm nghiên cứu kia, Ngư Phù quyết định không mang theo.

Bởi vì anh ấy nghe Phan Niên nói hiện tại trên đảo mà bọn họ ở có một con zombie cộng thêm một con mèo zombie.

Hơn nữa con zombie kia khá ngoan ngoãn, sẽ không tùy tiện cắn người.

Cực kỳ thích hợp dùng để làm nghiên cứu, chỉ cần đừng bị Bạch Ngọc Câu phát hiện là được.

Bạch Ngọc Câu còn không biết bọn họ đang có ý xấu với quân sư mà mình tin tưởng nhất.

Cô mở loa trên tàu điện: “Có người sống không? Có người sống không? Tàu điện ngầm xuất phát đây!”

- ---

003 là một đặc công. Cô ấy không có tên, với cô ấy mà nói cái tên chỉ là đạo cụ dùng để hoàn thành nhiệm vụ.

Từ nhỏ cô ấy đã bị chọn lựa trở thành đặc công, cho tới nay cô ấy đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng mà cô ấy không ngờ lần này cô ấy còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ vậy hình như cô ấy sẽ phải kết thúc ở đây.

Cô ấy đứng phía trên tháp sắt, phía dưới là zombie cuồn cuộn không ngừng bò lên trên.

003 đã kiên trì suốt ba ngày ở tòa tháp sắt này. Trong ba ngày này cô ấy không ăn không uống, tinh thần đã sắp lơ mơ.

Nhưng cô ấy không có cách nào cả. Cho dù cô ấy có mệt cũng chỉ có thể dùng dị năng chữa lành cho mình.

Đúng vậy, dị năng của cô ấy là chữa lành.

Có thế nào thì 003 cũng không thể tưởng được một đặc công còn chưa làm xong nhiệm vụ như cô ấy đã bị zombie bao vây.

Trong ba ngày này, cô ấy dựa vào con dao mình cướp được giết không biết bao nhiêu zombie.

Nhưng vẫn có zombie cuồn cuộn không ngừng không biết mệt mỏi bò lên trên.

Cô ấy đã sớm dùng hết đạn, con dao trong tay cũng đã sớm dính đầy máu tanh hôi.

Cô ấy ngồi dựa trên tháp sắt, cả người không còn sức.

Một con zombie vươn móng vuốt đặt lên cạnh tháp sắt. Ngay lúc nó sắp bò lên, 003 đâm dao qua.

“Grào!”

Trán zombie bị cô ấy đâm thủng, sau đó nặng nề rơi xuống.

003 nhìn thành phố tan hoang trước mắt, lần đầu tiên có tâm trạng đau khổ và giải thoát.

Ngày thường cô ấy luôn có nhiệm vụ làm mãi không hết, lần này cô ấy chỉ có một nhiệm vụ.

Đó chính là sống sót.

Cô ấy dựa vào vật liệu xây dựng phía sau tháp sắt, lần đầu tiên có thời gian rảnh ngắm thành phố này.


Ngay lúc cô ấy sắp nhắm mắt lại, cô ấy nghe được một giọng nữ: “Có người sống không? Có người sống không? Tàu điện ngầm xuất phát đây!”

003 mở choàng mắt, cô chỉ thấy một con tàu điện ngầm đang lái qua chỗ cô ấy.

Cô ấy dùng tay dụi mắt, sau đó khàn cả giọng hô: “Có người! Có người!”

Bạch Ngọc Câu nhìn tháp sắt này, trong lòng cảm khái tháp sắt này vừa cao vừa to, nhưng mà đúng lúc này cô thấy có một bóng dáng màu đen trên đó.

Người nọ để tóc ngắn, cô ấy đứng trên tháp sắt vẫy tay với Bạch Ngọc Câu.

Bạch Ngọc Câu lái tàu điện ngầm qua, ngừng ở trước mặt 003.

003 suy yếu đi vào. Vừa vào, cô ấy đã nhìn thấy một cô gái có đôi mắt sáng lấp lánh xuất hiện trước mắt mình.

Có vẻ như cô gái được bảo vệ rất tốt, trên người cô ấy không có vết máu.

Một cái váy màu trắng tôn lên vẻ ngây thơ đáng yêu của cô ấy.

003 không khỏi nhớ tới trước kia cô ấy làm nhiệm vụ cũng thường xuyên nhìn thấy kiểu con gái ngây thơ hoạt bát đáng yêu này.

Trước kia cô ấy từng hâm mộ bọn họ, cô ấy cũng từng mơ ước có một thời thơ ấu vô tư lự giống bọn họ.

Ngay lúc cô ấy nhớ lại, cô nhóc trước mắt đã đỡ cô ấy ngồi vào ghế.

003 nói: “Cảm ơn, không biết nên báo đáp cô thế nào.”

Giọng cô ấy rất khàn, đây là do không được uống nước một thời gian dài mà thành.

“Không khách khí, không khách khí.” Bạch Ngọc Câu nhìn chằm chằm cô ấy: “Nếu cô thật sự muốn cảm ơn thì...”

003 nhìn biểu cảm của Bạch Ngọc Câu, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy. Sao ánh mắt người này đáng sợ vậy, cô ấy không gei đấy chứ?

Chẳng lẽ coi trọng sắc đẹp của mình?

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng 003 rung lên. Cô ấy là một đặc công đoạn tình tuyệt ái, cho dù được cô gái trước mắt này cứu, cô ấy cũng là sẽ không lấy thân báo đáp.

Thật... Thật sự không được đâu! 003 nhìn thoáng qua thiếu nữ tinh xảo như búp bê ở trước mắt.

Dường như cũng không phải không thể... Khụ khụ.

Ngay lúc cô ấy đang tiến hành đấu tranh tư tưởng, Bạch Ngọc Câu sờ lên cánh tay của cô ấy: “Thật trơn nhẵn, thật ngầu!”

Sắc mặt 003 ửng đỏ, thế này… Thế này không ổn đâu.

Bạch Ngọc Câu liếm môi, ánh mắt nóng bỏng: “Cô có thể giúp tôi một việc không?”

003 gật gật đầu, tai đỏ như nhỏ máu: “Có thể.”

Cô ấy thẹn thùng cúi đầu, nghe được cô gái như thiên sứ kia cúi đầu phun hơi thở ấm áp lên tai cô ấy.

“Nàng ác ma” nói nhỏ: “Vậy cô cho tôi bộ đồ của cô đi, cho tôi đi ~”

“Cho tôi đi ~~”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Mỹ: “Grào ~~”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận