Tiêu Rồi Ký Chủ Lại Không Bình Thường

Phong cảnh của đảo này rất đẹp, nhìn xa xa là biển rộng mênh mông vô bờ, trên bãi cát còn có không ít vỏ sò, ốc biển.

Trên đảo có một vài nhà ở, nơi này vốn là nơi du lịch.

Có lẽ là zombie bùng nổ quá nhanh, trên đảo này cũng không có người sống chạy trốn từ nơi khác đến.

Nhóm người Bạch Ngọc Câu dọn sạch đảo một lượt, cùng lúc đó cô cũng hoàn thành một trong những thành tựu hệ thống - Thấy biển.

Mấy người Tạ Trì Trì vẫn luôn chờ đến buổi tối mới xuống xe lửa. Cô ấy nhìn hòn đảo không có zombie này, trong lòng cảm thán, cô ấy vốn cho rằng chỉ có chờ cô ấy đi làm có tiền mới có thể nhìn thấy biển.

Lại không ngờ nhanh như vậy đã thực hiện được nguyện vọng này.

Tạ Nguyên Minh nhìn Tạ Trì Trì, sờ sờ đầu cô ấy: “Sau này sẽ tốt thôi.”

“Dạ.” Tạ Trì Trì nở một nụ cười.

Sau này sẽ tốt thôi!

“Ừm!”

Cách đó không xa, Tang Tinh mặc quần cộc nhảy xuống biển, cậu vui vẻ nghịch nước biển.

“Chị đại!” Tang Tinh lau nước trên mặt, gọi Bạch Ngọc Câu.

Bạch Ngọc Câu nhìn cậu một cái, cam chịu hành vi của cậu.

Hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, cả đảo này cũng coi như an toàn.

Cô làm một chị đại đủ tư cách, tất nhiên phải xét đến suy nghĩ của đàn em.

Bọn họ làm đặc công vốn đã không dễ dàng gì, cả năm không có ngày nghỉ cũng thôi, ngày thường còn không thể ham mê chơi đùa.

Hiện tại nếu nhiệm vụ hoàn thành, để cậu làm càn một chút cũng không sao.

Cô nhìn mặt biển, nói ra cũng lạ, rõ ràng trên đất bằng có động vật biến dị, nhưng mà sinh vật trong biển lại bình thường.

Úc Hàng, Phan Niên và cả Tống Ngôn nhìn cô. Tống Ngôn mở miệng nói: “Chúng ta đi tìm Ngư Phù thế nào bây giờ?”

Úc Hàng cười nói: “Hiện giờ cô ấy đang ở vào trạng thái giống với cosplay nhân vật. Nếu muốn để cô ấy dẫn chúng ta đi thành phố Z cũng không khó.”

“Phan Niên, anh đi nói cô ấy, cứ nói...”

Phan Niên nhướng mày: “Anh chắc chắn có tác dụng?”

“Đi thôi!” Úc Hàng nhìn biển ở nơi xa. Biển vào đêm có vẻ cực kỳ đáng sợ, nhưng cũng vô cùng đẹp.

Phan Niên đứng dậy đi đến cạnh Bạch Ngọc Câu, anh ấy ho khan hai tiếng: “Chị đại, bên trên ra nhiệm vụ.”

Bạch Ngọc Câu quay đầu nhìn về phía anh ấy, biểu cảm lập tức nghiêm túc: “Nhiệm vụ gì?”


Cô biết ngay đặc công ưu tú như cô hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi, nhiệm vụ là ùn ùn không dứt.

“Bên trên nói để chúng ta đến thành phố Z tìm một nhân viên nghiên cứu tên Ngư Phù, hơn nữa đón anh ấy đến đây.”

Phan Niên không ngờ cô thật sự đắm chìm vào trong nhân vật này.

Anh ấy nói bên trên có nhiệm vụ, cô tin thật.

Anh ấy nhớ lại lời Úc Hàng vừa nói với mình: “Anh có nhớ lúc vừa lên xe, cô ấy nói với Tiểu Mỹ nhiệm vụ hiện tại là gì không.”

“Tuy rằng không biết rốt cuộc cô ấy nhận nhiệm vụ từ đâu, nhưng nếu cô ấy không phân nổi đồng bạn bên cạnh mình thì anh thử nói anh đi nhận nhiệm vụ.”

Úc Hàng thật sự am hiểu cách nắm lấy sơ hở, không ngờ hiện tại Bạch Ngọc Câu thật sự cho rằng có nhiệm vụ này.

Mà cô cũng nhớ ra người đàn ông trước mắt này là ai.

Đó chính là nhân viên thông tin trong đội ngũ, anh ấy liên lạc với mặt đất, rồi phát nhiệm vụ xuống.

Giờ phút này cô hoàn toàn đã quên nhiệm vụ trước của cô không phải do người này phát.

Hệ thống Mỹ Thực: “Ký chủ bị mấy người này lừa! Quá đáng giận!”

Hệ thống Thành Tựu: “Vậy mi nói cho cô ấy đi!”

Hệ thống Mỹ Thực: “Không thể rút dây động rừng. Ta muốn quan sát xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì - bắt đầu quay phim.”

Thành tựu hệ thống: Cho nên mi còn cố ý quay lại đoạn lịch sử đen tối này của ký chủ?

Hệ thống Mỹ Thực: “Này! Tu Tiên, mi mân mê gì đầu óc ký chủ thế?”

Hệ thống Tu Tiên dừng tay: “Hiện tại chúng ta không tuyên bố nhiều nhiệm vụ. Nhiệm vụ của hệ thống Thành Tựu rất đơn giản, về phần mi và ta trên cơ bản đều ở vào trạng thái chờ thời, nên ta dứt khoát kéo thêm một hệ thống ra.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hệ thống Tu Tiên: “Tìm được rồi!”

Một vầng sáng nhỏ xuất hiện ở trong đầu Bạch Ngọc Câu, nó mềm mại ngáp một cái: “Chào mọi người, ta là hệ thống Đánh Dấu.”

Hệ thống Mỹ Thực: “Em gái!”

Hệ thống Thành Tựu: “Em gái!”

Hệ thống Tu Tiên: “...”

Hệ thống Đánh Dấu: “Chào các anh trai, về sau chúng ta phải cùng nhau nhé~”

Bạch Ngọc Câu nghe giọng nữ trong đầu thì khó hiểu. Cô nhớ rõ trong đầu cô chỉ có ba hệ thống, sao lại có thêm một cái nữa rồi.

Hệ thống Đánh Dấu: “Mời ký chủ đánh dấu vào lịch nha ~”


Bạch Ngọc Câu nhìn lịch ngày trong đầu, cô bèn tích vào ngày hôm nay.

Hệ thống Đánh Dấu: “Chúc mừng ký chủ đánh dấu ngày đầu tiên, đạt được khen thưởng - xe thể thao siêu cấp! Mời ký chủ nhận.”

“Nhận!” Bạch Ngọc Câu lạnh lùng nói.

Theo quan điểm của cô, xe thể thao cũng chỉ vậy thôi. Trước kia làm nhiệm vụ, cô còn lái cả xe tăng rồi.

Phan Niên thấy Bạch Ngọc Câu không nói gì, anh ấy đang chuẩn bị nói tiếp thì thấy một chiếc xe thể thao đột nhiên xuất hiện trên bờ cát trước mặt mình.

Chiếc xe thể thao này toàn thân màu đen, phía trên phủ kín vụn kim cương lấp lánh. Vẻ ngoài cả chiếc xe thể thao cũng cực kỳ mượt mà xinh đẹp.

Bạch Ngọc Câu yên lặng thu lại lời của mình. Cô đi qua vuốt ve chiếc xe thể thao này, chỉ cảm thấy đây đúng là “Tình xe trong mộng” của cô.

Loại xe thể thao màu đen này mới phù hợp khí chất của cô, bá đạo ngầu đét!

Chắc đi hóng mát trên bờ cát thì thích lắm.

Nhưng hiện tại cô còn không thể hưởng thụ, nên hoàn thành tốt nhiệm vụ trước đã.

“Đúng rồi, anh mới nói nhiệm vụ là gì?” Cô nhìn về phía Phan Niên.

Phan Niên: “Đến thành phố Z tìm một nhân viên nghiên cứu tên Ngư Phù, đưa anh ấy về đây.”

“Được! Bây giờ chúng ta xuất phát luôn.” Bạch Ngọc Câu rất tích cực làm nhiệm vụ, theo cô thấy cô không thể chậm trễ.

Làm đặc công vàng, cô phải có hành động chuyên nghiệp của riêng mình.

Bạch Ngọc Câu lấy xe việt dã của bọn Úc Hàng từ trong không gian ra: “Đi thôi.”

Cô lưu luyến không nỡ nhìn thoáng qua xe thể thao, nghĩ thầm chờ cô làm xong nhiệm vụ này sẽ trở về kết hôn với nó... À không, trở về ngọt ngào thế giới một người một xe với nó.

Bạch Ngọc Câu đi đến trước mặt các đàn em của mình: “Tang Tinh, Phan Niên, Úc Hàng, mấy người đi chấp hành nhiệm vụ với tôi, người còn lại ở đây trông coi.”

Cô nói hệ thống Mỹ Thực làm cho bọn họ không ít bánh mì, mì ăn và nước.

Cô không xác định lần chấp hành nhiệm vụ này cần bao lâu, cho nên cô cần phải chuẩn bị đầy đủ đồ ăn.

“Xuất phát!”

Cô ra lệnh một tiếng rồi ngồi lên xe việt dã của Úc Hàng.

Xe lửa thì không có cách nào đi rồi. Tuy rằng trên đảo có một vài ngôi nhà, nhưng không đủ cho nhiều người như vậy vào ở, những người còn lại chắc chắn phải ngủ ở xe lửa.

Chung Âm Âm nhìn bánh mì và mì ăn đã muốn nôn. Cô ấy cũng muốn đi theo Bạch Ngọc Câu ra ngoài: “Chị đại, có thể dẫn cả tôi theo không.”


Bạch Ngọc Câu nhìn cô một cái: “Không được, cô lại không có năng lực gì, ở lại đây đi. Chờ tôi về sẽ mang cho cô bộ đồ công nhân mà cô thích nhất.”

Cô chỉ nhìn thoáng qua đã biết Chung Âm Âm chắc chắn đang làm nũng đòi đồ công nhân.

Ôi, cô ấy đúng là yêu thích bảo dưỡng vũ khí.

Chung Âm Âm: “...”

Buổi tối.

Bạch Ngọc Câu khởi động xe việt dã nhanh như điện chạy về phía thành phố Z.

Tang Tinh ngồi trên ghế phụ, mái tóc ướt nhanh chóng bị thổi khô: “Chị đại! Nhanh lên! Tăng tốc!”

Phan Niên ngồi ở hàng sau chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn. Không phải chứ, sao Bạch Ngọc Câu có thể khiến xe xóc nảy được đến thế này ở trên trời.

Úc Hàng chỉ đường: “Ở ngay phía trước, tòa nhà lớn kia.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bạch Ngọc Câu đưa xe qua đó, dừng ở trên đỉnh tòa nhà cao tầng. Cô dừng xe lại, Phan Niên lập tức vọt ra: “Ọe!”

Trên đỉnh tòa nhà cao tầng trống rỗng, Úc Hàng đi đến mở cửa phòng trộm: “Đi thôi.”

Bạch Ngọc Câu đuổi theo. Trong lòng cô thầm nghĩ, hóa ra Úc Hàng là bản đồ trong đội ngũ của cô.

May mà cô tinh mắt đưa người này đến, nói cách khác lạc đường thì không hay.

Khoan đã!

Quân sư của cô đâu! Quân sư to lù lù của cô đâu!

Bạch Ngọc Câu cứng người. Sao cô lại quên mất quân sư?

Kỳ lạ! Sao cô nói từ “lại” nhỉ.

Tầng tám tòa nhà cao tầng, phòng nghiên cứu chỉ còn lại ba người.

Một người đàn ông đeo kính gọng vàng đang điều chế thuốc, ở một bên còn có một ông lão mặc blouse trắng đang nằm.

Ông lão có vẻ là người nước ngoài, ông ấy đã rất yếu: “Ngư, tôi sắp không chịu nổi rồi. Cậu ăn luôn tôi đi, nếu không cậu cũng sẽ đói chết.”

Ngư Phù không ngẩng đầu: “Sẽ có người đến cứu chúng ta.”

“Không, sẽ không có! Mọi người đều đã chết, zombie đã không có thuốc nào cứu được.” Ông lão giãy giụa, đôi mắt như giây tiếp theo nhắm lại thì sẽ không còn mở ra nổi nữa.

Đúng lúc này một nữ trợ lý tóc thẳng buộc túm sau đầu đi ra từ một căn phòng khác, tay cô ấy cầm một cái kính viễn vọng: “Bên ngoài đều là zombie, chúng ta rất khó chạy đi.”

Ngư Phù đổ ống nghiệm đựng thuốc vào trong ống tiêm: “Đừng vội.”

Anh ấy cầm ống tiêm lắp vào một cây kim tiêm rất to rồi đi đến trước mặt một con zombie bị buộc chặt trên giường.

“Grào!”

Zombie phát ra tiếng gầm rú, nó không ngừng giãy giụa, nhưng mà thứ trói buộc nó là sắt thép, cho dù nó cố gắng thế nào cũng không tránh thoát được.

Ngư Phù lạnh lùng cầm kim tiêm vào ngực zombie, sau đó bơm thuốc vào.


Một lát sau, zombie dần dần yên tĩnh nhưng chỉ được mấy giây, nó lại ầm ĩ.

“Grào Grào Grào!”

Nó có vẻ càng phẫn nộ, hơn nữa cũng càng hưng phấn hơn.

Ngư Phù lắc lắc đầu ném ống tiêm vào thùng rác: “Lại thất bại.”

“Ngư!” Ông lão dùng đôi mắt màu xanh lam nhìn anh ấy: “Bỏ cuộc đi! Tai nạn này hoàn toàn không phải thứ mà con người có thể ngăn cản.”

“Người thường chúng ta không có cách nào cứu vớt bọn họ. Cậu muốn biến zombie về thành con người thì giống như đang yên đang lành có ô tô bay trên trời.”

“Câm miệng!” Ngư Phù nhàn nhạt nói.

Ông lão lắc lắc đầu, ngay khi ông ấy muốn nhắm mắt lại, mí mắt đã không có sức lực của ông ấy đột nhiên lại nâng lên.

“Oh my god!”

“Ô tô thật sự bay trên trời!”

Nữ trợ lý nhìn ông ấy rồi thở dài, thầy đã đói đến hồ đồ rồi.

Ngư Phù liếc mắt thoáng nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy một chiếc ô tô đang bay quanh tòa nhà cao tầng.

Anh ấy liếc mắt một cái là thấy được Úc Hàng và Phan Niên ngồi ở hàng phía sau.

“Người cứu chúng ta đến.” Anh ấy bước đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra.

Úc Hàng nhìn thấy Ngư Phù thì nói với Bạch Ngọc Câu: “Tầng tám. Tôi nhìn thấy anh ấy rồi.”

Bạch Ngọc Câu nhìn thoáng qua rồi đưa xe sang, nhiệm vụ này đơn giản như vậy à?

Không nên chứ! Đời này Bạch Ngọc Câu cô chưa từng chấp hành nhiệm vụ đơn giản như vậy.

Trong lòng cô có một phỏng đoán lớn mật.

Đó là Ngư Phù trước mắt chắc chắn không phải Ngư Phù thật. Người này chắc chắn giả mạo.

Trước kia, cô chấp hành nhiệm vụ đã gặp được tình huống này, có người giả mạo cô muốn đón người, muốn làm nhiệm vụ của cô thất bại.

Ồ.

Bạch Ngọc Câu cô mới không bị loại này lừa!

Cô dừng xe ở bên cửa sổ, một lưỡi hái bỗng dưng xuất hiện đặt trên cổ Ngư Phù, gió đêm thổi qua, mái tóc đẹp của Bạch Ngọc Câu tung bay theo gió.

“Nói! Ngư Phù thật ở đâu?”

Ngư Phù: “...?”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Mỹ: “Grào Grào Grào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận