Tiêu Rồi Ký Chủ Lại Không Bình Thường

Công ty phim ảnh Mị Quang.

Đây là công ty phim ảnh lớn nhất cả nước, trong đó ngôi sao đang hot nhiều không đếm xuể.

Mỗi người chỉ cần lộ mặt trước người khác đều có thể hấp dẫn một đám người vây xem.

Nhưng mà hiện tại bọn họ lại không còn vinh quang như trước nữa.

Bây giờ bọn họ đều ở trong văn phòng chủ tịch phòng ngự tốt nhất kiên cố nhất.

Cũng may mắn văn phòng này đủ rộng, độc chiếm nguyên một tầng trên cùng của công ty phim ảnh Mị Quang, lúc này mới có thể để mấy trăm người ở trong đó.

“Hiện tại tình hình bên ngoài thế nào?” Một người đàn ông mặc vest đi giày da lên tiếng: “Tiểu Lâm, cô đi xem thử.”

Thư ký Tiểu Lâm là một mỹ nữ ngực lớn, cô trợn trắng mắt: “Sao lại là tôi?”

Người đàn ông kia giận dữ nói: “Tôi là lãnh đạo trực tiếp của cô, cô không nghe tôi à?”

Thư ký cười nhạo nói: “Chủ tịch à, ngài còn tưởng rằng bây giờ là thời bình à, bên ngoài đều là zombie. Tôi lại không phải đứa ngốc, muốn đi ra ngoài chịu chết.”

Chủ tịch còn muốn nói chuyện, lại bị một người đàn ông khác cắt ngang: “Không cần đi xem, tôi nhìn thấy.”

Người đàn ông rất tuấn tú. Anh ấy tên là Hề Trạch Vũ, vừa lấy được giải ảnh đế Kim Mã.

Hề Trạch Vũ hoàn toàn không ngờ anh ấy mới vừa đi lên đỉnh cao đời người thì thế giới lại thay đổi.

Nhưng mà anh ấy vẫn luôn tin tưởng mình là con trai của trời, đối với anh ấy mà nói, nếu anh ấy có thể cực khổ nỗ lực đóng phim lấy được cúp ảnh đế thì hiện giờ dĩ nhiên cũng có thể tạo ra một khoảng trời, huống chi anh ấy còn có được bug dị năng.

Bản đồ.

Anh ấy có thể nhìn thấy tình hình bên cạnh mình trong vòng 500 mét, nhưng bản đồ cũng giống bản đồ trò chơi.

Phía trên chỉ có một chấm xanh, chấm xanh kia là chính anh ấy, người sống bên cạnh là chấm lam, zombie là chấm đỏ.

Anh ấy có thể thấy rõ trong tòa nhà của bọn có rất nhiều chấm đỏ chồng chất, đó chính là zombie ở dưới lầu.

Chi chít.

“Sao cậu nhìn thấy?” Chủ tịch nhìn về phía anh ấy.

Hề Trạch Vũ nói: “Tôi có dị năng, có thể nhìn thấy zombie và người sống quanh đây, dưới lầu đều là zombie.”

Anh ấy vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía anh ấy, còn có mấy người mang dị năng chưa nói ra cũng đang do dự có nên nói ra hay không.

Dẫu sao hiện tại là mạt thế, có dị năng cũng không kỳ lạ nhỉ.

Nhưng trong lòng bọn họ cũng biết rõ, dị năng mà Hề Trạch Vũ có được chỉ là dị năng phụ, bọn họ có dị năng công kích lại khó mà nói ra.

Một khi nói ra, đến lúc đó có khi bọn họ sẽ bị đẩy ra đi đánh zombie.


Không ai muốn đối mặt với đám zombie đáng sợ, huống chi ngày xưa bọn họ là những ngôi sao rạng rỡ chưa từng chịu uất ức gì.

Có một người cũng không muốn nói ra dị năng của mình giống bọn họ, trên mặt Dư An đeo một cái kính đen to đùng, cô ấy rúc trong góc không nói chuyện với người khác.

Dư An là một trợ lý nho nhỏ, trước kia cô ta đi theo một cô chủ mới debut, chẳng qua cô chủ kia đã chết mấy ngày trước.

Lúc ấy cô chủ kia sai cô ta về công ty lấy kính râm cho cô ấy cho nên đã cứu cô ta một mạng.

Cũng may lúc ấy công ty tổ chức teambuilding và liên hoan, bởi vì chủ tịch kia keo kiệt nên đặt ship không ít đồ ăn đến công ty.

Cho nên hiện tại mới giúp bọn họ kiên trì lâu như vậy.

Nhưng bây giờ đồ ăn đã sắp hết, bọn họ không khỏi phiền lòng nóng giận.

“Bây giờ chúng ta phải làm sao? Cứ ở chỗ này chờ chết à?” Chủ tịch nóng nảy: “Các cô cậu là do công ty bồi dưỡng nên, hiện tại không có tác dụng gì hết à?”

Một nữ minh tinh xinh đẹp dứt khoát đập ghế sang: “Đừng có kêu to được không! Ông là ồn nhất đấy!”

Chủ tịch bị ghế đập trúng, vươn tay còn chưa kịp hét đã hôn mê bất tỉnh.

Cái đập này của cô ta cũng làm cả tầng yên tĩnh. Cô ta vắt chéo cặp đùi đẹp đi giày cao gót của mình nói: “Hiện tại chúng ta nên đoàn kết hỗ trợ, nói cách khác chỉ sợ rất khó sống sót.”

“Mọi người có dị năng gì tốt nhất nói ra hết đi, nếu không chúng ta đều phải chết.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Sao phải nghe cô? Cô tưởng là cô vẫn còn là chị lớn à!” Cô ta mới dứt lời một giọng nữ khác đã vang lên.

Dư An tránh ở góc nhìn bọn họ, rất rõ ràng đám ngôi sao này không ai phục ai. Sao nam không nói chuyện nhưng có thể nhìn ra từ biểu cảm của họ.

Để bọn họ hỗ trợ người đã từng vì tài nguyên cũng có thể đánh vỡ đầu, hận không thể giết đối phương á?

Đùa à.

Quả nhiên đề nghị của cô ta không đạt được sự tán thành của bất kỳ ai.

Ngoài Hề Trạch Vũ ra, không có bất kỳ ai nói ra dị năng của mình.

Từng người nói chuyện riêng với bạn thân của mình, dù sao với bọn họ mà nói, hôm nay đã ăn no.

Ngày mai? Chuyện ngày mai thì để mai nói.

Còn chưa đến mức chết đói mà.

Bọn họ không cho nhau biết dị năng của đối phương, nhưng mà với Dư An mà nói, muốn nhìn xem ai có dị năng ai không có dị năng lại quá đơn giản.

Người muốn thức tỉnh dị năng vậy tất nhiên sẽ bị sốt, tuy rằng các ngôi sao tương đối mẫn cảm không nói cho người khác việc mình bị bệnh gì.


Nhưng lần trước trong lúc vô tình cô ta nghe trợ lý của Úc San nói cô ấy từng bị sốt.

Như vậy Úc San rất có khả năng có được dị năng.

Dư An nhìn bóng dáng cô gái trước mắt, cô gái kia đúng là Úc San.

Cô ta tỉ mỉ tìm kiếm gì đó sau lưng Úc San, mãi đến khi cô ta phát hiện một sợi tóc rụng trên áo.

Dư An cẩn thận cầm sợi tóc kia, rõ ràng động tác của cô ta rất khẽ, lại vẫn bị Úc San nhận ra.

Úc San quay đầu lại nhìn cô ta một cái, chỉ thấy trong tay cô ta đang cầm sợi tóc xoăn rõ ràng là của mình.

“Cô làm gì thế?”

Dư An vội làm ra vẻ thật thà: “Chị San, tôi thấy sau lưng cô có sợi tóc nên lấy xuống hộ cô.”

Úc San liếc cô ta một cái, sau đó mới xoay người sang chỗ khác.

Dư An thở phào một hơi, nắm chặt sợi tóc kia ở trong tay, sợi tóc kia dần biến mất.

Cô nhìn dị năng mà mình mới lấy được có phần khinh thường, thứ gì chứ.

Còn tưởng rằng là dị năng ghê gớm nào đó, không ngờ là có thể làm mình dần xinh đẹp mà thôi.

Nhưng mà... Dường như dị năng này cũng ổn.

Không sai! Dị năng của cô ta là có thể sao chép dị năng của người khác.

Lại còn có thể đồng thời sao chép năm dị năng.

Chỉ cần cô ta cầm tóc, móng tay hoặc máu thịt của người kia ở trong tay là cô ta có thể sao chép dị năng của người đó.

Nhưng dị năng này của cô ta cũng có hạn chế, đó là dị năng mà cô ta sao chép sẽ yếu hơn dị năng của chính chủ một phần ba.

Cho dù vậy cũng đã rất tốt rồi.

Dư An rất tin tưởng, chỉ cần cô ta trước một bước bước đạt được dị năng, chờ đến lúc đó cô ta có thể tiếp xúc dị năng hi hữu càng ngày càng nhiều.

Cô ta ắt có thể trở thành người lợi hại nhất trên thế giới này!

Đến lúc đó kẻ trước kia bắt nạt và khinh thường cô ta đều phải phủ phục ở dưới chân cô ta!

Cô ta thúc giục dị năng đầu tiên mình vừa lấy được, dị năng tự động vận chuyển.

“Khoan đã, bên ngoài có người!” Hề Trạch Vũ đột nhiên nói chuyện, phá vỡ sự nặng nề này.


“Chỗ nào? Hiện tại bên ngoài đều là zombie, sao có thể có người sống?”

Ngôi sao nữ xinh đẹp vừa dứt lời, mọi người lập tức nghe được một loạt tiếng loa ở bên ngoài: “Có người sống không? Có người sống không?”

Âm thanh càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Hề Trạch Vũ lập tức nói: “Bọn họ đang di chuyển với tốc độ cao, có vẻ rất đông, là một hình thể dáng dài, hình như ở ngay ngoài cửa sổ.”

Có người đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó trợn tròn hai mắt: “Bên ngoài có một chiếc tàu điện ngầm đang bay trên trời!”

“Cái gì?”

Mọi người bắt đầu chen về phía cửa sổ.

Bọn họ mở cửa sổ ra hô to về phía tàu điện ngầm: “Cứu mạng, cứu mạng!”

Dư An đi theo sau nhíu mày, cô ta còn đang suy nghĩ lời bọn họ nói.

Có chiếc tàu điện ngầm bay trên trời?

Chẳng lẽ đây là dị năng gì mới?

Cô ta nuốt nước bọt, loại dị năng này cũng quá nghịch thiên rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Là kỹ năng khống chế vật thể và bản thân cùng bay à?

Nếu cô ta có được dị năng này, cho dù chỉ một phần ba, vậy cũng đủ mạnh rồi.

Dẫu sao zombie không thể bay, nếu cô ta có dị năng này, cô ta có thể không cần lo lắng zombie tạo thành uy hiếp gì với cô ta.

Dư An nghĩ vậy thì thấy một chiếc tàu điện ngầm dừng ở ngoài cửa sổ. Lúc đầu tàu điện ngầm lướt qua cửa sổ, cô ta thấy được người điều khiển.

Là một cô gái xinh đẹp.

Cửa tàu điện ngầm mở ra, Tang Tinh đứng ở cửa nói: “Mời lên xe theo thứ tự, đừng chen lấn xô đẩy.”

003 ở ngay bên cạnh. Hiện tại trên người cô ấy đang mặc chiếc váy trắng vốn là của Bạch Ngọc Câu.

Cuối cùng cô ấy vẫn thỏa hiệp, đưa bộ áo liền quần người mình cho Bạch Ngọc Câu.

Cô ấy suýt nữa đã chết, bộ quần áo kia thì có ích lợi gì.

Cô ấy nhìn những người này, những người này cũng giống người mà mấy ngày nay bọn họ cứu giúp, như bắt được một cọng rơm cứu mạng, không nỡ buông ra.

“Mấy người dẫn chúng tôi đi đâu?” Có người hỏi.

Bọn họ không rõ lắm chiếc xe trước mắt rốt cuộc muốn dẫn bọn họ đến nơi đâu, nếu đi đến chỗ càng nguy hiểm hơn thì bọn họ càng tình nguyện ở lại chỗ này.

Có một hành khách thấy ở đây toàn ngôi sao nổi tiếng, anh ta lập tức nói: “Đi đến một hải đảo an toàn! Đã có rất nhiều người ở đó!”

Lời này vừa ra, bọn họ lập tức rốt rít muốn chen lên xe.

Không ít người thấy lên xe đều là ngôi sao lớn nhà nhà đều biết thì kích động nhìn bọn họ.


“Á á á á á á á!! Anh ơi!”

“Là Vân Vân! Là Vân Vân!”

“Trời ạ, kiếp này tôi chưa từng được thấy nhiều ngôi sao lớn như này! Tôi cảm thấy có chết luôn bây giờ cũng đáng!”

Bọn họ ồn ào nhốn nháo. Sau khi những ngôi sao đó vừa lên thì như đi catwalk, tận tình khoe ra vẻ đẹp của mình, không để mình chật vật.

Chỉ có Dư An cố gắng chen về phía Hề Trạch Vũ, chờ sau khi chen đến phía sau anh ta, cô ta dứt khoát nhổ một sợi tóc của Hề Trạch Vũ.

Hiện tại người người chen chúc nên không ai để ý đến hành vi của cô ta.

Tuy rằng Hề Trạch Vũ cảm nhận được da đầu mình hơi đau xót, rõ ràng có người giật tóc anh ta, nhưng anh ta tưởng đó là fans cuồng của mình.

Trong lòng anh ta ớn lạnh, sau đó cũng ra sức chen về phía trước.

Dư An nhìn bóng dáng anh ta, khóe mắt hơi lộ ra ý cười, cô ta nắm chặt sợi tóc kia trong tay.

Không bao lâu, cô ta đã có được dị năng thứ hai.

Cô ta là người kế cuối lên xe, người cuối cùng lên xe là chủ tịch.

Chủ tịch vừa tỉnh đã phát hiện cả tầng đều trống rỗng, mà ở đối diện tất cả mọi người đang đi lên chiếc tàu điện ngầm không biết từ đâu ra.

Ông ta vội đứng dậy, giờ phút này ông ta bất chấp sự uy nghiêm của mình, vừa chạy vừa hô: “Chờ tôi với!”

Mãi khi tất cả mọi người lên xe, Bạch Ngọc Câu mới tiếp tục khởi động tàu điện ngầm.

Từ sau khi lên xe, Dư An không đi đến chỗ trống ở phía sau, cô ta đánh giá người ở toa xe đầu.

Vừa rồi cô ta đã thấy rõ thiếu niên tóc đỏ kia là người duy trì trật tự.

Cho nên cậu ấy chắc chắn có quan hệ với người điều khiển.

Dư An cẩn thận đến gần Tang Tinh, cô ta căng mắt tìm tòi trên người cậu.

Nhưng cô ta nhìn khắp người thiếu niên này mấy lần cũng không tìm được một sợi tóc nào trên người cậu.

Đệch! Người này không rụng tóc à?

Cô ta cắn cắn môi, ngay lúc cô ta nôn nóng nhíu mày, Tang Tinh quay đầu.

“Cô thích quần áo của tôi à?”

Tang Tinh đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, sau đó dứt khoát nhảy ra xa, cậu che quần áo của mình lại, tủi thân nói: “Tôi sẽ không cho cô quần áo!”

Vừa rồi cậu thấy sau lưng mình lạnh căm căm, ánh mắt cô gái này giống chị đại nhìn bộ áo liền quần kia!

Cô ta muốn cướp quần áo của cậu!

Người trong toa xe nghe được lời Tang Tinh nói lập tức dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Dư An.

Dư An:??

Tôi không phải! Tôi không có!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận