Tác giả: Anh Thư
Thể loại: Truyện Teen
Nguồn: santruyen
Trạng thái: FULL
Số chương: 26
Tần suất cập nhật: 2 tháng/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 1 năm trước
Lời cảnh báo trước, đây chỉ là một câu chuyện hư cấu, vì vậy đừng suy diễn quá nhiều.
Trần Khánh Minh và Hàn Ngọc là hai nhân vật chính của câu chuyện này.
Anh ngồi trên chiếc ghế, đôi bàn tay mảnh mai đặt lên phím đàn và bắt đầu phát ra giai điệu. Cô chỉ đứng im nhìn lên khán đài. Nhưng giữa bóng tối, người đàn ông ngồi bên cây dương cầm làm cô bất ngờ chớp mắt. Anh ta tỏa sáng như một viên ngọc quí.
Mỗi nốt nhạc đều khiến cô cảm thấy rất xúc động. Sáu năm trước, anh chơi bản nhạc cô yêu thích, sau đó anh biến mất. Nhưng bây giờ, anh lại xuất hiện và chơi bản nhạc ấy. Chỉ riêng những giai điệu lúc này, cô có thể cảm nhận được đau thương và nỗi niềm tuyệt vọng.
Rồi anh biến mất trong bóng tối, đến mức mà ánh đèn được tắt đi và trước mặt cô chỉ còn là một bóng đen im lìm. Tiếng đàn cũng đã tan biến, và người cô yêu mất đi mãi mãi. Cô nhận ra rằng đây là giấc mơ của chính mình, một giấc mơ làm cho cô tưởng tượng ra một tình yêu viễn vong. Và giấc mơ này càng khiến cô đau khổ và khóc nhiều hơn. Cô thắc mắc bao lần rằng khi nào cô sẽ quên được anh, quên đi tiếng đàn đẹp như một kỷ niệm.
Tác giả : Anh Thư
Thể loại: Truyện Teen
Nguồn: santruyen
Trạng thái: FULL
Số chương: 26
Tần suất cập nhật: 2 tháng/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 1 năm trước
Lời cảnh báo trước, đây chỉ là một câu chuyện hư cấu, vì vậy đừng suy diễn quá nhiều.
Trần Khánh Minh và Hàn Ngọc là hai nhân vật chính của câu chuyện này.
Anh ngồi trên chiếc ghế, đôi bàn tay mảnh mai đặt lên phím đàn và bắt đầu phát ra... những giai điệu. Cô chỉ đứng im nhìn lên khán đài. Nhưng giữa bóng tối, người đàn ông ngồi bên cây dương cầm làm cô bất ngờ chớp mắt. Anh ta tỏa sáng như một viên ngọc quí.
Mỗi nốt nhạc đều khiến cô cảm thấy rất xúc động. Sáu năm trước, anh chơi bản nhạc cô yêu thích, sau đó anh biến mất. Nhưng bây giờ, anh lại xuất hiện và chơi bản nhạc ấy. Chỉ riêng những giai điệu lúc này, cô có thể cảm nhận được đau thương và nỗi niềm tuyệt vọng.
Rồi anh biến mất trong bóng tối, đến mức mà ánh đèn được tắt đi và trước mặt cô chỉ còn là một bóng đen im lìm. Tiếng đàn cũng đã tan biến, và người cô yêu mất đi mãi mãi. Cô nhận ra rằng đây là giấc mơ của chính mình, một giấc mơ làm cho cô tưởng tượng ra một tình yêu viễn vong. Và giấc mơ này càng khiến cô đau khổ và khóc nhiều hơn. Cô thắc mắc bao lần rằng khi nào cô sẽ quên được anh, quên đi tiếng đàn đẹp như một kỷ niệm.