Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 85: VỀ NHÀ


Dịch giả: Luna Wong


Khách sạn lão bản biết được trong số thí sinh ở đây ra một người thi phủ án thủ, lúc này trả lại tiền phòng của Tiêu lục lang ba người, còn muốn bao luôn ăn uống của mấy người nữa, đều là rượu và thức ăn quý nhất, bản điếm không có còn có thể sai sử tiểu nhị ra ngoài mua.


Tuy nói Phùng Lâm thi đậu tú tài từ lâu, nhưng thành tích của hắn không tính là bạt tiêm, tự nhiên chưa từng có loại đãi ngộ này.


Lần này theo Tiêu lục lang, hắn tính là rất phong cảnh một hồi.


Đáng giá nhắc tới chính là, Tiêu lục lang thi quá tốt, thậm chí văn chương của hắn còn ở lúc đầu yết bảng liền lưu truyền ra ngoài. Dĩ nhiên là tới không ít người muốn kết giao với Tiêu lục lang, tất cả đều bị Tiêu lục lang chận ngoài cửa.


Chế độ khoa thi của bổn triều có điều chỉnh cực đại so với tiền triều, tiền triều thi phủ qua đi, phải đợi hai đến tháng ba mới thi viện, thi viện của bổn triều lại xếp ở ngày thứ hai yết bảng thi phủ.


Trong mười ngày đợi thành tích, đại đa số thí sinh đều là vượt qua trong tâm kinh đảm chiến, thật vất vả xác định bản thân thi qua, nhưng ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có lại phải tiến nhập vòng thi kế tiếp.


Đây không thể nghi ngờ gia tăng áp lực cho thí sinh.


Thi viện tổng cộng hai vòng, phân biệt thi bát cổ văn cùng thiếp kinh.


Độ khó của thiếp kinh tương đương thi phủ, bát cổ văn vẫn là Trang thứ sử ra đề mục.

Tiêu lục lang dĩ liên tiếp cầm hai án thủ, lấy thêm thi viện án thủ đó là tiểu tam nguyên.


Bình thành đã có gần mười năm không ra được tiểu tam nguyên, tất cả quan viên phủ nha đều dành cho Tiêu lục lang kỳ vọng cao, nhưng mà mọi người cũng không ngờ tới chính là, thiếp kinh của Tiêu lục lang dĩ nhiên nộp giấy trắng.


Phạm vi thi viện thiếp kinh cùng thi phủ thiếp kinh khác nhau không lớn, vẫn là yêu cầu thông tam kinh, chỉ bất quá đề lượng lớn hơn nữa, đề hình càng xảo quyệt, nhưng nếu nói nộp giấy trắng thì còn chưa tới nỗi.


Dĩ nhiên, mỗi một cuộc thi cũng không bài trừ thí sinh có thể sẽ xuất hiện các loại trạng huống chuẩn bị không kịp—— đã từng có một lần, một đệ tử làm uế vật trên bài thi, dẫn đến cả bài thi trở thành phế thãi.


Đó là thi hương ba năm một lần, ba năm nỗ lực của một thí sinh cứ như vậy phó chi lưu thủy.


Nhưng nộp giấy trắng vẫn là quá hiếm thấy.


Vưu kì đối tượng nộp giấy trắng này là Tiêu lục lang ở trong thi phủ để cho Trang thứ sử khắc sâu ấn tượng.


Nếu như Trang thứ sử nhớ kỹ không sai, giám khảo chấm bài thi lần này tổng cộng mười hai người, trong đó có mười một người phán bát cổ văn của Tiêu lục lang loại giáp.


Duy nhất không phán loại giáp là Trang thứ sử.


Hắn cho Tiêu lục lang chính là ất.


Nhưng nếu biết Trang thứ sử cho tất cả những người khác đều là đinh, có thể nhìn ra thành tích của Tiêu lục lang có bao nhiêu đáng quý.


Mười một cái giáp, dù là thiếp kinh viết bậy cũng có thể xếp mười người giỏi nhất, hết lần này tới lần khác Tiêu lục lang xếp hàng thứ ba đếm ngược.


Điều này làm cho Trang thứ sử thật bất ngờ.


Hắn lấy hết bài thi ra, kết quả là phát hiện là một bài thi trắng.


Trang thứ sử để người lấy luôn bài thi thiếp kinh của Tiêu lục lang thi phủ trước đó ra.


Nếu như thiếp kinh thi phủ Tiêu lục lang làm thập phần không tốt, chuyện này có thể cứ cho qua như vậy, hết lần này tới lần khác thiếp kinh thi phủ của Tiêu lục lang toàn bộ giáp quyển.


Nói cách khác, đề của hắn cũng không sai.


“Hơn nữa hắn chỉ dùng nửa canh giờ!” Quan giám khảo đưa bài thi đến đây nói.



Quan giám khảo này là vị ngồi chính đối diện Tiêu lục lang lúc thi phủ.


Bài thi là dán tên, nộp lên rồi thì không biết bài thi này là của ai. Chỉ bất quá Tiêu lục lang thi phủ án thủ xong, bát cổ văn của hắn lưu truyền ra, quan giám khảo len lén đi qua khách sạn, muốn nhìn thử xem vị thi phủ án thủ này đến tột cùng dáng dấp ra sao, có thể làm ra kỳ văn có một không hai như vậy, kết quả phát hiện đối phương chính là thí sinh thiếp kinh cùng tạp văn đều chỉ viết nửa canh giờ kia.


Ánh mắt của Trang thứ sử rất cao.


Có thể toàn bộ đều đáp đúng trong con mắt của hắn cũng thấy chưa đủ trình, nhưng nếu là chỉ dùng nửa canh giờ phi thường để kẻ khác kinh diễm.


Bookwaves.com.vn

Trong những người hắn từng gặp, có thể làm được ưu tú hơn so với thí sinh này chỉ có cố Chiêu đô tiểu hầu gia.


Trang thứ sử tức khắc phái người đi khách sạn một chuyến, tìm Tiêu lục lang hỏi rõ tình huống.


“Ta không nộp giấy trắng.” Tiêu lục lang nói.


Nếu như Tiêu lục lang nói là sự thật, như vậy chính là có người động bài thi của hắn, chuyện này lớn.


Quản lý bài thi khoa cử là tương đương nghiêm khắc, lúc mỗi vị thí sinh nộp bài thi, đều có hai danh giám thị cùng đi vào thu quyển, ở lúc dán tên đồng thời ấn vân tay, chứng minh tờ bài thi này là bọn hắn lấy đi.


Một khi bài thi xảy ra vấn đề, duy chỉ có hai người bọn họ là hỏi.


Đáng giá nhắc tới chính là, tát cả giám thị đều là vào bàn xong bắt thăm ghép thành đôi. Bọn họ như thí sinh, tiến đến liền không thể liên hệ với bên ngoài, mãi cho đến cuộc thi kết thúc.


Thu mua một người trong đó thì dễ, nhưng muốn đồng thời thu mua hai người thì quá khó khăn, bởi vì ai cũng không có thể bảo chứng hai người bị thu mua trùng hợp có thể bị phân cùng một chỗ, càng không thể bảo chứng bọn họ trùng hợp bị phân phối ở trường thi của Tiêu lục lang.


Mặc dù như thế, La thái thú như trước gọi người thu quyển đến đề ra nghi vấn một phen, hai người đều biểu thị bản thân không có bất kỳ hạnh kiểm xấu gì.


“Nhưng là giấy trắng?”


“Không rõ ràng lắm, thí sinh trước khi nộp bài thi cũng sẽ ở trên đắp một tấm giấy trắng, đây cũng là vì phòng ngừa chúng ta rình bút tích của hắn.”


Trang thứ sử gật đầu, ngược lại nói với La thái thú: “Trải qua tay của hai người bọn họ, bài thi chính là dán tên đi? Mãi cho đến khi tất cả quan giám khảo phê duyệt xong mới có thể mở tên ra. Ta đây trái lại thật tò mò, người nọ làm thế nào nhận ra bài thi của Tiêu lục lang mà thành công đánh tráo nó thành giấy trắng?”


La thái thú suy nghĩ một chút, nói rằng: “Có hai loại: Một là phát quyển, một là chấm bài thi. Tiêu lục lang là thi phủ án thủ, lúc thi viện hắn ngồi đầu tiên, đây là quy củ. Tờ thứ nhất phát xuống chính là bài thi của hắn, như vậy có thể sớm táy máy tay chân trong quyển này, mặc dù sau đí bị dán tên cũng vẫn có thể đủ nhận rõ bài thi của hắn.


Hay hoặc là, có giám khảo lấy được bài thi Tiêu lục lang thi phủ, nhớ kỹ bút ký của Tiêu lục lang, ở lúc phê duyệt thiếp kinh, căn cứ bút ký nhận ra được bài thi của Tiêu lục lang.


Bất luận loại nào, trong giám khảo chấm bài thi đều nhất định có người tay chân không sạch sẽ!”


Quan chấm bài thi thi phủ cùng thi viện không phải cùng một nhóm, chính là vì tránh cho có người nhớ kỹ bút tích của thí sinh, tiến tới ảnh hưởng phán đoán đối với thí sinh.


Nhưng không bài trừ có người lặng lẽ làm bài thi thi phủ, dù sao sau khi chấm bài thi chấm dứt, trình độ bảo mật bài thi thấp xuống thật lớn.


Ngoại trừ Trang thứ sử ra mười một danh giám khảo đều bị giải vào mật thất, tiếp thu nghiêm hình đề ra nghi vấn của La thái thú.


Dưới trọng hình, thật đúng là để La thái thú tra hung phạm ra.


Đó là một giám khảo chấm bài thi họ Ngô, ở trường thi cẩn thận làm hai mươi năm, trong ngày thường thành thật đến như một pho tượng cổ đổng, nguyên bản La thái thú cảm thấy không thể nào nhất chính là hắn.


Xem ra không phản bội không phải đạo đức cỉa một người cao, là lợi thế không đủ cao.


“Người nọ cho ta một nghìn lượng bạc, bảo ta hủy diệt bài thi của Tiêu lục lang. Ta vốn là chuẩn bị mực nước, dự định ngụy trang ra tình huống bản thân Tiêu lục lang ô ý làm dơ bài thi. Loại tình huống này ta thấy nhiều, đều là do phế quyển xử lý, không ai sẽ đi xác định. Nhưng ta còn không chưa động thủ, Uông đại nhân bị ra dụ đi đã trở về.


Tay ta run một cái hất mực nước lên trên người mình, lại tìm mực nước khác cũng không còn kịp rồi, trùng hợp trong tay có mấy tờ bài thi trống, ta liền cầm một tấm thay thế.”


“Người nọ dáng dấp ra sao?”


“Hắn che mặt, ta không thấy rõ.”



“Thanh âm? Chiều cao?”


“Ta không nhớ rõ… Thực sự không nhớ rõ!”


La thái thú bẩm báo kết quả thẩm vấn với Trang thứ sử.


Bookwaves.com.vn

Nói như vậy, trong khoa cử xuất hiện trạng huống làm rối kỉ cương, bài thi của tất cả mọi người đều phải trở thành phế thãi một lần nữa thi lại, làm như vậy quan phủ thương gân động cốt không nói, cũng sẽ lệnh không ít thí sinh băng rơi tâm tính.


Cuộc thi cho tới bây giờ đều là thực lực cùng vận khí kết hợp, ai cũng không thể bảo chứng cuộc kế tiếp mình nhất định phát huy tốt hơn cuộc thi này, càng không cách nào bảo chứng các thí sinh khác sẽ không thừa cơ đuổi kịp và vượt qua.


Đương nhiên, đối với thí sinh thi rớt mà nói, đây không thể nghi ngờ là một cơ hội nhặt được.


Nhưng vấn đề là, dù Tiêu lục lang bị người thay đổi một tấm giấy trắng, hắn cũng như trước dựa vào mười một cái loại giáp, một ất chờ thông qua thi viện.


Nói cách khác, nên trúng tuyển đều trúng tuyển, thi rớt vốn là nên thi rớt, bất đồng duy nhất chính là, thứ tự của bọn họ có khả năng đều tăng lên một bậc, mà Tiêu lục lang lại mất đi án thủ vị.


La thái thú cảm khái: “Người nọ đại khái không ngờ tới, đều như vậy Tiêu lục lang còn có thể thông qua thi viện đi, chỉ là đáng tiếc, Tiêu lục lang vốn nên là có cơ hội trở thành án thủ.”


Trang thứ sử nghiêm mặt nói: “Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, ánh mắt phóng lâu dài chút, nó chính là một chuyện nhỏ; nếu bình sinh dừng lại hơn thế, vậy nó chính là một đại sự.”


Tiểu tam nguyên cũng đủ một tú tài phong cảnh một trận, nhưng chỉ là một trận.


Nếu hắn thật muốn dương danh lập vạn, nhất định phải tiếp tục đi thi hương, thi hương đậu cử nhân rồi lại vào kinh thi.


Thi viện cũng không phải tất cả, vừa vặn tương phản, nó là đường khởi điểm của khoa cử.


Trang thứ sử nói: “Quyền quyết định chuyện này ở chính hắn, ngươi đi hỏi hắn xem có muốn thi lại không.”


Thi lại thì không phải là một mình hắn thi lại, mà là tất cả thi sinh tham gia thi viện hai vòng bát cổ văn cùng thiếp kinh đều phải thi lại một lần.


La thái thú đi khách sạn.


Hắn gặp được Tiêu lục lang, uyển chuyển nói rõ ý đồ đến của mình, hỏi Tiêu lục lang có muốn thi lại hay không.


Tiêu lục lang không trực tiếp trả lời lời của hắn, mà là đẩy cửa sổ ra, bảo hắn nhìn thử học tử đang cũng nhau trao đổi thành tích ở đại đường lầu một —— bảng đã thả ra, thi không đậu đầy bụi đất, thi đậu mặt mày hồng hào.


Một cái chớp mắt, không người biết nội tâm hắn đã trải qua cái gì.


“Những thí sinh thi đậu này đều là vô tội đi?” Hắn đột nhiên nói.


La thái thú nghe vậy chính là sửng sốt, một lát mới nói giọng khàn khàn: “Đúng vậy, dù sao ngươi cũng lạc bảng, nên không tồn tại danh ngạch trong bọn họ có ai chiếm thêm một thi hương.”


Tiêu lục lang nhìn phía những thí sinh kia, nói: “Nếu như thi lại một lần, trong bọn họ sẽ có người không thi nổi đi?”


La thái thú thở dài gật đầu, đây là khó tránh khỏi, thi lại tâm tính đều sụp đổ, rất khó phát huy như bình thường.


“Như vậy La thái thú còn ngươi?” Tiêu lục lang hỏi.


“Ta… Cái gì?” La thái thú ngạc kinh ngạc.


Tiêu lục lang nói: “Nghe nói nhiệm kỳ của La thái thú sắp tới, thi lại thi viện là đại sự, cần báo lên triều đình, sẽ ảnh hưởng La thái thú liên nhiệm chứ?”



La thái thú bất đắc dĩ gật đầu.


Bổn triều quản chế khoa thi cực nghiêm, một khi vì làm rối kỉ cương mà thi lại, quan của hắn coi như là chấm dứt.


Tiêu lục lang không nhanh không chậm hỏi: “La thái thú cảm thấy tiền trình của mình giá trị bao nhiêu tiền?”


La thái thú ngẩn ra!


Đây đây đây, tiểu tử này là đang công nhiên xảo trá hắn sao?


Tiêu lục lang không nhanh không chậm nói rằng: “Thái thú đại nhân là thanh quan, định sẽ không ra quá nhiều ngân lượng. Bất quá, người nọ thu mua quan chấm bài thi phải tốn không ít bạc đi? Người bị hại là ta, có phải đại nhân nên đưa bút bạc kia bồi thường cho ta hay không?”


Có thể mua tiền đồ của bản thân, có thể không tiêu một văn tiền, còn có thể được một danh tiếng thanh qua thật tốt.


Cuộc mua bán này, có lời nha!


Một đầu của La thái thú chìm vào hố sâu của Tiêu lục lang đào: “Phải phải, một nghìn lượng, ta nhất định đưa cho Tiêu thí sinh!”


Tiêu lục lang lại nói: “Còn nữa, nếu bài thi không ai gian lận, ta chính là tiểu tam nguyên, điểm này La thái thú không phủ nhận chứ?”


La thái thú gật đầu như giã tỏi: “Đương, đương nhiên! Thực lực của Tiêu thí sinh bổn quan cùng thứ Sử đại nhân đều là hữu mục cộng đổ!”


Bookwaves.com.vn

Tiêu lục lang yếu ớt thở dài: “Nhưng tiểu tam nguyên có tiền thưởng, bút tiền thưởng này, hiện tại ta không cầm được.”


La thái thú: “…”


Vì cọng lông gì cảm thấy cái hố này có chút to?


Tiền thưởng của tiểu tam nguyên là triều đình chi, đi qua nha môn phát, phủ nha phát một khoản, trường thi phát một khoản, huyện nha lại phát một khoản, cộng lại đủ một trăm lượng.


Hay bởi vì bình lòng dạ mười năm chưa từng có tiểu tam nguyên, tiền thưởng từ lâu gấp đôi.


Nói cách khác, tiền thưởng tới tay Tiêu lục lang phải làm có hai trăm lượng.


Chỉ là tình huống hôm nay, tự nhiên không thể đi sổ sách công.


Nói cách khác, bạc này La thái thú phải tự moi ra.


La thái thú: Ta cư nhiên khờ dại cho rằng mình có thể một đồng cũng không cần chi, ta thật khờ, thực sự!


Sự kiện làm rối kỉ cương lấy La thái thú thổ huyết xuất tiền túi để kết thúc.


Trang thứ sử là bà con xa của La thái thú, đương sự không truy cứu, hắn cũng liền không báo lên triều đình.


Mũ cánh chuồn của La thái thú được bảo vệ, các thí sinh cũng không cần sụp tâm tính, giai đại vui mừng.


Về phần người làm rối kỉ cương, không có gì bất ngờ xảy ra phải là một thí sinh, bởi vì đố kị thành tích của Tiêu lục lang, nên rất muốn kéo hắn xuống ngựa.


La thái thú biểu thị sẽ tiếp tục âm thầm điều tra.


Tiêu lục lang trở lại thôn thì đã đầu tháng tư, trong thôn trang tràn đầy ấm áp cuối xuân, bên hồ nước cành liễu phát chồi, từng luồng rũ xuống mặt nước, giống như một bức rèm che phù động phỉ thúy.


Hoa mầu trong ruộng cũng mọc ra, liếc nhìn lại xanh mượt.


Hắn là lúc này năm ngoái tới thôn, ai có thể ngờ tới chỉ chớp mắt, đã qua một năm.


Mới từ ruộng trở về Trương bá quay đầu nói với Trương thẩm sau lưng: “Oa nương hắn, ngươi xem kia có phải lục lang hay không?”


Nhãn thần của Trương thẩm tốt hơn nam nhân nhà mình, nàng xem qua rồi gật đầu như giã tỏi: “Đó không phải chính là lục lang sao? Ai! Tú tài trở lại rồi!”


Nàng cũng quay đầu đi, nhìn các thôn dân ở trong ruộng thét to.


Thành tích của Tiêu lục lang đã sớm truyền về trong thôn, mặc dù thi viện thất lợi, nhưng thi huyện cùng thi phủ được án thủ, hắn cũng vẫn được bình lên làm lẫm sinh.

Đây là từ sau Cố Đại Thuận trong thôn ra lẫm sinh thứ hai.


Từ lúc sáng nay, người của huyện nha liền đem hơn mười cân lẫm lương tới.



Gạo kia trắng bóng, nhìn còn hoàn hảo hơn của Cố Đại Thuận!


Các thôn dân như là lần đầu quen biết Tiêu lục lang, muốn tiến lên tiếp lời lại không dám.


Dù sao lúc này không giống ngày xưa, người ta là tú tài!


“Trương bá, Trương thẩm.” Tiêu lục lang chào hỏi hai người.


Nhà này đều là lòng nhiệt tình, trước đây quỳ thủy có Cố Kiều đau bụng, chính là Trương thẩm cho Tiêu lục lang mượn đường đỏ.


Hai người thụ sủng nhược kinh, đều tiếp không được lời!


Sau đó, Tiêu lục lang lại lục tục đụng mấy thôn dân, hắn đều chào hỏi bọn họ, thân thiện không quá phận, cũng không quá đáng lãnh đạm, hình dạng thanh lãnh cùng thường lui tới không có gì khác nhau.


Rốt cục, hắn đến cửa nhà.


Vì không sớm đưa tin tức, nên người nhà cũng không biết hôm nay hắn trở về.


Hậu viện truyền đến thanh âm bá bá bá của Tiểu Tịnh Không.


Tiêu lục lang cất bước đi vào.


Hậu viện bị ánh dương quang phủ đầy, Cố Kiều đang gội đầu cho Tiểu Tịnh Không.


Trên cái đầu nhỏ trong vo của Tiểu Tịnh Không đã có vài sợi tóc nhỏ mọc ra rồi, hắn đặc biệt đắc ý hỏi Cố Kiều tóc hắn dài hơn, có phải dài hơn so với mấy ngày hôm trước hay không.


Lão thái thái ngồi ở ghế một bên, vừa nhìn tiểu hòa thượng xinh đẹp tắm rửa, vừa nẻ hạt dưa.


Cái ghế nhỏ bên người nàng là đại nhi tử một tuổi tiểu Cẩu Đàn của Tiết Ngưng Hương.

Cẩu Đản đang chậm rãi gặm cùi bắp.


Người thứ nhất phát hiện Tiêu lục lang chính là Tiểu Tịnh Không.


Tiểu Tịnh Không đang cúi thấp đầu, nhìn ra đằng sau, một mắt trông thấy Tiêu lục lang lộn ngược!


Hắn nhận nửa ngày: “Di? Tỷ phu xấu?”


Động tác múc nước của Cố Kiều ngừng lại, lẳng lặng nghiêng đầu lại.


Hơn một tháng không gặp, người nhà đều có biến hóa, tóc của Tiểu Tịnh Không dài ra, lão thái thái càng sống càng trẻ, nàng tựa hồ còn có chút vóc dáng, cũng càng có vài phần thiếu nữ ngây ngô tốt đẹp.


Bớt của nàng vẫn ở chỗ cũ trên mặt, nhưng cũng không như một khối hồng ban xấu xí, trái lại giống một đóa hoa xinh đẹp, ở khí chất thanh lãnh cô độc lý toát ra một tia ánh sáng màu minh diễm động nhân.


Tươi như đào lý.


Mà hắn cũng cao, giữa hai lông mày rút đi vài phần khí tức thiếu niên, sinh ra một tia thư hương khí tự phụ tôn hoa.


Hai người cứ lăng lăng nhìn như vậy, ai cũng không nói chuyện.


“Lục lang đã về rồi?” Ngữ khí của lão thái thái nhẹ nhàng quay đầu lại, “Có mang đồ ăn ngon gì về không?”


Tiêu lục lang hoàn hồn: “Có mang.”


Lúc nói chuyện hắn đi lên trước, lại không nhìn bậc cửa, lảo đảo một cái suýt nữa ngã sấp.


Cố Kiều đầy mặt trấn định xoay người, tiếp tục tắm tắm cho Tiểu Tịnh Không.


Chỉ là nàng vừa múc một bầu nước tưới xuống, chợt nghe Tiểu Tịnh Không kêu to: “Ai nha! Lạnh quá nha!”


Cố Kiều đại 囧.


Múc, múc sai nước rồi.


Ngày hôm nay tổng cộng là một vạn hai, là số lượng từ sáu chương bình thường, mọi người dùng vui vẻ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận