Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 84: THI PHỦ


Dịch giả: Luna Wong


Hoàng Trung là ở trên một cây đại thụ cách viện tử một trăm bước có hơn tìm được hầu gia nhà mình.


Cố hầu gia bị Cố Kiều vớt lên treo ở trên một cành cây to, như treo một kiện xiêm y ướt nhẹp, toàn thân không một chỗ khô ráo, còn tí tách nhiễu nước.


Lúc Hoàng Trung thấy hắn kết kết thật thật sợ hết hồn, may là thanh thiên bạch nhật, nếu là buổi tối không chừng sẽ cho rằng thấy quỷ!


“Hầu, hầu gia, sao người tự treo trên cây thế?”


Là ta treo sao? Là nha đầu to gan lớn mật kia!


“Còn có mặt của người sao lại sưng rồi?”


Vẫn là nha đầu kia!


Mỗi lần thấy nha đầu kia chưa từng có chuyện tốt, toàn thân hắn cũng sắp không một chỗ hoàn chỉnh rồi!


Hắn tính là phát hiện, nha đầu kia chính là đến khắc hắn!


“Ta không nên nhận nàng về —— ”


——


Cố Kiều cùng Cố Diễm cáo từ, Cố Diễm rất không nỡ, nhưng Cố Kiều đáp ứng hắn rất nhanh thì đến tái khám cho hắn, lúc này hắn mới lưu luyến không rời thả Cố Kiều đi.
Hắn và Cố Kiều cùng ngồi cỗ kiệu của hắn, tiễn Cố Kiều lên xe ngựa.


Thao tác này kinh điệu cằm của một đám hạ nhân.


Phải biết rằng, cỗ kiệu của Cố Diễm là lãnh địa tuyệt đối tư nhân của hắn, có một hồi, Cố Cẩn Du tuổi nhỏ hiếu kỳ bò vào, tại chỗ bị Cố Diễm cho đạp xuống.


“Lần sau lại cho ngươi ngồi.” Cố Diễm nói với Cố Kiều.


Cố Kiều gật đầu: “Được.”


Cố Kiều ly khai Ôn Tuyền sơn trang rồi vẫn chưa lập tức trở về trấn, mà là đi nhà của Lê viện trưởng một chuyến trước.


Lê viện trưởng ở thư viện, trong nhà chỉ có Lê lão phu nhân cùng gia bộc.


Trong một ngày lúc Lê lão phu nhân thanh tỉnh không nhiều lắm, có người nói có lúc đến Lê viện trưởng đều không nhận ra.


Bất quá nàng tựa hồ nhận ra Cố Kiều, cho Cố Kiều một nắm kẹo, cười tủm tỉm.


Cố Kiều kiểm tra xong thân thể cho nàng, nàng không trở ngại, chính là lớn tuổi, ký ức thoái hóa, thân thể già yếu.


Cố Kiều để lại một rổ thổ sản vùng núi mới mẻ, phát hiện Lê lão phu nhân luôn luôn nhìn một gốc cây dâu ngoài tường chảy nước miếng, vì vậy Cố Kiều ra viện tử, dự định hái chút quả dâu về cho Lê lão phu nhân.


Mà khi nàng đến gần mới phát hiện nguyên lai gốc cây dâu kia không phải ven đường mọc hoang, là trong đình viện sát vách trồng, bởi vì tán cây rất cao to, nên đâm sang đầu tường nhà mình.


Cố Kiều suy nghĩ một chút, đi tới gõ vang đại môn của đối phương.


“Khụ khụ, ai nha?”



Kèm theo một tiếng ho khan thấp thấp, đại môn màu đỏ loét bị kéo ra, mở cửa là một phu nhân khí chất như lan.


Cố Kiều liếc mắt nhận ra nàng.


Nàng cũng nhận ra Cố Kiều.


Nàng dùng khăn che miệng lại, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, lập tức lộ ra một tia mỉm cười: “Cô nương, là ngươi a?”


Cố Kiều lăng lăng, nàng đến hái một quả dâu, thế nào đều đụng phải phu nhân ở chùa miểu?


“Phu nhân nguyên lai ngươi ở xa như vậy sao?” Từ nơi này đến trong miếu thượng hương, nói là trèo non lội suối cũng không phải là quá đáng.


“Phu gia ta họ Cố.” Diêu thị ôn nhu nói.


Họ Cố?


Ở đây còn có Cố gia đại phú đại quý thứ hai sao? Đáp án là phủ định.


Bookwaves.com.vn
Cố Kiều rất nhanh đoán được thân phận của nàng, nhưng nàng không nói mình là hầu phu nhân, vì vậy Cố Kiều cũng không nói ra.


Diêu thị mời Cố Kiều tiến đến, lúc nãy ở viện tử phơi nắng, ghế cùng bàn ghế đều đầy đủ hết.


Nàng chỉ chỉ mộc đằng, nói: “Ngồi.”


Cố Kiều ngồi xuống, nàng phát hiện trong viện một hạ nhân cũng không có.


Diêu thị nhìn ra nghi hoặc của nàng, mỉm cười nói: “Ta muốn một mình yên lặng một chút, nên để các nàng đi tiền viện, nơi này là hậu viện. Cô nương cũng là ở phụ cận đây sao?”


Cố Kiều nói: “Ta đi ngang qua, thấy quả dâu ngon, muốn vào hỏi thử, ta có quấy rầy Cố phu nhân không?”


“Không thể nào.” Diêu thị nhìn thấy Cố Kiều rất vui vẻ, bản thân nàng đều nói không được vì sao, “Ta để người hái cho ngươi.”


Diêu thị gọi một bộc phụ tới hái dâu cho Cố Kiều, bản thân nàng lôi kéo Cố Kiều ở trong viện tử nói chuyện: “Còn không biết tục danh của cô nương.”


“Cố Kiều.” Cố Kiều nói.


Diêu thị kinh hỉ cười: “Ngươi cũng họ Cố? Năm trăm năm trước chúng ta là một nhà đó.”


Lời này Cố Diễm cũng đã nói, không hổ là mẫu tử.


Tình huống của Diêu thị không được tốt, mới nói nói mấy câu liền kịch liệt ho khan.


Cố Kiều nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, dừng một chút, nói rằng: “Cố phu nhân, không ngại ta bắt mạch cho ngươi chứ?”


“Cố cô nương tinh thông thuật kỳ hoàng?”


“Hiểu sơ một hai.”


Diêu thị cười cười, đặt tay lên bàn.


Bộc phụ hái xong một giỏ dâu đầy, qua đây thỉnh Diêu thị xem, Diêu thị khoát khoát tay ra hiệu nàng lui ra.



Bộc phụ nhẹ đặt dâu lên bàn xong liền lui xuống.


Mạch tượng của nàng không phải quá tốt, nhưng tình huống thực tế của nàng nhìn qua bết bát hơn mạch tượng.


Cố Kiều bất động thanh sắc thu tay về, hỏi Diêu thị: “Cố phu nhân, người ngủ thế nào?”


Diêu thị nói: “Không được tốt, khó có thể đi vào giấc ngủ.”


Cố Kiều hỏi: “Thèm ăn?”


Diêu thị khẽ lắc đầu: “Cũng không quá nuốt trôi.”


Cố Kiều dừng một chút: “Trước phong hàn giống như thế sao?”


Diêu thị: “Ân.”


Cố Kiều: “Đại khái đã bao lâu?”


Diêu thị: “Cụ thể không nhớ rõ, nói chung rất lâu rồi.”


Cố Kiều lại hỏi một vài vấn đề.


Kỳ thực thái y cũng hỏi qua, nhưng Diêu thị không muốn mở rộng cửa lòng, mỗi khi đều là qua loa cho xong.


Bookwaves.com.vn
Diêu thị rất tín nhiệm Cố Kiều, tất cả đều như thực chất đáp.


Cố Kiều lại nói: “Cố phu nhân từ trước xem qua đại phu đi, bọn họ nói như thế nào?”


Diêu thị cười khổ: “Bọn họ nói ta ưu tư quá nặng, bảo ta thả lỏng tâm, cái gì cũng không nên suy nghĩ nhiều, cũng khai thuốc. Nhưng dùng xong rồi không có bao nhiêu tác dụng, phía sau ta không dùng nữa.”


Thế là phải rồi.


Ưu tư quá nặng trong miệng đại phu, đổi lời của kiếp trước nói chính là chứng uất ức.


Nhưng nàng đồng thời còn chứng thần kinh nữa, một khi phát tác lên là rất nguy hiểm.


Cố Kiều từ trong dược tương nhỏ lấy ra hai hộp dược vật kháng uất ức, dùng bình sứ đựng lại.


Diêu thị ngồi ở đối diện Cố Kiều, chỉ thấy nắp rương dựng thẳng lên, không phát hiện thao tác của Cố Kiều.


Cố Kiều đưa bình sứ cho Diêu thị, nói cách dùng cùng lượng dùng, tịnh dặn dò: “Cố phu nhân, người nhất định phải uống thuốc, như vậy bệnh mới có thể tốt.”


Thuốc của ngự y cũng không có hiệu quá, thuốc của một tiểu cô nương tiện tay đưa tới làm sao có thể sẽ có hiệu quả trị liệu chứ?


Nhưng tiểu cô nương bận việc nửa ngày, Diêu thị không đành lòng cự tuyệt ý tốt của nàng, tiếp nhận thuốc cười cười: “Được.”


Cố Kiều nghiêm túc ngắm tiến ánh mắt của nàng: “Người không thể bỏ thuốc, người phải đáp ứng ta, người thực sự đúng hạn uống thuốc.”


Diêu thị đã lâu không thấy qua nhãn thần chân thành tha thiết như vậy, những người muốn trị khỏi cho nàng, bọn họ trị không phải nàng, là hầu phủ phu nhân.


Nếu như nàng không phải hầu phu nhân, không ai sẽ liếc nhìn nàng một cái.



Mà tiểu cô nương trước mắt này, lại là chân chân chính chính muốn chữa khỏi cho nàng.


Diêu thị cho Cố Kiều tiền xem bệnh, Cố Kiều lắc lắc quả dâu trong sọt.


Diêu thị nở nụ cười.


Bất quá Cố Kiều đích xác tìm Diêu thị muốn chút tiền xem bệnh, lại không phải bạc, mà là cao điểm nàng tự mình làm.


Diêu thị rất vui vẻ.


Nàng hồi lâu không vui vẻ qua như vậy.


Mỗi lần nhìn thấy nàng, nàng đều luôn luôn có thể may mắn, không phải được nàng cứu, chính là được nàng trị bệnh.


Nha đầu này, là phúc tinh của nàng sao?


Có lẽ là tuổi như nhau, Diêu thị rất nhanh nhớ lại Cố Cẩn Du.


Mặc dù là mẫu nữ, nhưng quan hệ của nàng cùng Cẩn Du cũng không thân cận như nàng cùng Cố Diễm.


Dù là Cố Diễm suốt ngày bày gương mặt thối, nàng cũng có thể cảm giác được Cố Diễm cần nàng.


Nàng ở lại sơn trang, để Cố Diễm đi kinh thành, Cố Diễm sẽ không làm, Cẩn Du lại có thể thập phần thoải mái mà ly khai, nàng tựa hồ càng hướng tới kinh thành phồn hoa cùng hầu phủ náo nhiệt.


Đây cũng không phải nói Cẩn Du không thương nương là nàng, mà là trong thế giới của Cẩn Du không chỉ có mỗi nương là nàng.


Không có nàng, Cẩn Du cũng có thể sống rất tốt.


Nàng nghĩ, đây có thể là một chuyện tốt.


Dù sao nếu có một ngày Cố Diễm không ở, nàng cũng không muốn sống.


Chí ít nàng không cần không yên lòng Cẩn Du.


Trên đường trở về, Cố Kiều hướng nhị đông gia hỏi chuyện của hầu phủ.


“Ngươi là chỉ phương diện nào?” Nhị đông gia hỏi.


“Hầu phu nhân.” Cố Kiều nói.


Hỏi hầu phu nhân không kỳ quái, dù sao chủ tử của Ôn Tuyền sơn trang bọn họ đã thấy đi, chỉ còn vị phu nhân kia là chưa từng thấy mặt.


Nhị đông gia không cảm thấy Cố Kiều là có mục đích gì, hắn suy nghĩ một chút, nói rằng: “Vị kia hầu phu nhân họ Diêu, nhắc tới cũng có chút cố sự. Nàng là kế thất của Định An hầu, gia đạo sa sút, phụ thân ở hộ bộ treo một chức quan nhàn tản, có người nói đắc tội người, cuối cùng đến chức quan nhàn tản chưa từng thoả đáng. Nàng cùng tiền hầu phu nhân là khăn tay chi giao, trước khi hầu phu nhân tiền nhậm chết bệnh, nàng đi thăm qua vài lần, kinh thành liền có đồn thổi, nàng nhân lúc tiền nhậm hầu phu nhân bệnh nặng câu đáp Định An hầu.”


Bookwaves.com.vn
Mi tâm của Cố Kiều cau lại, nàng không giống người như thế.


Nhị đông gia nói tiếp: “Chân tướng lại là nàng ở hầu phủ cùng Định An hầu ngay cả mặt mũi đều chưa từng thấy qua.”


“Làm sao ngươi biết?” Cố Kiều hỏi.


Nhị đông gia đạm đạm nhất tiếu: ” Hồi Xuân đường chúng ta ở kinh thành vẫn còn có chút danh tiếng, ngự y chữa bệnh cho tiền hầu phu nhân cùng nhà ta có chút lui tới, bất quá tiền hầu phu nhân đích xác từng nhờ cậy Diêu thị chiếu cố mấy hài tử của bản thân.”


Cố Kiều hỏi: “Tiền hầu phu nhân có hài tử?”


Nhị đông gia nói: “Không sai, có ba nhi tử. Tiền hầu phu nhân động ý niệm để Diêu thị làm tục huyền của Định An hầu, đáng tiếc bản thân Diêu thị không đồng ý. Diêu thị chính mồm cự tuyệt, ngự y ở phía sau nấu thuốc, nghe hết.”


“Nhưng xoay tới xoay lui, cuối cùng Định An hầu vẫn gặp Diêu thị, đồng thời một mắt chọn trúng nàng. Định An hầu trực tiếp đề thân với Diêu gia, Diêu gia không nói hai lời đáp ứng. Chuyện sau đó ngươi thế nào có thể nghĩ đến, kinh thành bắt đầu có các loại nghe đồn nói xấu Diêu thị.”


“Hầu phu nhân mấy năm nay ở Ôn Tuyền sơn trang, một là vì bồi Cố Diễm dưỡng bệnh, hai cũng là bởi vì nàng ở kinh thành quá không được tự nhiên.”



“Kỳ thực Định An hầu đối với nguyên phối cũng không bao nhiêu tình phu thê, tương phản hắn rất thương Diêu thị, lấy xuất thân của Diêu thị vốn không đủ làm tục huyền cho hắn, là bản thân hắn kiên trì muốn thú Diêu thị. Nhưng hắn càng thương Diêu thị, càng để người cảm thấy Diêu thị là hồ ly.”


Kỳ thực nhị đông gia từng gặp qua Diêu thị một lần, đó là một nữ nhân không có tâm cơ, nhãn thần sạch sẽ như hồ nước thấy đáy.


Nếu như nàng là hồ ly, vậy trên đời này không ai là người nữa.


——


Lại nói thi phủ kết thúc mười ngày sau, phủ nha thả bảng.


Sáng sớm các thí sinh liền đều đi phủ nha, muốn xem thử bản thân đến tột cùng có đậu hay không.


Nhân số trúng tuyển thi phủ thập phần hữu hạn, mấy trăm danh thí sinh tổng cộng chỉ trúng tuyển năm mươi người, phân giáp ất hai loại, mười người giỏi nhất, còn lại đều thuộc ất.


Phùng Lâm là bị Đỗ Nhược Hàn đánh thức, trời chưa sáng Đỗ Nhược Hàn đã chạy ra khỏi thái thú phủ: “Phùng Lâm Phùng Lâm! Mau thức dậy! Trộm bạc!”


Đỗ Nhược Hàn đơn phương cùng Phùng Lâm cược, hắn cược Tiêu lục lang thi không đậu, tiền đặt cược mười lượng bạc.


Phùng Lâm ngáp mở cửa: “… Ta còn chưa ăn điểm tâm.”


Ngay tức khắc Đỗ Nhược Hàn lấp một bánh bao thịt lớn vào trong miệng hắn, lôi kéo hắn liền đi xuống lầu dưới.


Phùng Lâm cầm bánh bao: “Lục lang cũng còn chưa ăn…”


Đỗ Nhược Hàn nói: “Được rồi được rồi! Hắn có tay có chân, chẳng lẽ còn sẽ chết đói a!”


Đỗ Nhược Hàn không nói lời gì đã kéo Phùng Lâm đi phủ nha.


Nơi đó đã đứng không ít thí sinh, vây bố cáo chật như nêm cối, Đỗ Nhược Hàn mất sức của chín trâu hai hổ mới lôi kéo Phùng Lâm chen được vào bên trong cùng.


Theo Đỗ Nhược Hàn, tỷ lệ thi đậu của loại ngây ngô này như Tiêu lục lang thực sự không lớn.


“Hắc hắc hắc, chờ cho ta bạc đi, Phùng tiểu đôn!”


“Ta không phải Phùng tiểu đôn! Ta… Ta cũng không cùng ngươi…” Nói đến phân nửa, ánh mắt của Phùng Lâm rơi vào trên cái tên bắt mắt đến tất cả mọi người vô pháp sao lãng kia, hắn bỗng dưng ế trụ, chỉ vào bảng danh sách nói, “Ngươi, ngươi xem!”


Đỗ Nhược Hàn theo phương hướng ngón tay hắn chỉ nhìn lại.


Một cái tên ở vị trí tương đương bắt mắt thấy —— thi phủ án thủ, Tiêu lục lang!


Cằm của Đỗ Nhược Hàn đều sắp kinh điệu: “Không phải chứ? Tên kia cư nhiên thi đậu? Còn là án thủ? Làm sao có thể?”


Nói xong tiểu ngây ngô rồi mà?


Tam Tự kinh đều không thuộc được, cư nhiên nhảy trở thành thi phủ án thủ?


Thi phủ án thủ khó hơn thi huyện án thủ nhiều, căn bản không phải một lượng cấp.


Huống chi khảo đề lần này là cô phụ biến thái của hắn ra, vậy thì càng để người vô tòng hạ thủ được chưa?


Phùng Lâm vươn tay.


Đỗ Nhược Hàn: “Làm gì?”


Phùng Lâm: “Dám chơi dám chịu.”


Không phải, ngươi không phải là không đánh cuộc với ta sao?


Ngươi bị tiểu tử kia làm hư!


Phùng Lâm mang theo toàn bộ gia sản của Đỗ Nhược Hàn, hỉ tư tư trở về khách sạn. Hắn chia phân nửa bạc cho Tiêu lục lang, thành tích cũng không cần hắn nói, người báo hỉ đã đến khách sạn chúc mừng qua một phen rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận