Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 83: ĐÁNH CHA


Dịch giả: Luna Wong


Lão đại phu không khỏi lại một lần nữa bội phục y thuật của Cố Kiều.


Bệnh tim bệnh tim, không thuốc để trị, loại bệnh này ở đương thời mà nói là chân chân chính chính bệnh bất trị, có thể để cho nó có chuyển biến tốt như vậy cũng đã là một kỳ tích.


“Mạch tượng của tiểu công tử không tệ, tiếp tục uống thuốc là được.” Chẳng biết Cố Kiều từ mấy ngày trước liền đưa thuốc cho Cố Diễm, hắn tiếp tục diễn, “Lão phu luyện hồi lâu, rốt cục ở tối hôm qua luyện được thuốc. Cố nha đầu, thuốc ngươi có mang theo không? Một hồi nhớ kỹ cho Cố tiểu công tử.”


Cố Kiều: Hơn mười ngày trước cũng đã cho.


Đột như kỳ lai làm lộ…


Cố Diễm cười trở mình ở tại trên giường!


Chuyện trong vườn hoa nhỏ rốt cục vẫn phải truyền đến trong lỗ tai tổng quản sự.


Mấy ngày nay hầu phu nhân nhiễm phong hàn, sợ lây bệnh cho Cố Diễm —— thân thể của Cố Diễm, một chút phong hàn nhỏ đều có thể sẽ lấy mạng của hắn, nàng đơn độc dọn đi phía sau Lan viện.


Đại sự trong thôn trang đều là do Cố hầu gia quyết định.


Vì vậy tổng quản sự bẩm trình đến chỗ Cố hầu gia, hắn trái lại không thêm mắm thêm muối, chỉ là miêu tả sự kiện từ đầu chí cuối một lần, bao quát Cố Kiều nhổ hàng rào cứu chó nhỏ, Ngọc Như cùng Cố Kiều tranh chấp, cùng với trong lúc vô ý làm hư mẫu đơn của Cố Cẩn Du, và chuyện Phòng ma ma làm Cố Diễm tức giận.


Tổng quản sự than thở: “Ngọc Như là tới từ kinh thành, nhất quán nhìn không hơn hạ nhân sơn trang, lần này coi như là ăn giáo huấn… Chính là đáng tiếc Phòng ma ma.”


Cố hầu gia hừ lạnh nói: “Nàng đáng tiếc cái gì? Người nào cũng dám đuổi ra ngoài, ta thấy nàng làm quản sự quá lâu rồi, đều đã quên bản thân cũng bất quá là một nô tài!”


Hắn có nhận lại hài tử kia hay không, hài tử kia đều không phải đê tiện đến nô bộc cũng có thể khi dễ.


Tổng quản sự có chút mộng ép.


Nô tài thì sao? Đó không phải là thân phận con hơn tiểu dược đồng sao?


Huống chi Phòng ma ma là thị tì của hầu phu nhân, hầu gia nhất quán coi trọng nàng, thế nào đột nhiên nói nặng lời như vậy?


Cố hầu gia nói: “Bọn họ không phải buổi chiều tới sao? Trước đó tại sao không ai bẩm báo bổn hầu?”


Thiếp mời nói là buổi chiều.


Nhị đông gia là dự định buổi chiều tới, không ngờ tới Cố Kiều sảng khoái như vậy, buổi sáng đã lên đường.


Đại phu dân gian bình thường là gặp không được hầu gia, nhiều nhất chính là sau khi chữa khỏi đến trước mặt hầu gia dập đầu một cái, được một cơ hội lộ mặt.


Nên tổng quản sự không có bẩm báo hầu gia trước.


Phòng ma ma đều bị mắng, tổng quản sự tự nhiên không dám trốn tránh trách nhiệm: “Là nô tài làm việc không chu toàn, thỉnh hầu gia thứ tội.”


“Người ở đâu?” Cố hầu gia hỏi.


“Hình như là đi viện tử của tiểu công tử.” Tiểu công tử đối với đoàn người Hồi Xuân đường khó tránh cũng quá coi trọng chút, ngay cả những hạ nhân kia có làm sai, nhưng không cần thiết đến Phòng ma ma cùng Ngọc Như cũng cùng đuổi ra ngoài chứ?


Nếu để cho hầu phu nhân cùng tiểu thư biết không phải khó xử sao?


“Bổn hầu đi nhìn một cái.” Cố hầu gia dứt lời, từ trên ghế đứng dậy.



“Hầu gia!” Tổng quản sự gọi hắn lại, “Những người bên ngoài kia… Xử trí như thế nào a?”


Cố hầu gia trầm ngâm chỉ chốc lát: “Phòng ma ma lưu lại, những người còn lại đều đuổi hết.”


Bookwaves.com.vn

Phòng ma ma là thị tì của Diêu thị, đuổi nàng rồi không dễ ăn nói với Diêu thị, nhi tử có thể đuổi người ra ngoài, hắn lại không thể không đón người trở về, làm cha khó, làm tướng công càng khó.


Huống cho Phòng ma ma ngoại trừ tính tình đáng ghét chút, cũng không phải có tâm nhãn xấu khác, rất trung tâm với Diêu thị, làm việc cũng đắc lực.


“Ngọc Như cô nương cũng đuổi sao?” Tổng quản sự hỏi.


Cố hầu gia lạnh lùng nói: “Loại nha hoàn không coi ai ra gì còn vu oan này, không đuổi giữ lại để ăn mừng năm mới sao? Làm hư Cẩn Du ngươi chịu trách nhiệm a?”


Tổng quản sự cuống quít đáp ứng: “Vâng vâng vâng, tiểu nhân đi làm ngay!”


“Còn nữa.” Cố hầu gia phân phó nói, “Bảo Phòng ma ma sau khi trở về không nên đến viện tử của Diễm nhi nữa.”


“… Vâng.”


Tính tình Cố Diễm không tốt, mỗi tháng cũng sẽ đuổi một nhóm người, bởi vậy chuyện này ngay từ đầu cũng không có khiến cho sóng to gió lớn ở sơn trang, bất quá khi bọn hạ nhân nghe nói Phòng ma ma cùng Ngọc Như cũng bị đuổi ra bên ngoài, thực tại kinh ngạc.


Dĩ vãng cơn giận của tiểu công tử lớn hơn nữa, cũng sẽ không động người bên cạnh hầu phu nhân cùng tiểu thư, lúc này là thế nào?


Đương sự Cố Kiều hoàn toàn không biết gì cả với nghi hoặc của mọi người, làm lộ ở trước mặt Cố Diễm rồi, nàng lặng lẽ đi tiền viện hóng gió, nàng muốn lẳng lặng một mình.


Cũng trách nàng không thông khí với lão đại phu trước, nhưng nàng quả thực không ngờ tới lão đại phu như thế, cư nhiên học được tranh công nói khoác của nhị đông gia cùng Vương chưởng quỹ.


Hôm qua hắn mới chế xong thuốc, mười ngày trước nàng đã cho Cố Diễm, nàng bị bán đến quần cộc cũng không còn!


Cố Diễm ngay dưới hành lang cười tủm tỉm nhìn nàng.


Cố Kiều: Còn nhìn, ngươi còn nhìn! Còn cười! Ta không sĩ diện nga!


Cố Kiều quăng cho Cố Diễm một cái ót.


Trùng hợp lúc này, con chó nhỏ đã tỉnh, ô ô ô bắt đầu tìm kiếm Cố Kiều khắp nơi.


Cố Diễm xách nó lên.


Con chó nhỏ dựa vào Cố Diễm gần một chút đã sợ, thân thể nhỏ lạnh run, ô ô trực kêu.


Cố Diễm không chút keo kiệt nào bắn cái nhìn tử vong của mình ra.


Hắn không có ái tâm, hắn ghét những vật nhỏ khả ái này, hơn nữa nó còn bị nàng ôm vào trong ngực…


Nàng đều chưa từng ôm ta!


Cố Diễm ghen tỵ trừng nó, phảng phất một giây kế tiếp sẽ bóp chết nó.


Con chó nhỏ cảm nhận được sát khí của Cố Diễm, làm cho lợi hại hơn.


“Ngao ngao ngao!”


Cố Diễm hừ nói: “Nhìn thể diện của nàng, tha cho ngươi.”



Bookwaves.com.vn

Tuy rằng ghét vật nhỏ này, thế nhưng nàng thích, như vậy hắn không ghét cũng được.


Khi Cố hầu gia bước vào viện tử, thấy chính là Cố Kiều cùng Cố Diễm hai người ngồi xổm trên sân cỏ tiền viện làm ổ chó.


Trên mặt đất tán lạc một đống củi, Cố Kiều phụ trách bổ củi, Cố Diễm phụ trách xây, cái đinh cũng do Cố Kiều đóng.


Hai người rất có ăn ý, thường thường Cố Kiều làm xong bước này, Cố Diễm chỉ bước tiếp theo là cái gì, tuy rằng từ trước hắn chưa từng xây ổ chó.


Ánh mắt của hai người cũng giống vậy.


Bọn hạ nhân ôm đến đủ loại đệm giường nhiều kiểu dáng đến, hai người sẽ đều thích, sẽ đều không thích.


Hai người như là hài tử chăm chú chơi đùa, đây đó đều rất hưởng thụ đối phương làm bạn.


Quả thật là long phượng thai sao?


Cố Cẩn Du cùng Cố Diễm thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, Cố hầu gia cũng không biết suy nghĩ bao nhiêu biện pháp, nỗ lực để tỷ đệ hai người thân cận hơn chút, nhưng hai người chính là không chơi được với nhau.


Kỳ thực không chi Cố Cẩn Du, người khác cũng rất khó ở chung với Cố Diễm, hài tử này cả người đều là gai, ai tới gần đâm người đó.


Cố hầu gia chưa thấy qua nhi tử nhu thuận như vậy, một thân tính tình bạo của hắn cũng bị mất, nha đầu kia cũng thế, an tĩnh rất nhiều.


Nếu nha đầu kia vẫn như vậy, tựa hồ cũng không phải khiến người chán ghét.


“Không phải cái này, quá xấu.” Cố Diễm cầm một nóc nhà Cố Kiều làm xong nói.


“Nhưng ta cảm thấy không xấu.” Cố Kiều nói.


Đây là một bước cuối cùng, để nóng nhà lên đỉnh là xong.


Hai mắt của Cố Diễm nhìn trời: “Ta mặc kệ! Ta không muốn!”


“Được.” Cố Kiều tháo nóc nhà thật vất vả bản thân mới làm xong, một lần nữa làm tiếp một cái khác.


Nhị đông gia cũng cực mê, tiểu nha đầu rất dễ phiền táo, ngoại trừ Tiêu lục lang, hắn còn chưa thấy nàng kiên trì với người nào như vậy.


Chút tâm tư nhỏ kia của Cố Diễm không thể gạt được Cố hầu gia.


Hắn là luyến tiếc ổ chó làm xong Cố Kiều sẽ không lý do tiếp tục ở chỗ này nữa.


Long phượng thai luôn luôn đặc thù, dù là làm chuyện giống vậy, nhưng nhìn long phượng thai chính là thú vị hơn những hài tử khác.


Có thể nhận trở về xác thực không phải một chuyện xấu.


Nhưng nếu nhận trở về, Cẩn Du bên kia chỉ sợ phải chịu chút ủy khuất.


Cố hầu gia lo lắng Cố Diễm sẽ càng khi dễ Cố Cẩn Du.


Nếu các nhi tử các làm như vậy, Cố hầu gia còn có thể nghiêm khắc ngăn lại, nhưng lại Cố Diễm Tiên Thiên có bệnh, ai để hắn không thoải mái, hắn có thể cho ngươi qua đời tại chỗ!


Cố hầu gia đau đầu.



“Hầu gia.” Hoàng Trung tới rồi.


“Ngươi tới làm cái gì?” Cố hầu gia dời ra bên ngoài, không cho người trong viện thấy hắn, để tránh khỏi quấy rầy hai hài tử chơi đùa.


Hoàng Trung trịnh trọng nói: “Nghe nói tiểu thư tới, ta đến bảo hộ người, miễn cho người lại bị tiểu thư đánh!”


Cố hầu gia cho hắn một cái mắt dao nhỏ lạnh như băng: “Ta đánh không lại nàng sao? Ta là nhường nàng!”


“Nga.” Hoàng Trung đầy mặt không tin.


Nghĩ đến cái gì, Cố hầu gia hỏi: “Có ngân châm không?”


“Có!” Hoàng Trung tự trong lòng móc ra một ám khí tráp, “Hầu gia cần ngân châm làm cái gì?”


Cố hầu gia: “Bổn hầu muốn lấy một giọt máu của nàng.”


Hoàng Trung hỏi: “Người cần máu của tiểu thư làm cái gì nha? Người không tin tiểu thư là thân sinh sao?”


Cố hầu gia tức giận nói rằng: “Bây giờ là bổn hầu không tin sao? Là nàng không tin!”


Hoàng Trung nhớ lại câu “Ta là lão tử ngươi” kia của hầu gia, khóe miệng giật một cái nói: “Vậy là phương thức thuyết minh của người có vấn đề đi…”


Cố hầu gia hừ lạnh nói: “Mặc kệ, nàng không tin, bổn hầu liền lấy ra chứng cứ để cho nàng tin!”


Hoàng Trung lại nói: “Vậy người sao người không nói trực tiếp với tiểu thư?”


Bookwaves.com.vn

Cố hầu gia liếc hắn một mắt: “Ngươi cảm thấy nói nàng sẽ cho ta?”


Hoàng Trung: “Ách… Sẽ không. Nhưng người lấy kim đâm tiểu thư có thể rất quá đáng hay không?”


“Không bằng ngươi tới đâm?” Cố hầu gia lạnh lùng nhìn Hoàng Trung.


“Người người người… Người đâm đi.” Hoàng Trung lau mồ hôi lạnh một cái, hắn cũng không dám.


Cố hầu gia cầm ngân châm sang đó thật.


Người trong viện nhìn thấy hắn, đều đứng dậy hành lễ, đến nhị đông gia cùng lão đại phu ở đình viện uống trà cũng đứng dậy.


Hắn xua tay, ra hiệu mọi người nên làm gì thì làm đó, chớ quấy rầy.


Hắn đi tới trước mặt của hai tỷ đệ.


Tia sáng đỉnh đầu tối sầm lại, hai người ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ai cũng không phản ứng hắn, tiếp tục vùi đầu làm ổ chó.


Cố hầu gia bị không để ý tới: “…”


Quên đi, hắn là tới lấy máu, bọn họ không để ý tới hắn vừa lúc, tiện hắn đánh lén.


Hắn đứng tại chỗ đợi thời cơ.


Giây lát, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn.


Cố hầu gia mỉm cười: “Là chỗ nào làm không đúng sao? Ta tới giúp các ngươi !”


Cố Diễm ghét bỏ nói rằng: “Ngươi cản ánh sáng.”


Mặt của Cố hầu gia tối sầm, lặng lẽ đi vòng qua phía sau hai người.


Rất nhanh hắn phát hiện vị trí này rất tốt.


Tùy tiện đâm một chỗ, một châm đã đủ.



Cố hầu gia ám đâm đâm tìm kiếm thời cơ.


Cố Kiều đang leng keng đóng đinh nóc nhà, bỗng nhiên cũng cảm giác hai đạo ánh mắt không cho sao lãng rơi vào trên người mình, nàng phiền táo quay đầu nhỏ, một chút đã đối mặt với Cố hầu gia không kịp thu hồi đường nhìn.


Cố hầu gia đều chuẩn bị châm một cái, không ngờ tới Cố Kiều nhạy cảm như vậy, thiếu chút nữa liền làm hắn lộ ra!


Hắn giấu ngân châm ra phía mu bàn tay dời ra phía sau!


Cố Kiều nhìn cái móng heo hắn vừa thu về một cái, lại nhìn bả vai của mình, luôn cảm thấy hình dạng chột dạ của hắn… Phi thường hèn mọn!


“Ngươi không nên ở chỗ này e ngại chúng ta!” Cố Diễm đã nhận ra bài xích Cố Kiều đối với Cố hầu gia, trực tiếp bắt đầu đuổi người.


Cố hầu gia tức giận ngã ngửa!


Hắn còn phải là lão tử của bọn hắn hay không? Đây nếu không phải thân sinh hắn sớm đã đánh chết người rồi!


Cố hầu gia không dễ dàng buông tha như vậy, ngoài sáng không đi được, chơi hắc ám.


Hắn ho nhẹ một tiếng nói: “Các vị một đường cực khổ, về bệnh tình của nhi tử bổn hầu, bổn hầu có thật nhiều địa phương muốn hỏi. Ta thấy Cố cô nương cũng mệt mỏi, không bằng đi sương phòng nghỉ tạm trước, Hồ nhị đông gia cùng Lý đại phu theo bổn hầu đi thư phòng một chuyến.”


Hồ nhị đông gia cùng lão đại phu đi thư phòng của Cố hầu gia, Cố Diễm cùng Cố Kiều ôm con chó nhỏ trở về sương phòng.


Cố Diễm không có khả năng vẫn coi chừng Cố Kiều, thừa dịp hắn đi nhà xí, Cố hầu gia cũng tìm một cái cớ đi nhà xí ra thư phòng.


Hắn ở trong nước trà ngầm cho chút thuốc an thần, tìm nha hoàn đưa đi cho Cố Kiều.


Chờ nàng ngủ, lấy máu của nàng dễ như trở bàn tay.


Chủ ý của hắn đánh không tệ, nhưng không ngờ Cố Kiều một chút liền ngửi ra không thích hợp.


Nàng gọi nha hoàn lại: “Trà này là ai bảo ngươi đưa tới?”


Nha hoàn nói: “Là hầu gia.”


Mâu quang của Cố Kiều lạnh xuống.


Vươn móng heo còn chưa toại nguyện, còn dự định hạ dược nàng phải không?


Tuổi đã cao, đều đủ làm cha nàng, không nghĩ tới trong xương biến thái như vậy!


Quả đấm nhỏ của Cố Kiều bóp khanh khách rung động, nàng đi tới phía trước cửa sổ, xốc song cửa sổ lên, thấy được Cố hầu gia ngồi xổm dưới bệ cửa sổ quỷ quỷ túy túy.


Sát khí của Cố Kiều như đao!


Cố hầu gia từ trong sát khí bức người của nàng đã nhận ra có cái gì không đúng, tâm can của hắn run lên, lui về phía sau một bước: “Cái kia, ngươi nghe ta giải thích, ta kỳ thực…”


“Phật, sơn, vô, ảnh, cước —— ”


“A —— ”


Ầm!


Bùm!


Bủm bủm bủm!


Đau.


Tủm!


Hự hự.


“Ta không biết chỗ nha —— ”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận