Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 82: TRÚT GIẬN


Dịch giả: Luna Wong


“Tiểu công tử!”


Phòng ma ma cùng mọi người vội vàng hành lễ với Cố Diễm.


Nhị đông gia cũng chắp tay làm một ấp.


Giai cấp đẳng cấp của Chiêu quốc sâm nghiêm, nhị đông gia làm thương nhân, thấy hầu tước đương nhiên phải khom mình hành lễ, Cố Kiều cũng không ngoại lệ, bất quá nàng không có tập quán khúm núm với người khác.


Nàng cứ yên lặng ngưng mắt nhìn Cố Diễm như vậy.


Khi tất cả mọi người khom lưng bái, nàng có vẻ có chút hạc giữa bầy gà, để người không muốn chú ý đều không được.


Nhị đông gia không dấu vết lôi kéo tay áo của nàng, ra hiệu nàng hành lễ.


Chớ nhìn bọn họ là tới trị liệu cho tiểu công tử, nhưng vậy cũng không được vô lễ với tiểu công tử không phải sao?


Cố Diễm lại dường như coi như không thấy được, đã không chào hỏi với Cố Kiều, cũng không ép hành lễ Cố Kiều.


Hắn nhìn về phía Phòng ma ma: “Muốn để gia hỏi lần thứ hai sao?”


Mới vừa rồi Phòng ma ma quá chấn kinh, nhất thời đã quên trả lời, mắt vô ý thức thu hồi lại, liền nói chuyện Cố Kiều ôm chó nhỏ không chịu ném đi với Cố Diễm.


Về phần chuyện Cố Kiều làm hư hoa mẫu đơn, nàng trái lại không nói, dù sao nàng cũng không tận mắt thấy, nói đúng là cũng không giờ đến phiên nàng nói.


Trong phủ hạ nhân đều biết Cố Diễm ghét nhất những vật nhỏ này, ngại ồn, trước đó không lâu Cố Cẩn Du nuôi con thỏ nhỏ cũng không cho đều bị Cố Diễm mạnh mẽ ném đi. Nha đầu này thực sự là đánh vào lưỡi dao, chết như thế nào chỉ sợ cũng không biết!


Quả nhiên, ánh mắt của Cố Diễm rơi vào con chó nhỏ máu dầm dề bị Cố Kiều ôm vào trong ngực kia, khí tràng thoáng cái trở nên lạnh.


Phòng ma ma hừ lạnh.



Bảo ngươi ném mà ngươi không chịu, cái này rơi vào trong tay tiểu công tử đi?


“Chó từ đâu tới?” Cố Diễm hỏi.


“Nhặt.” Cố Kiều nói, “Nó bị hàng rào đè, còn bị bụi gai đâm bị thương.”


Ánh mắt của Cố Diễm quét về phía hàng rào.


Hàng rào bị Cố Kiều nhổ lên lại một lần nữa cắm trở về, nhưng có bùn đất vẫn có thể nhìn ra vết tích động tới.


Ngọc Như liếc mắt hoa mẫu đơn bị gãy, tâm thần khẽ động, nói rằng: “Nàng còn làm gãy hoa mẫu đơn của tiểu thư! Liền vì con chó này!”


Ngọc Nha Nhi xì một tiếng khinh miệt: “Rõ ràng là ngươi làm gãy!”


“Là nàng!” Ngọc Như lạnh lùng chỉ hướng Cố Kiều.


“Chính là ngươi!” Ngọc Nha Nhi chống nạnh.


Sắc mặt của Cố Diễm trở nên băng lãnh không gì sánh được, cho dù ai đều nhìn ra hắn tức giận.


Hắn có bệnh, đơn giản không thể nổi giận, nếu không sẽ phát bệnh, nếu không phải như vậy, hầu gia cùng hầu phu nhân cũng sẽ không chiều hắn như thế, ngay cả bức tranh cổ đổng quý giác cũng cho hắn, dù cho biết rõ hắn là cầm xé phát tiết.


Bookwaves.com.vn

“Hai người các ngươi, tất cả im miệng cho ta!” Phòng ma ma quát chói tai.


Hai tiểu nha hoàn trong nháy mắt không lên tiếng.


Cố Diễm quét mắt tất cả mọi người tại chỗ, lại nhìn Cố Kiều trong bụi hoa một chút: “Các ngươi đều thấy là nàng làm sao?”


Đây là hưng sư vấn tội mõm, mọi người tất cả đều cúi đầu cam chịu.


“Không… Không phải nàng…” Ngọc Nha Nhi có chút bị khí tràng cỉa Cố Diễm hù được, thanh âm cũng yếu đi.


Cố Diễm đạm nói: “Các nàng đều nói là nàng làm, chỉ một mình ngươi nói không phải.”


“Thì không phải mà.” Ngọc Nha Nhi nhỏ giọng thầm thì.


Ngọc Như đắc ý cong khóe môi.


Thế nào đi nữa, tiểu thư đều là thân tỷ tỷ của tiểu công tử, tiểu công tử làm sao có thể sẽ không tin nha hoàn thiếp thân của nàng, đi tin tưởng một dã nha đầu ngoại lai chứ?


Về phần Ngọc Nha Nhi nói, bất quá là nha hoàn tam đẳng trong viện tử của tiểu công tử , đến tư cách gần người hầu hạ tiểu công tử cũng không có.


Lời của nàng đương nhiên cũng không có bao nhiêu phân lượng.


“Rất tốt.” Cố Diễm gật đầu, “Ngươi tên là gì?”


Ngọc Nha Nhi sửng sốt: “Ta… Ta sao? Ngọc Nha Nhi.”


Cố Diễm nói: “Ngoại trừ Đậu Nha, đuổi tất cả mọi người ra sơn trang cho bổn công tử!”


“Là Ngọc Nha!”


Không đúng, đuổi ra sơn trang? Không phải nàng?


Ngọc Nha Nhi ngây ngẩn cả người.


Mọi người đồng loạt đổi sắc mặt, sao tiểu công tử không phạt Ngọc Nha Nhi và tiểu dược đồng kia, trái lại muốn đuổi bọn họ ra ngoài?


Duy nhất thần sắc như thường cũng chỉ còn là có Cố Kiều, tự thủy chí chung mặt nàng hơn nửa điểm gợn sóng cũng không có, chỉ toàn tâm toàn ý an ủi con chó nhỏ bị thương kia.


Ngọc Như khó có thể tin nhào tới: “Tiểu công tử, ta là…”


Là cọng lông gì!


Hai danh ám vệ cấp tốc hiện thân, một đầu ngón tay liền đè lại nàng, ném nàng cùng tất cả hạ nhân nỗ lực nói xấu Cố Kiều ra ngoài.



Bọn thị vệ đang định tiến lên thi hành mệnh lệnh có chút há hốc mồm.


Hai món hàng này từ đâu mọc ra thế?


Ban ngày ban mặt đoạt bát ăn cơm của bọn họ?


Hắc y nhân ám vệ: A, các ngươi hoàn toàn không biết tiểu ngoan ngoãn gì cả.


Cơ hội lấy lòng hắn tốt như vậy, làm sao có thể nhường cho các ngươi?


Bookwaves.com.vn

Cuối cùng chỉ chừa lại Phòng ma ma.


Nàng là thị tì của Diêu thị, nếu là thị vệ sơn trang tất nhiên không dám động nàng, ám vệ lại là không nói hai lời đuổi nàng ra ngoài.


Phòng ma ma: “Các ngươi buông ta ra! Ta muốn gặp phu nhân! Ta muốn gặp phu nhân!”


Hưu!


Một ám vệ điểm á huyệt của nàng, trong nháy mắt nàng không nói được nữa.


Bọn thị vệ đồng loạt giơ ngón tay cái, đến Phòng ma ma cũng dám động, trâu cũng là các ngươi trâu.

Hắc y nhân ám vệ làm xong những thứ này, ngay tức khắc tiêu thất ở tại chỗ tối.


Khi tiểu chủ tử cần bọn họ, bọn họ là ám khí! Khi tiểu chủ tử không cần bọn họ, bọn họ chính là không khí!


Nhị đông gia há mỏ thật lớn, thật lâu vô pháp khép lại.


Cố Diễm bảo người để cỗ kiệu xuống, hắn đi xuống, đi tới trước mặt Cố Kiều, ôn nhuận cười nói: “Thế nào? Trút giận chưa?”


Nhị đông gia: Chờ một chút, tình huống gì a? Ngươi ném người nhiều như vậy ra bên ngoài chính là vì trút giận cho tiểu nha đầu?


Cố Kiều nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu: “Trút giận rồi.”


Tiếu ý của Cố Diễm càng sâu.


Hắn vốn là đẹp, nhoẻn miệng cười, quả thực đến cả vườn xuân sắc đều ảm đạm không ánh sáng.


“Nó chảy thật nhiều máu, có phải bị thương rất nặng hay không?” Cố Diễm nhìn về phía còn chó nhỏ trong ngực nàng hỏi.



“Ân, ta muốn tìm một chỗ cho nó cầm máu.”


“Có thể tới viện tử của ta.”


Cố Diễm mang Cố Kiều về phòng của bản thân: “Đậu Nha, lấy đệm giường nhỏ sạch sẽ qua đây.”


Là Ngọc Nha! ! !


Ngọc Nha Nhi chống nạnh, nội tâm rít gào!


Mặt của Ngọc Nha Nhi đen lại cầm đệm giường nhỏ đến phòng Cố Diễm, trên lên trên bàn sách của Cố Diễm.


Cố Kiều xử lý vết thương cho chó nhỏ, bôi chút kim sang dược nàng tự chế, có nhiều chỗ còn quấn sa bố.


“Có sữa dê không?” Nàng hỏi.


“Có, Đậu Nha!” Cố Diễm để Ngọc Nha Nhi lấy một chén sữa dê tươi mới đến.


Chó nhỏ liếm liếm uống, uống xong thì ngủ mất.


Cố Diễm lại ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, đặc biệt chuyên tâm chơi ống nghe bệnh của Cố Kiều.


Hắn để ống nghe bệnh trên lỗ tai, cúi đầu, một hồi nghe thử nhịp tim của mình, một hồi nghe thử bụng của mình.


Oa!


Thanh âm thật lớn!


Cố tiểu công tử bi quan chán đời bất thường, rốt cục vẫn phải biến thành một bảo bảo hiếu kỳ.


Lão đại phu làm theo phép chẩn mạch cho Cố Diễm.


Cố Diễm rất phối hợp với lão đại phu, thái độ tốt để cho lão đại phu thụ sủng nhược kinh.


Mạch tượng của Cố Diễm cũng rất để cho lão đại phu kinh hỉ, dĩ nhiên, vẫn có chênh lệch không ít với người bình thường, nhưng so sánh với quá khứ đã xem như là có chuyển biến tốt đẹp cực lớn.


Ngày mai lên kệ, chương mới ở buổi trưa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận