Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 86: LÙA GÀ


Dịch giả: Luna Wong


Lão thái thái liếc mắt nhìn Cố Kiều, lại liếc mắt nhìn Tiêu lục lang, nhãn thần mê ý vị thâm trường.


Cảm giác không lâu nữa mình sắp bé tiểu trọng tôn tôn rồi!


Cố Kiều không dấu vết hỏi tới Phùng Lâm.


Tiêu lục lang cũng đáp cực nghiêm trang: “Hắn về thư viện, đi phủ thành một tháng, trì hoãn không ít khóa.”


Lần này may mà có Phùng Lâm, cái tốt của hắn, Cố Kiều nhớ kỹ.


Khi hai người nói chuyện, mấy con gà con nộn nộn hoàng sắc nghênh ngang đi ra.


Lúc này Tiêu lục lang mới phát hiện, bản thân rời nhà hơn tháng, trong nhà chợt bắt đầu nuôi gà.


Cố Kiều không dị ứng nuôi kê, là Tiểu Tịnh Không thỉnh thoảng thấy con gà con nhà cách vách, thích đến không chịu được, hỏi Cố Kiều hắn không thể nuôi mấy con không.


Cố Kiều nói có thể nuôi, nhưng có một điều kiện, hắn phải tự mình chiếu cố con gà con, cho ăn cho nước uống, quét sạch phân gà cũng không thể mượn tay người khác.


Vì để cho Tiểu Tịnh Không minh bạch độ khó của việc nuôi gà, Cố Kiều để hắn đi nhà của Tiết Ngưng Hương gia cho gà ăn hai ngày trước, không chỉ có con gà con manh manh, còn có gà mái gà trống đã phát dục thành thục không hề khả ái.


Cố Kiều nói cho hắn biết, tất cả con gà con bây giờ nhìn khả ái, có một ngày cũng sẽ trưởng thành thành gà má gà trống.


Kết quả đây đều khuyên không được hắn, Cố Kiều chỉ có thể cho hắn nuôi.


Hắn nuôi bảy con, mỗi một con đều mập mạp.


Hắn còn đặt tên cho chúng nó, từ một đến bảy, cũng không biết đến cùng hắn làm sao có thể phân biệt được chúng nữa.


Tiêu lục lang dẫn theo đặc sản Bình thành cho lão thái thái —— dương mai khô ngào đường, thời tiết này dương mai vừa kết quả, trái không lớn, vị chua đậm, nhưng loại dương mai này thích hợp ngào đường nhất, vị chua ngọt ăn sẽ không ngấy.


Đừng thấy chỉ là hai lọ thức ăn, nhưng đây là dương mai khô ngào đường của nhà nổi danh nhất Bình thành, lại vừa lúc gặp phải cuộc thi học sinh nhiều, mỗi ngày hầu như vừa ra tới liền bị đoạt hết.


Tiêu lục lang là nửa đêm xếp hàng, co rúm lại hồi lâu trong gió lạnh.


Lão thái thái lấy một khôi dương mai khô ngào đường đút cho Cẩu Đản, chỉ để hắn liếm, không cho hắn nuốt, để tránh khỏi nghẹn.


Cẩu Đản hút lưu nước bọt giàn giụa.


Cố Tiểu Thuận còn chưa tan học, Tiêu lục lang mang theo đồ cho hắn, là bộ công cụ điêu khắc gỗ, đặc biệt đầy đủ hết.


Chiêu quốc quản chế thiết cực nghiêm, người bình thường rất khó mua được thiết cụ tinh tế đầy đủ hết như vậy, Tiêu lục lang lừa La thái thú mới mua được.


Mắt thấy bao phục của Tiêu lục lang xẹp xuống.


Tiểu Tịnh Không chọc con gà con nữa, trên mặt không để ý, lại thường thường quét trong bao phục Tiêu lục lang mang theo một mắt.


Cố Kiều bắt được dị dạng nhỏ của hắn, hỏi: “Có phải Tịnh Không cũng rất chờ mong quà của mình hay không?”


“Ta mới không có!” Tiểu Tịnh Không ngạo kiều quay đầu sang chỗ khác.


Tỷ phu xấu chắc là sẽ không mua lễ vật cho hắn!


Tiêu lục lang thu hết không được tự nhiên của tiểu tử kia vào đáy mắt, vốn có quan hệ của hai người quá nghẹn, lại cách xa hơn một tháng, hôm nay đến hơi thân cũng không tính.


Tiêu lục lang từ trong bao phục cầm một bộ khổng minh tỏa ra: “Không cần thì thôi, ta đưa cho Cẩu Đản.”


“Không được!” Tiểu Tịnh Không từ trên ghế nhảy xuống, đoạt khổng minh tỏa vào trong ngực, “Hắn, hắn nhỏ! Hắn không chơi được!”


Cẩu Đản mờ mịt nhìn tiểu ca ca, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra.


Cuối cùng là Cố Kiều.


Đó là một hộp gấm thập phần tinh xảo, chỉ nhìn hộp liền cảm giác giá trị xa xỉ của nó.



Cố Kiều thầm nghĩ độ dài của hộp gấm.


Là cây trâm sao?


Hộp mắc như vậy, ít nhất là cây ngân trâm đi.


Ngân trâm ở nông thôn cũng không thấy nhiều, bình thường đều là mộc trâm, cao một chút chính là trâm đồng. Ngân trâm chỉ người có điều kiện gia tài rất tốt mới có thể mua, hơn nữa chỉ có ở ngày rất trọng yếu mới nỡ mang.


Bookwaves.com.vn

Đương nhiên quan trọng nhất là, nếu như một nam nhân tặng nữ nhân cây trâm, vậy đại biểu ý không thể nói nào đó!


Cố Kiều đầy mặt đều viết ta rất thích ta rất thích ta rất thích!


Xoạch.


Tiêu lục lang mở hộp gấm ra.


Lại không phải cây trâm gì, mà là một cây bút lông!


Cố Kiều há hốc mồm tại chỗ.


Tiêu lục lang nói: “Chữ của ngươi luôn luôn luyện không tốt, ngoại trừ tư thế cầm bút không đúng, cũng có quan hệ với bút lông. Đây là bút lông sói của một vị danh tượng Bình thành chế, rất thích hợp lực đạo của ngươi.”


Hắn nghiêm trang giới thiệu, cả người Cố Kiều lại cũng không quá tốt.


Cây trâm nó phỏng tay sao?


Vì cọng lông gì tặng cho nàng cây bút?


Đây giống vậy là tặng cho học sinh lòng tràn đầy chỉ muốn chơi game một đề thi chân chính, nàng có thể cự tuyệt sao? !


Nhìn Cố Kiều cái thân nhỏ đang cố nén phát điên, lão thái thái cười đến bụng đều đau!

—— có một loại cần thiết, để lục lang cho rằng ngươi cần.


Cố Kiều ôm bút lông sói trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đen như thang.


Sau đó Tiêu lục lang lại đưa cho nàng một khối đồng bài, bên trên có khắc Chu ký tiền trang.


“Gia dụng ta cất ở tiền trang, ngươi cần thì tự đi lấy.”


Tiêu lục lang chưa nói mức cụ thể, Cố Kiều cũng không có hỏi, nàng còn đắm chìm trong tâm tình nổ tung khi bị tặng một cây bút lông.


Cố Kiều không biết là, cây bút lông sói này còn đắt hơn lễ vật của mấy người còn lại cộng lại, không phải bạc bực tục vật này có thể mua được.


Cố Kiều ngược lại cũng không nổ tung lâu lắm, nàng còn nhớ rõ chính sự.


Trước khi đi, Cố Kiều dặn dò qua Phùng Lâm, cần phải nhìn chằm chằm Tiêu lục lang luyện tập bước đi mỗi ngày, hiện tại nàng phải nghiệm thu thành quả!


Cố Kiều và Tiêu lục lang đi tây phòng, nhìn mắt cá chân của hắn.


Vết thương giải phẫu đã nhạt đến hầu như nhìn không thấy, Cố Kiều lộ ra tay nhéo nhéo: “Còn đau không?”


Tiêu lục lang lắc đầu: “Không đau.”


“Tuyệt không đau?” Cố Kiều ngẩng đầu nhìn hắn.


Hắn gật đầu: “Ân.”


Cố Kiều lại nhéo nhéo bắp chân của hắn, xúc cảm không tệ, xem ra Phùng Lâm không có lười biếng.


Cơ bên trong yếu hóa trước đó sau gần bốn tháng đã cơ bản khôi phục, nói cách khác, Tiêu lục lang cũng không tồn tại trạng huống đi đứng vô lực nữa.


Hắn đến nay cũng không bỏ quải trượng, vấn đề khả năng lớn nhất đến từ tâm lý của bản thân hắn.


Cố Kiều ở kiếp trước gặp qua không ít án lệ tương tự, có khi là bởi vì sợ bị thương lần hai, tự ta bảo vệ quá độ, bất quá loại này hơn phân nửa cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà từ từ quên lãng chuyển biến tốt đẹp.


Một loại khác tình huống lại tương đối phức tạp.



Người bệnh có tâm kết.


Không mở được cái khúc mắc kia, hắn sẽ vẫn sống ở trong trạng thái thương bệnh, lấy đó để nghiêm phạt bản thân, hoặc trốn tránh chuyện gì.


Tiêu lục lang buông ống quần, chống quải trượng đi ra.


Cố Kiều nhìn bóng lưng thanh lãnh mà cô đơn của hắn, không khỏi sinh lòng nghi hoặc, hắn đến tột cùng đã trải qua cái gì? ——


Chuyện Tiêu lục lang thi đậu tú tài rất nhanh truyền khắp mười dặm tám trong thôn, Cố gia là đại hộ trong thôn đương nhiên cũng nghe nói tin tức.


Bọn họ thực sự nằm mơ cũng không ngờ tới Tiêu lục lang có thể liên tiếp thi hai hai án thủ, còn sau cùng thi đậu lẫm sinh.


Rõ ràng là học tra đến Thiên Hương thư viện đều thiếu chút nữa không thi nổi, sao lại thi đậu lẫm sinh giống như Đại Thuận?


Hơn nữa đều là lẫm sinh, Tiêu lục lang hiển nhiên rất có hàm kim lượng một ít, bằng không cũng sẽ không chia gạo cho Tiêu lục lang tốt hơn nhiều hơn so với gạo của Cố Đại Thuận?


“Hai án thủ, chỉ kém một tiểu tam nguyên.” Trên bàn cơm, Cố Trường Lục có chút ít hâm mộ nói.


Hắn từ nhỏ không muốn đọc sách sao?


Không phải.


Bookwaves.com.vn

Chỉ bất quá hắn học không nổi, phía sau hắn có hai nhi tử, trông cậy vào bọn họ học, có bằng lòng học hay không trong nhà cung không nổi, miễn phí nhập học lại là đứa không tranh khí Cố Tiểu Thuận kia.


Người Cố gia nào biết đâu rằng, không phải Tiêu lục lang không thi nổi tiểu tam nguyên, là hắn chủ động bỏ qua tiểu tam nguyên.


Sắc mặt của người cả bàn đều có chút khó coi.


Khó nhất nhìn thuộc về Cố Đại Thuận.


Nhất quán bị bản thân coi thường Tiêu lục lang đột nhiên xoay người cưỡi lên trên đầu mình, lòng dạ của Cố Đại Thuận cũng không thuận: “Có Lê viện trưởng tự mình phụ đạo hắn, tiến bộ của hắn đương nhiên rất lớn, trước tháng thi huyện, mỗi ngày ta đều thấy Lê viện trưởng gọi hắn đi Trung Chính đường.”


Hắn mới không tin Tiêu lục lang là bằng bản lãnh của mình nhất phi trùng thiên, rõ ràng luận tư chất, Tiêu lục lang còn không bằng bản thân, nếu như bị lê viện trưởng tự mình phụ đạo người của là bản thân, vậy hắn nhất định năng thi ra bỉ Tiêu lục lang tốt hơn thành tích.


Nói trắng ra là, hắn thua ở tài nguyên.


Nếu là dĩ vãng, người Cố gia nhất định theo chua Tiêu lục lang hai câu, nhưng mà đêm nay mọi người một chữ cũng không có tiếp.


Đây để Cố Đại Thuận hơi nhíu mày.


Hắn cảm thấy gần đây bầu không khí trong nhà tựa hồ không giống trước, tất cả mọi người tâm sự nặng nề, ngoại trừ Cố Tiểu Thuận.


Hắn nghĩ như vậy cũng không kỳ quái,sau khi Cố gia đánh thất bại chủ ý thiên kim hầu phủ, chuyện của Cố Kiều triệt để đã bại lộ.


Cũng không cần Cố hầu gia sử dụng thủ đoạn gì thẩm vấn, chỉ để Hoàng Trung ở trong thôn đi một vòng liền hỏi ra rõ ràng kinh lịch từ nhỏ đến lớn của Cố Kiều.


Đây chính là huyết mạch chánh nhi bát kinh của hầu phủ, có thể bị người khi dễ như vậy sao? Đây không phải là đè mặt của Cố hầu gia xuống đất ma sát sao?


Lửa giận của Cố hầu gia có thể nghĩ.


Nếu không nể tình Cố Cẩn Du cùng phu phụ Cố gia tam phòng, Cố hầu gia sớm đã bắt cả nhà này loạn côn đánh chết!


Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát.


Lý chính của Cố lão gia tử chấm dứt.


Đây là một hồi oan uổng nhất của Cố lão gia tử, đi trong tộc ăn một tiệc rượu, trở về thôn chức quan cũng mất luôn, còn bị đám nữ nhân và nhi tử nhi tức nhà mình hãm hại đến mất.


Về phần Cố Cẩn Du bên kia, Cố hầu gia để Cố gia bỏ qua quyền nuôi nấng Cố Cẩn Du, đồng phát thề đời này đều không xuất hiện ở trước mặt của Cố Cẩn Du.


Mặt khác, thay Cố hầu gia thủ khẩu như bình, một chữ cũng không cho tiết lộ ra bên ngoài.


Nên người Cố gia đến Cố Đại Thuận cùng Cố Tiểu Thuận đều gạt.



Trong lúc vô ý Cố Nhị Thuận nghe lén được một ít, biết Cố Kiều có thể là hài tử bị ôm nhầm, nhưng càng nhiều hơn hắn cũng không rõ lắm.


Bên trên là một trong những nguyên nhân khiến cho bầu không khí cổ quái, hai là nữ quyến trong nhà dĩ nhiên lên bàn ăn cơm.


Cố Đại Thuận rất không quen với lần này.


Cố Đại Thuận liếc mắt thân muội muội Cố Nguyệt Nga, nghĩ đến cái gì, nói: “Kiều nương thật có phúc khí, gả cho một tú tài tướng công.”


Tuổi tác của muội muội nhà mình không nhỏ, theo lý nên nói hôn, nếu gả cho người trong sạch, cũng là cho hắn một cổ trợ lực.


Cố Nguyệt Nga cắm đầu ăn cơm không lên tiếng.


Mọi người thầm nghĩ, có phúc khí là Kiều nương sao? Rõ ràng là tiểu tử kia Tiêu lục lang đi! Hắn có biết bản thân thú ai hay không? Thiên kim hầu phủ a!


Đây thật là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống tới!


Nhắc tới cửa hôn sự này là bọn hắn khinh thường, nếu sớm biết nha đầu kia có lai lịch như thế, bọn họ sẽ không gả nàng đi!


Để ở nhà làm cây tiền, chẳng biết có thể đòi hầu phủ đòi bao nhiêu chỗ tốt nữa!


Người Cố gia hối hận đến ruột đều xanh, nhưng mà có biện pháp gì? Nha đầu kia không hề sỏa hồ hồ dễ gạt gẫm, dù là bọn họ muốn sửa lại quan hệ cũng không dễ dàng như vậy.


Ngô thị nháy mắt với Lưu thị, để cho nàng gắp thịt heo trong chén.


Đây là thịt heo thật thật tại tại, mỗi một miếng đều cắt đặc biệt dày, mập chảy mỡ, dĩ vãng đều chỉ có Cố Đại Thuận được ăn.


Lưu thị nuốt một ngụm nước bọt, xốc lên miếng dày nhất, vốn là muốn bỏ vào chén của Nhị Thuận, bị một cái mắt dao nhỏ của Ngô thị trừng tới, nàng vội vàng bỏ vào trong chén của Cố Tiểu Thuận.


Cố Tiểu Thuận đầy mặt cổ quái nhìn nương hắn: “Làm gì?”


Lưu thị ngượng ngùng nói: “Ngươi thật vất vả trở về một chuyến, ăn chút thịt!”


Mấy ngày này Cố Tiểu Thuận đều ở thư viện, ngày hôm nay mới bị Cố Đại Thuận mời về.


Bookwaves.com.vn

Cố Đại Thuận mới không muốn ôn tồn mời hắn, nhưng thân cha lên tiếng Cố Đại Thuận cũng không có biện pháp.


Cố Tiểu Thuận nhìn thịt trong chén, không mặn không lạt ăn.


Cố Nhị Thuận thèm ăn chảy nước miếng.


Cố Đại Thuận chau mày.


Những người còn lại toàn bộ xem như cái gì cũng không phát hiện.


Lưu thị cười nói: “Tiểu Thuận a, ngươi trở về còn chưa có đi sang chỗ tỷ ngươi đi?”


Cố Tiểu Thuận hỏi: “Để làm chi?”


Lưu thị chê cười nói: “Tỷ ngươi tốt với ngươi như vậy, ngươi nói ngươi trở về sao không đi thăm nàng?”


Cố Tiểu Thuận ăn phần cơm: “Lập tức đi.”


Lưu thị tiếp tục cười mỉa: “Tỷ phu ngươi thi đậu tú tài, ngươi nhớ kỹ chúc mừng thêm vài câu.”


Cố Tiểu Thuận: “Ân.”


Nửa ngày chưa nói đến chính điểm, Ngô thị cùng đại phòng đều nóng nảy.


Cố Trường Hải nói: “Tiểu Thuận a, đại bá chuẩn bị một hủ trà ngon, hai con gà mái, một hồi cùng ngươi tặng cho tỷ ngươi.”


Cố Tiểu Thuận nói: “Ta đi là được, ngươi đi làm chi?”


Ta sợ ngươi cầm không nổi được chưa!


Quả thực Cố Trường Hải cũng bị Cố Tiểu Thuận chọc giận đến nghẹn, Cố Tiểu Thuận là một bộ lòng ruột thẳng băng, nói chuyện cong cong từng khúc hắn nghe không hiểu.


Cố Trường Hải đơn giản nói trắng ra: “Người một nhà không có thù cách đêm, trước là chúng ta làm không đúng, hôm nay bồi tội với tỷ ngươi. Từ hôm nay trở đi, người một nhà chúng ta sống cho thật tốt.”


Cố hầu gia chỉ nói không cho phép bọn họ tiếp cận Cố Cẩn Du, lại không nói không được tiếp cận Cố Kiều, chỉ cần bọn họ không thổ lộ chân tướng với Cố Kiều.


Ý của Cố hầu gia bọn họ đại khái có thể đoán được, không phải là sợ Cố Kiều một chốc không tiếp thụ được, nên từ từ đồ chi, bọn họ chỉ cần ở trước khi phụ nữ quen biết nhau nối lại tình xưa với Cố Kiều là được rồi!


“Các ngươi là thấy tỷ phu ta hôm nay thi đậu tú tài, muốn đi đút lót hắn chứ gì?” Cố Tiểu Thuận ôn hoà đặt đũa lên bàn, “Đồ ở nơi nào?”


Một câu nói trước cực để người cau mày, một câu nói sau lại làm cho người Cố gia cảm thấy hấp dẫn!


Cố Trường Hải vội nói với Chu thị: “Nhanh đi lấy tới đây!”



Chu thị không dám chậm trễ, vào trong phòng lấy lá trà dùng nhiều tiền mua cùng với hai con gà mái mập nhất trong nhà qua đây.


Cố Tiểu Thuận để đũa xuống, cầm đồ liền đi ra ngoài.


Cố Trường Hải vươn tay: “Ai! Chờ ta một chút!”


Chờ ngươi mới lạ!


Vốn chính là các ngươi thiếu tỷ của ta!


Cút đi!


Cố Tiểu Thuận dạt chân ra chạy, nhanh như chớp mà vào nhà của tỷ hắn, âm một tiếng đóng cửa lại!


Cố Trường Hải bị cửa vỗ máu mũi giàn giụa : “… ! !”


Lá trà cùng gà mái Cố Trường Hải tiêu hết vốn máu mới nỡ xuất ra cứ như vậy mất tiêu, hắn còn không dám nháo không, đi đâu mà nói rõ lí lẽ chứ?


Cố Trường Hải trái lại tưởng gõ cửa tới, đáng tiếc gõ nửa ngày không ai để ý, hắn chỉ phải cắn răng nghiến lợi đi trở về.


Cố Kiều ở nhà bếp làm cơm.


“Tỷ tỷ tỷ.” Cố Tiểu Thuận hồi lâu không quay về thôn, cực quải niệm tỷ hắn, phóng đi nhà bếp chào hỏi Cố Kiều trước, sau đó mới đi tìm Tiêu lục lang cùng lão thái thái.


Tiêu lục lang đưa đao khắc mua từ Bình thành cho hắn, Cố Tiểu Thuận thích đến cực, mỗi một cây đao nhỏ đều nhìn xem hết, yêu thích không buông tay.


Đao tốt phối công tượng, như kiếm tối phối hiệp khách vậy, cái loại mừng rỡ này lễ vật bình thường thay thế không được.


Cố Tiểu Thuận càng phát giác tỷ phu nhà mình tốt.


Cố Tiểu Thuận chơi đao nhỏ, đột nhiên đã bị lão thái thái gọi vào trong phòng.


Lão thái thái đặc biệt nhiệt tình ngoắc hắn: “Tiểu Thuận nào, nếm thử dương mai khô ngào đường lục lang mua cho ta!”


Cố Tiểu Thuận nháy mắt mấy cái: “Ngày hôm nay sao bà cô hào phóng như vậy?”


Trong ngày thường ăn một viên mứt hoa quả của nàng còn khó hơn lên trời.


“Cho.” Lão thái thái lục nửa ngày, cho hắn một viên nhỏ nhất.


Cố Tiểu Thuận ngược lại cũng không kén chọn, một ngụm nhét vào trong miệng.


Một giây kế tiếp, hắn đã nhìn thấy lão thái thái đếm bảy khối dương mai khô ngào đường thật to cất vào trong hủ mật của mình, lại cả tiếng reo lên: “Kiều Kiều! Tiểu Thuận ăn tám khối dương mai khô của ta!”


“…”


Thiếu chút nữa Cố Tiểu Thuận tươi sống nghẹn chết!


Vì mấy viên dương mai khô, người làm thế đáng sao? !


Cố Kiều quản lão thái thái, một ngày tối đa để cho nàng ăn ba viên, lễ mừng năm mới mới ăn năm viên, nàng một hơi thở liền để dành được bảy viên, có thể nói là một khoản tiền của phi nghĩa ngập trời!


Lão thái thái rất hài lòng, khoát khoát tay để Cố Tiểu Thuận làm gì thì làm đó đi.


Cố Tiểu Thuận đầy mặt mộng ép, đã lợi dụng xong hắn rồi?


Cố Tiểu Thuận dự định đi tìm Tiểu Tịnh Không, kết quả phát hiện tiểu tử kia ra ngoài.


Tiểu Tịnh Không đi chọc con gà con.


Khởi điểm hắn chỉ chạy ở hậu viện nhà mình, chậm rãi cảm thấy hậu viện không đủ chạy, liền dẫn các con gà con theo ra ngoài.


Lộ tuyến chọc gà của Tiểu Tịnh Không là từ nhà mình đến cửa thôn, lại từ đường cũ trở về, nếu như gặp phải hương thân, hắn cũng sẽ lễ phép chào hỏi.


Từ lúc ban đầu các hương thân ngạc nhiên cho tới bây giờ đã tập mãi thành thói quen, thậm chí bắt đầu thích tiểu hòa thượng này.


Con gà con của người ta ra cửa đều chạy loạn, con gà con của hắn lại còn có thể có đội hình.


“Tiểu thất, không thể chen hàng nga.” Tiểu Tịnh Không nói.


Chỗ quẹo cua băng ngang băng đến con gà nhỏ thứ năm lặng lẽ quay về cuối cùng.


Tiểu Tịnh Không chạy chạy liền đi tới bên ngoài nhà cũ Cố gia, đây là đường tất trải qua nếu đi cửa thôn.


Hắn biết quan hệ của hai nhà, sẽ không đi Cố gia, cũng sẽ không chào hỏi người Cố gia.

Nhưng mà hôm nay, hắn lại bị một trận thanh âm cổ quái hấp dẫn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận