CHƯƠNG 164: PHỤ TỬ
Dịch giả: Luna Wong – sao kỳ vậy ta, nhớ bộ này mình PR tích cực lắm mà, sao tìm googel nó lại xa tuốt tận trang 2 là sao thế nhỉ???
Tuyên Bình hầu ôm lò sưởi tay lông cáo trong tay, nhàn nhạt lên xe ngựa.
Chỉ nhìn một cử chỉ đạm nhiên ưu nhã cách đơn thuần của hắn, là rất khó liên hệ hắn cùng với nhất phẩm võ hầu bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý với nhau.
“Hồi phủ.” Hắn phân phó.
Xe ngựa chạy.
Ngựa của Tuyên Bình hầu phủ đều là hãn huyết bảo mã nhất nhật thiên lý, chỉ khí thế liền đủ để dọa lui ngựa ven đường.
Gió lạnh hiu quạnh, mui xe phiêu động.
Tuyên Bình hầu nhắm mắt dưỡng thần ngồi ở trong xe.
Nhưng mà chẳng biết cảm giác được cái gì, mi tâm của hắn hơi cau lại, mở mắt ra nói: “Ngừng chạy.”
Xe ngựa ngừng lại.
Tuyên Bình hầu đẩy mành ra nhìn một mắt xong, ngoại trừ một chiếc xe ngựa không tầm thường chút nào, cái gì cũng không phát hiện.
“Hầu gia? Làm sao vậy?” Một thân vệ hỏi.
Hắn nghi ngờ buông mành: “Không có gì, hồi phủ đi.”
“Vâng!”
Xe ngựa dần dần đi xa, lúc này đây, cuối cùng không có dừng lại nữa.
Chẳng biết bao lâu, sau chiếc xe ngựa bị Tuyên Bình hầu nhìn qua kia, Tiêu lục lang cuối cùng cũng buông lỏng tay m lấy Tiểu Tịnh Không ra .
Tiểu Tịnh Không ngay tức khắc nhảy ra ba thước có hơn, tức giận nhìn tỷ phu xấu nhà mình: “Vì sao ngươi vẫn ôm ta? Không cho ta lên xe ngựa, còn bịt miệng ta? Có phải ngươi muốn quấy rối gì với ta hay không?”
Tiêu lục lang thu hồi ánh mắt rơi ở phía xa, nhìn về phía Tiểu Tịnh Không đang xù lông: “Từ học ở đâu? Chớ dùng loạn.”
Tiểu Tịnh Không chống nạnh giậm chân: “Rõ ràng là ngươi không đúng trước, ngươi còn quản ta học từ chỗ nào nga?”
Hừ!
Ta phải đi về cáo trạng với Kiều Kiều!
Tiêu lục lang lại nhìn phương hướng xe ngựa đối phương ly khai một lần, sau đó mới mang theo Tiểu Tịnh Không lên xe ngựa thuê ở chợ.
Trên đường trở về, Tiêu lục lang rất trầm mặc.
Mặc dù Tiêu lục lang vốn là một người có tính tình quả ngôn thiếu ngữ, nhưng Tiểu Tịnh Không vẫn mơ hồ cảm thấy trạng thái của tỷ phu xấu không đúng lắm.
Lần đầu tiên tỷ phu xấu nhìn thấy cô gia gia chính là cái hình dạng này.
Lần này hình như nghiêm trọng hơn lần trước.
Lại là đang núp người quen gì sao?
Tiểu Tịnh Không khoanh tay, lâm vào trầm tư sâu đậm!
Ước chừng hai khắc sau, xe ngựa đã tới Bích Thủy hồ đồng, Tiểu Tịnh Không chạy vội xuống: “Kiều Kiều Kiều Kiều! Ta đã về rồi!”
Rốt cuộc cũng là tiểu hài tử, chuyện trong lòng suy nghĩ, quay đầu có thể quên.
Ngày hôm nay Phùng Lâm cùng Lâm Thành Nghiệp cũng tới rồi, chủ yếu là Lâm Thành Nghiệp muốn tới.
“Kỳ thi mùa xuân, sắp, đến rồi, quản sự, bảo ta, hối lộ, sư nương.” Lâm Thành Nghiệp ôm mấy hộp đặc sản quê lớn, chậm rãi nói với Cố Kiều.
Tiêu lục lang là lão sư của hắn, vậy Cố Kiều chính là sư nương của hắn.
Tiểu sư nương còn nhỏ hơn hắn.
Lâm Thành Nghiệp vì không để cho người nghe cảm thấy mình cà lăm, ngữ tốc rất chậm.
Vẫn rất khác người thường, bất quá Cố Kiều không biểu lộ ra bất luận cái gì vô cùng kinh ngạc, rất bình tĩnh tiếp nhận vật của hắn: “Đa tạ, tiến đến ngồi đi.”
Lâm Thành Nghiệp đã cảm thấy tiểu sư nương tốt.
Đặc biệt tốt.
Cố Kiều cầm điểm tâm mình làm qua đây, Lâm Thành Nghiệp ăn một miếng, con ngươi trừng: “Thật thật, ngon!”
Một kích động, nói lắp.
Trong nháy mắt mặt hắn đỏ lên, xấu hổ vô cùng.
Thần sắc của Cố Kiều vẫn không có biến hóa, đưa đĩa ra trước: “Trong nhà còn, một hồi đựng hai hộp cho ngươi.”
Bookwaves.com.vn
Lâm Thành Nghiệp âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thực chuyện hắn cà lăm đã dần dần không giấu được, cũng không phải tất cả mọi người sẽ ôm ác ý với hắn, trong bọn họ rất nhiều cũng sẽ đồng tình hắn.
Nhưng hắn không cần đồng tình.
Hắn hy vọng mình có thể được đổi xử như một người bình thường.
Thái độ của Cố Kiều làm cho Lâm Thành Nghiệp cảm nhận được thư thích chưa bao giờ có.
Kỳ thực Tiêu lục lang cũng như vậy, nhưng Tiêu lục lang nghiêm sư lự kính quá dày, dẫn đến Lâm Thành Nghiệp thập phần sợ hắn, không tự tại bằng ở trước mặt Cố Kiều.
“Lễ mừng năm mới năm này không quay về sao?” Cố Kiều hỏi hắn.
Lâm Thành Nghiệp gật đầu: “Lập tức, sắp, thi mùa xuân, cha ta, bảo… bảo ta, ở kinh… Kinh thành, học bài.”
Lâm gia hào khí, trực tiếp ở phụ cận Quốc Tử giám mua một tòa trạch tử học khu cho hắn đón năm mới, cách Bích Thủy hồ đồng không tính là quá xa.
Phùng Lâm cũng ở lại Quốc Tử giám.
Trong ngày thường hai người là một tẩm xá, mắt thấy sắp nghỉ, Lâm Thành Nghiệp không muốn để một mình Phùng Lâm ở lại Quốc Tử giám lạnh như băng, vì vậy mời Phùng Lâm đến chỗ bản thân ở.
“Ta đi… Không tốt lắm đâu… Ta phải nói một tiếng với lục lang.” Chủ yếu là Phùng Lâm cảm thấy Tiêu lục lang sẽ để cho mình ở bên này, không đi phiền phức Lâm Thành Nghiệp.
Đương nhiên chính hắn cũng càng có khuynh hướng ở nơi này, dù sao Kiều nương làm cơm nước tương đối ngon!
Lâm Thành Nghiệp nói: “Ta, nói qua, với, lục lang, rồi, hắn, đồng ý, ngươi đi.”
Phùng Lâm đột nhiên bị huynh đệ bỏ: “…”
Năm ngoái trừ tịch có chút qua loa, nhất là Cố Kiều vừa tới không lâu, người còn ở trong trạng thái vựng vựng hồ hồ, chưa triệt để thích ứng thân phận của mình… được rồi, kỳ thực chính là nghèo.
Hai cũng là nghèo.
Năm nay không nghèo như vậy nữa.
Tuy nói mở y quán quăng vào không ít, nhưng Tiêu lục lang tích cực khai triển nghề phụ, ngoại trừ bổ túc cho Lâm Thành Nghiệp, thỉnh thoảng cũng viết văn, viết thơ cho người ta, dĩ nhiên cũng kiếm được một trăm lượng bạc.
Hắn thỉnh thoảng viết văn, viết thơ, dĩ nhiên cũng kiếm được một trăm lượng bạc.
Hắn xuất ra ba mươi lượng thanh toán tiền thuê tháng này cho Tiểu Tịnh Không, còn lại bảy mươi lượng đều cho Cố Kiều làm phí gia dụng.
Tiểu Tịnh Không nhận lấy tiền thuê rồi ăn vạ ở thư phòng không đi.
Tiêu lục lang nhàn nhạt nhìn hắn: “Làm sao vậy? Số bạc không đúng?”
Tiểu Tịnh Không rất mâu thuẫn.
Hắn vừa không hy vọng tỷ phu xấu lừa hắn, dù sao lần đầu gửi thư tám trăm dặm kịch liệt, hắn cực mong đợi.
Bên kia lại có chút hy vọng tỷ phu xấu lừa hắn, như vậy tỷ phu xấu có thể biến thành tiểu bát, hắn có thể vo viên tỷ phu xấu làm thịt viên.
Ánh mắt của Tiểu Tịnh Không phức tạp nhìn tỷ phu xấu một mắt, không nói gì, yên lặng đi ra.
Tiểu Tịnh Không không quá dính Tiêu lục lang, trong ngày thường trừ phi cần thiết, thí dụ như học ngoại ngữ, bình thường sẽ không đến thư phòng của Tiêu lục lang.
Hôm nay Tiểu Tịnh Không lại thường thường qua đây ngắm một cái, khiến cho Tiêu lục lang mạc danh kỳ diệu.
Tiểu Tịnh Không càng mạc danh kỳ diệu.
Sao tỷ phu xấu vẫn không biến thành tiểu bát?
Cân tiểu ly ở đáy lòng Tiểu Tịnh Không càng ngày càng nghiêng, lần đầu hy vọng tỷ phu xấu lừa hắn, bởi vì hắn khẩn cấp muốn xoa nắn tỷ phu xấu biến thành tiểu bát, vo làm thịt viên!
Quốc Tử giám dạy xong ngày cuối cuối cùng cũng nghỉ.
Ngày thứ hai Tiêu lục lang không cần đi học, hắn quyết định cùng Cố Kiều đi chợ mua nữa chút hàng tết.
Vì dọn hàng tết, đôi phu thê nhỏ thức dậy sớm hơn ngày thường.
Khi Tiểu Tịnh Không mở mắt Tiêu lục lang đã không ở trên giường nữa.
Hắn đi trước thư phòng tìm một vòng, lại tìm trước sau hai viện tử một lần, sau đó là gian nhà của Cố Kiều cùng Cố Tiểu Thuận, Cố Diễm, thậm chí phòng của lão thái thái hắn cũng không có buông tha.
Cuối cùng cho ra kết luận, tỷ phu xấu thực sự không thấy nữa rồi!
Trùng hợp lúc này, tiểu bát ngoắc cái đuôi chạy tới.
Ánh mắt của Tiểu Tịnh Không trong nháy mắt sáng bling bling!
Lễ mừng năm mới thức ăn trong nhà ăn trước kia mua không sai biệt lắm, lần này chủ yếu mua chút điểm tâm cùng đồ chơi nhỏ.
“Muốn mua pháo không?” Tiêu lục lang hỏi.
“Pháo còn cần mua sao?” Cố Kiều nghi hoặc, tiền viện của bọn họ trồng trúc, nàng có thể chặt xong tự mình làm nha!
Bất quá trước đây nàng trái lại không nghĩ chuyện pháo, nàng còn mang theo tư tưởng kiếp trước, cho rằng kinh thành trọng địa cấm thả hoa pháo.
Cố Kiều nói: “Mua chút giấy đỏỉ viết câu đối, giấy hoa dán cửa sổ.”
Tiêu lục lang gật đầu: “Được.”
Giấy đỏ ở kinh thành đẹp hơn giấy đỏ ở huyện thành, Cố Kiều mua nhiều chút.
Tiêu lục lang nhắc nhở: “Năm nay cũng không cần dán câu đối cho nhà Tiết Ngưng Hương.”
Giấy đỏ năm ngoái là Phùng Lâm đưa, Cố Kiều để Tiêu lục lang viết xong tặng một đôi cho nhà Tiết Ngưng Hương, giấy hoa dán cửa sổ cũng tặng chút.
Cố Kiều đột nhiên có chút nhớ Tiết Ngưng Hương.
Nàng dừng một chút, nói: “Nhưng là có cô gia gia a, trong nhà cô gia gia luôn cần dán.”
Tiêu lục lang: Ngươi nhận thân nhận tới nghiện rồi sao?
Mua xong đồ, hai người trở về Bích Thủy hồ đồng.
Mới vừa vào hậu viện, Tiêu lục lang liền thấy Tiểu Tịnh Không ngồi trên băng ghế dài ở hậu viện, trước mặt bày con chó nhỏ của Cố Diễm.
Tiểu Tịnh Không cho tiểu bát mặc vào Hổ Đầu hài cùng Tiểu Mã giáp của mình, còn cầm lược cùng dây buộc tóc búi lông cho tiểu.
Dĩ nhiên, hắn búi không phải quá tốt, nên mấy nhúm trên đầu tiểu bát kỳ thực hắn đi sát vách tìm cô gia gia hỗ trợ búi.
Hắn hiện tại chỉ phụ trách xoa nắn tiểu bát.
Xoa đi nắn lại cực đắc ý!
Từ trước Tiểu Tịnh Không không thích chơi chó như thế.
Bất quá, tiểu hài tử mà, mỗi ngày một ý nghĩ, thiên mã hành không cũng không tính quá kỳ quái.
Bookwaves.com.vn
Tiêu lục lang đã dự định đi, kết quả là nghe được Tiểu Tịnh Không quay tiểu bát nã khang nã điều gọi một câu: “A Hành nha ~ ”
Hổ khu của Tiêu lục lang chấn động!
Cuối cùng Tiểu Tịnh Không vẫn là nhìn thấy Tiêu lục lang.
Nhưng hắn đã nhận định tiểu bát trong ngực mình là tỷ phu xấu, như vậy chẳng lẽ tỷ phu xấu xuất hiện ở cửa là tiểu bát?
Tiểu Tịnh Không do dự một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu, hướng về phía Tiêu lục lang: “Gâu!”
Tiêu lục lang: “…”
Tiêu lục lang: “Sáng sớm, phát mao bệnh gì?”
Tiểu Tịnh Không thở dài.
Không biết sủa tiếng gâu.
Không phải tiểu bát.
Ai.
Cực thất vọng.
Tiểu Tịnh Không bị ép tiếp nhận chuyện thật tỷ phu xấu tạm thời vẫn là con người.
Tiêu lục lang đầy mặt mê võng.
Tình huống gì?
Cũng bởi vì sáng sớm bản thân không gâu gâu gâu với hắn, hắn đã thất vọng với mình rồi?
Hắn còn chưa trách hắn tự đổi tên bậy cho con chó nữa đó?
Cố Kiều đi nhà bếp làm cơm sáng.
Ăn cơm xong, Cố Kiều đi thu thập chén đũa, Tiêu lục lang nói: “Ta tới thu thập.”
Lão thái thái ngang tàng nói rằng: “Không cần, các ngươi làm việc của ngươi, có người thu thập.”
Người kia chính là lão tế tửu.
Sau khi bị đánh cướp tiền riêng, cùng với bị chiếm phòng ốc, lão tế tửu lại mở ra cuộc sống cu li bị lão thái thái vô tình nghiền ép.
(Luna: Tội nghiệp lão tế tửu quá đi haha, lớn tuổi rồi còn không an thân)
Trong nhà bận rộn, mấy ngày nay Cố Kiều đều không đi y quán, chỉ là trên Chu Tước đại nhai có một bệnh nhân nhỏ phải khâu vết thương, hôm nay là ngày nàng cắt chỉ.
Cố Kiều thu thập xong sọt nhỏ ra cửa.
Tiêu lục lang nhìn nàng một cái: “Muốn đi ra ngoài?”
Cố Kiều ừ một tiếng: “Xuất chẩn.”
Chuyện y thuật này không giấu được, Cố Kiều đơn giản không giấu.
“Xa không?” Tiêu lục lang hỏi.
“Chu Tước đại nhai.” Cố Kiều nói.
“Vừa lúc ta đến đó đưa ít đồ, cùng nhau.”
Tiêu lục lang viết giùm một thiếu gia có tiền của Quốc Tử giám mấy bài văn chương, đáp ứng trước trừ tịch sẽ đưa đến trong phủ đối phương.
Cố Kiều không ý kiến.
Chu Tước đại nhai còn cực xa, hai người mướn một chiếc xe ngựa.
Tiêu lục lang đưa Cố Kiều đưa đến đến nói xuất chẩn trước, sau đó mới đi đưa văn chương, lại trở về đón Cố Kiều về nhà.
Bệnh nhân nhỏ kia của Cố Kiều năm nay sáu tuổi, là một tiểu cô nương hoạt bát hiếu động, có người nói chính là cái tính tình này mới đưa đến nàng từ trên bậc thang ngã xuống, tổn thương chân.
Tỷ tỷ nhà nàng là học sinh nữ học, nghe nói Diệu Thủ đường y thuật không tệ, mới xá cận cầu viễn tìm tới Diệu Thủ đường.
“Vết thương khôi phục rất tốt, đừng sợ, không đau.” Cố Kiều cầm kéo cắt chỉ cho nàng.
Tiểu cô nương không nói tiếng nào.
Phụ nhân hỏi: “Đau không?”
Tiểu cô nương lắc đầu, sùng bái nhìn Cố Kiều: “Không đau, tỷ tỷ rất lợi hại, nương, ta trưởng thành rồi, cũng muốn làm đại phu!”
Phụ nhân sửng sốt.
Đại phu… Kì thực địa vị ở Chiêu quốc là rất thấp, nữ đại phu thì càng không cần phải nói, đó là thân phận của hạ nhân.
Bọn họ có thể ở lại ở Chu Tước đại nhai, bản thân sẽ không phải người nhà bình thường, đâu nỡ để nữ nhi tương lai trở thành một y nữ thân phận đê tiện?
Tiểu cô nương trước mắt này, cũng là gia cảnh bần hàn mới không thể không làm y nữ đi?
Không phải từng bệnh nhân đều giống như nữ nhi nàng vậy là thương ở trên chân, có chút ổ bệnh phát sinh ở vị trí không khiết, người thân phận tôn quý đâu có thể nhìn những địa phương kia?
Huống chi nghe nói có lúc y quán bận rộn, y nữ còn không thể không chữa bệnh cho nam nhân.
Thuần khiết kia không phải không còn sao? Tương lai làm sao dễ làm mai?
Phàm là có chút dòng dõi cũng sẽ không để nữ nhi làm y nữ.
Cố Kiều không nhìn xấu hổ trên mặt phụ nhân, mà là nhéo nhéo mặt của tiểu cô nương, nhẹ giọng nói: “Đại phu không dễ làm, ngươi phải biết chữ, phải đọc sách, phải chăm chỉ, phải chịu khổ, nấu hỏng thức ăn rồi cùng lắm là ăn ít một bữa bữa, nếu chữa bệnh hỏng rồi, làm hại một cái mạng, trách nhiệm rất nặng.”
Tiểu cô nương cái hiểu cái không, nghĩ đến cái gì, cúi đầu, yếu yếu hỏi thăm: “Nhưng bọn hắn nói, y nữ rất đê tiện.”
Cố Kiều vân đạm phong khinh nói rằng: “Sinh làm người, quý tiện ở đâu ra?”
Phụ nhân đột nhiên có chút thẹn thùng.
Nàng không xem trọng y nữ.
Nhưng giờ khắc này, nội tâm của nàng thật sâu bị chấn động.
Nói không rõ là bởi vì lời đối phương nói ra khỏi miệng, hay là tín ngưỡng ở đáy mắt đối phương.
Mấy ngày nay đang điên cuồng gõ chữ, phần cmt mấy ngày nữa hồi phục, ngủ ngon.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...