Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 165: GẶP MẶT


Dịch giả: Luna Wong


Lúc Cố Kiều đi ra trạch tử, Tiêu lục lang còn chưa qua đây.


Trùng hợp xéo đối diện là một tiệm bán chè, kiêm bán mứt quả ghim thành xâu, lần trước nàng chính là ở chỗ này thấy Cố Diễm cùng Cố Trường Khanh.


Mứt quả bọn họ mua về đẹp lại sạch sẽ, chủng loại còn nhiều nữa.


Cố Kiều đi tới: “Lão bản, cho ta ba xâu mứt quả, một xâu quýt đường, một xâu khoai tây đường.”


Đường phèn khoai tây là Tiểu Tịnh Không thích, tròn vo, mềm mềm, còn không cần nhả hột.


Lão bản cười híp mắt nói rằng: “Được rồi, cô nương, tổng cộng một trăm văn.”


Giá hàng ở kinh thành thật cao.


Đặt trong huyện thành, một xiên mứt quả có ba bốn văn tiền, sạp ven đường kinh thành cần mười văn tiền một xâu, mà trong cửa hàng này lại lật gấp đôi.


Bất quá xiên mứt quả kinh thành khá lớn, lại gần cửa ải cuối năm, nghĩ như vậy Cố Kiều cũng liền bình thường trở lại.


Nàng trả tiền, dùng giấy gói kỹ mứt quả, bỏ vào trong sọt nhỏ của mình.


Cố Kiều cảm thấy ở chỗ này chờ Tiêu lục lang cũng không tệ, ý niệm trong đầu vừa lóe lên, nàng liền nhận thấy được có người đang nhìn mình chằm chằm.


Kiếp trước vết đao liếm máu, nếu như bị người giám thị vẫn không thể phát hiện, vậy không biết sớm đã chết tám trăm mấy lần rồi.


Cố Kiều nghiêng đầu sang chỗ khác, đối phương hiển nhiên không ngờ tới trực giác của Cố Kiều bén nhạy như vậy, không kịp ẩn dấu thân hình của mình, chỉ phải cấp tốc lẫn vào trong đám người.


Cố Kiều cho là hắn đi, nên không để ý đến hắn, Tiêu lục lang tùy thời có thể qua đây, nàng không muốn bỏ lỡ với hắn.


Không ngờ, đối phương lại chưa từ bỏ ý định, một hồi sau dĩ nhiên đẩy cửa sổ của một gian phòng lầu hai của khách sạn ra, kéo cung tiễn nhắm ngay Cố Kiều.


Đến cung tiễn đều đem ra hết.


Xem ra thực sự là ôm quyết tâm muốn chết.


Cố Kiều thông báo một tiếng với lão bản cửa hàng mứt quả: “Lão bản, một hồi nếu có một thiếu niên rất đẹp mắt tới tìm ta, cái loại đẹp mắt nhất, ngươi bảo hắn ở chỗ này chờ ta một chút.”


Đẹp, đẹp mắt nhất?


Lão bản có chút mộng.


Cô nương, khẩu khí này của ngươi có chút to nha.



Ta ở chỗ này mở cửa hàng hơn hai mươi năm, hoàng thân quốc thích cũng đã gặp, người gì còn đẹp mắt nhất? Có thể đẹp mắt hơn cả hoàng thân quốc thích sao?


Huyết thống hoàng thất Chiêu quốc thật không tệ, đầu tiên giá trị nhan sắc của hoàng đế cũng rất cao, phi tử thú tiến cung cũng mỗi người cũng là đại mỹ nhân, hoàng tử công chúa sinh ra có thể không dễ nhìn sao?


Lão bản không quá để bụng, chung quy một hồi có người đến hỏi thăm nàng, hắn thuật lại tình hình thực tế là được.


Cố Kiều vào khách sạn đối diện.


Tạo hình của khách sạn này có chút phức tạp, thất loan bát quải.


Nhưng không gian cảm của Cố Kiều vô cùng tốt, bất quá một cái chớp mắt liền suy tính ra là gian thứ ba phía đông hàng lang quẹo trái.


Cố Kiều vào phòng.


Người nọ chạy nhanh, cư nhiên từ cửa sổ leo lên nóc nhà.


Cố Kiều để nửa đoạn thân thể lộ ra ngoài cửa sổ, nhìn lên, một tay nắm khung cửa sổ, hướng về phía trước bốc một cái cũng lên nóc nhà.


Lúc này cuối cùng nàng cũng thấy rõ hình dạng đại thể của đối phương.


Là nam nhân.


Quần áo hắc y.


Mũi chân của Cố Kiều điểm một cái, móc một mái ngói, một cước đá tới chỗ đối phương.


Người nọ không nghĩ tới Cố Kiều đuổi theo người còn có thể sử một chiêu như thế, tránh không kịp một cái, bị lực to lớn của mái ngói đánh vào ngã trên nóc nhà.


Bookwaves.com.vn

Cố Kiều nghe một tiếng va chạm giòn vang, như là cái gì bằng sắt đánh vào trên mái ngói nóc nhà.


Là… Mặt nạ? !


Cố Kiều đã đoán ra hắn là ai.


Kinh thành đệ nhất đạo tặc —— Phi Sương.


Cố Kiều híp mắt một cái, hai ba bước đuổi theo.


Đứng lên chạy nữa nghiễm nhiên là không còn kịp rồi, ánh mắt của người nọ quét một vòng, thân hình lăn một vòng, từ sát nóc nhà đuổi theo.


Ngô.


Có chút đầu óc.



Thiếu đánh hơn mấy bao cỏ trong Luận Võ quán.


Hồi lâu không gặp được đối thủ có thể để cho nàng ra chiêu thứ hai, Cố Kiều tà nhếch khóe môi.


Phía dưới là một nhà viện tử nhạc quán.


Cố Kiều nhảy xuống.


Trong nhạc quán âm thanh ti trúc nhạc khí diễn tấu che giấu tiếng bước chân cùng tiếng hít thở của đối phương, người thường rất khó đoán được vị trí cụ thể của đối phương, nhưng Cố Kiều là đệ nhất đặc công của tổ chức có thể từ trong hơn một trăm loại thanh âm chuẩn xác nhận rõ ra tiếng bước chân.


Nàng đi ngang qua một mành nhỏ cách gian, đột nhiên đưa tay, lôi một đạo hắc ảnh từ trong cách gian nhỏ ra, hung hăng ném ngã trên mặt đất!


Người nọ kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy óc đều sắp tan hết.


Nha đầu này rốt cuộc lai lịch ra sao? Thân thủ tiến bộ thật nhiều!


Nhưng dù sao hắn cũng không phải ngồi không, mới vừa rồi là đại ý, hiện tại thì không.


Hắn tung ra một bao thuốc bột, nương thuốc bột che lấp xông vào lối đi nhỏ một bên.


Người lặp đi lặp lại nhiều lần chạy thoát từ trong tay của Cố Kiều, kiếp trước kiếp này cũng không mấy người, xem ra chính mình còn không có khôi phục lại kiếp trước thực lực.


Cố Kiều một đường đuổi theo hắn, vào một tầng hầm ngầm mờ tối.


Người nọ phảng phất hư không tiêu thất.


Kỳ quái.


Người đi đâu vậy?


Còn nữa, đây không phải là nhạc quán sao?


Tại sao lại có một tầng hầm ngầm lớn như vậy?


Trữ vật hay là ——


Trong lúc tự định giá, phương hướng lối vào truyền đến tiếng bước chân, Cố Kiều vọt đến sau một cái tủ to.


Có người cầm ngọn đèn đi đến, nương ánh sáng hơi yếu của ngọn đèn, Cố Kiều mới nhìn rõ hiện trường.


Ở đây tổng cộng hai gian phòng, gian bên ngoài như là chỗ tiếp khách, mà chỗ của bản thân hiện nay đứng thật thật như một trữ tàng thất.



Hai nữ tử tuổi thanh xuân tới.


Một người trong đó cầm đèn, người còn lại đẩy mành ra nhìn trữ tàng thất một chút, phảng phất là kiểm tra theo thông lệ, nhưng trong lòng biết trữ tàng thất không có người, bởi vậy vẫn không thâm nhập.


Nàng buông mành, nói với người còn lại: “Thắp đèn lên đi, nước trà cũng dâng.”


“Được.” Người nọ thắp đèn.


Bookwaves.com.vn

Bởi vì gian ngoài rất sáng, càng có vẻ chỗ Cố Kiều rất tối, dễ dàng để nàng ẩn dấu hơn.


Hai người chuẩn bị thỏa đáng phòng trà xong, một vị nữ tử mang mạc ly đạm thanh sắc, quần áo bạch y tiến đến.


Dung mạo của nữ tử bị che, nhưng nàng thân hình hân trường, dáng người mạn diệu, một đôi ngọc thủ tinh tế mà tinh xảo, vừa nhìn chính là nữ nhi nhà giàu sang nuôi ra ngoài.


Nàng vào phòng, ra dấu tay với hai danh thị nữ, hai người thức thời lui xuống.


Phòng trà lớn như vậy chỉ còn lại có một mình nàng.


Cố Kiều đang do dự bản thân có nên quang minh chánh đại đi ra ngoài hay không, thì có một nam nhân khoác thiên kim hồ cừu trọng tử đi đến.


Từ góc độ của Cố Kiều nhìn sang, nam nhân quá mức cao to, mặt mày cùng mũi miệng bị khuông cửa của trữ tàng thất che cản, chỉ lộ ra một cái cằm tinh xảo.


Nam nhân ngồi xuống đối diện nữ tử.


Cái này Cố Kiều triệt để nhìn không thấy hắn, bên đó vừa lúc là nói đường nhìn của Cố Kiều không thấy được.


Duy nhất Cố Kiều có thể nhìn thấy là nữ tử mang mạc ly.


Chỉ là có mạc ly che lấp, tất cả của nàng cũng như ẩn như hiện.


“Người hồi kinh rồi, công chúa điện hạ có khỏe không?” Nữ tử mở miệng.


Nhìn không thấy biểu tình của nàng, nhưng Cố Kiều cũng nghe được cung kính trong giọng nói của nàng.


Thanh âm của nữ tử này nếu đặt kiếp trước chỉ sợ được cho là âm thanh của tự nhiên.


Nam tử đối diện nàng lên tiếng, không nhanh không chậm, thâm trầm nội liễm: “Nàng tất cả an hảo, đa tạ điện hạ quải niệm.”


Hai người này lai lịch không nhỏ.


Lại ở gặp loại địa phương này, chỉ sợ là hành tung không thể để ngoại nhân biết được.


Cố Kiều: Cho nên là ở chỗ này chờ nàng sao? Thiên tân vạn khổ dẫn nàng qua đây, chính là vì để cho nàng xông tới hai đại nhân vật này, mượn tay đại nhân vật tay diệt khẩu nàng?


Chính là chẳng biết cái tên kia lúc này đang núp ở đâu.


Nữ tử lại lên tiếng: “Công chúa an hảo, ta an tâm.”


Nam tử nói: “Điện hạ gọi ra, là có việc?”



Nữ tử thở dài một cái, nói rằng: “Điện hạ nghe quái sinh sơ, người vẫn nên như trước gọi ta là Lâm Lang đi.”


Nam tử nói: “Thần, không dám.”


Cố Kiều thầm nghĩ, lúc nói chuyện không dám nói, nhưng khí thế của hắn rõ ràng cao như trời rộng tựa biển.


Nữ tử không có tiếp tục miễn cưỡng, mà là đẩy một bao phục trên bàn đến trước mặt nam tử một cái: “Kỳ thực cũng không có chuyện gì khác, chính là trừ tịch sắp tới, thân phận của ta hôm nay không tiện đi tế bái hắn, xin người giúp ta đốt những giấy tiền cùng hương nến này cho hắn.”


“Điện hạ có lòng.” Giọng nam nghe không ra chút tâm tình nào.


Nữ tử nhìn về phía hắn: “Người có trách ta không?”


Nam tử: “Điện hạ nghĩ nhiều rồi.”


Nữ tử khổ sở nói: “Đời này không thể như nguyện gọi người một tiếng phụ thân, ta rất có lỗi, cũng thật đáng tiếc. Thế nhưng ở trong lòng ta, người cùng phụ thân ta là giống nhau, thậm chí ta càng thêm kính trọng người.”


Nam tử: “Điện hạ quá lời.”


Sợ nhất không khí đột nhiên xấu hổ, nam tử tựa hồ không quá thích nói, nữ tử không mở miệng trong phòng liền an tĩnh.


Đột nhiên, nữ tử cúi đầu ho khan vài tiếng.


Cuối cùng nam tử cũng chủ động mở miệng: “Điện hạ không thoải mái chỗ nào sao?”


Nữ tử lắc đầu: “Không ngại, một chút phong hàn mà thôi.”


Nam tử nói: “Điện hạ phải bảo trọng thân thể.”


Nữ tử gật đầu: “Ta sẽ.”


Cố Kiều vẫn là nghe ra ân cần của nam nhân đối với của nữ tử.


“Nói đến thân thể, ta trái lại nhớ tới một việc.” Nữ tử như có điều suy nghĩ nói, “Từ lúc bệ hạ cùng đại hoàng tử nam tuần trở về, liền không đặt chân hậu cung nửa bước. Nghe nói là trên đường nam tuần vô tình gặp được một vị thần tiên đạo trưởng, đạo trưởng kia truyền thụ trường sinh bất lão thuật cho bệ hạ, yêu cầu bệ hạ mỗi ngày dâng hương cầu xin, hai năm không được gần nữ sắc, ngay cả mẫu hậu đều đã lâu không gặp bệ hạ.”


Nam tử: “Ý của điện hạ là…”


Nữ tử: “Ta hoài nghi vị đạo trưởng kia là đại hoàng tử an bài, lần này nam tuần không đơn giản.”


Nam tử: “Ta đã biết, ta sẽ để người đi điều tra vị đạo trưởng kia. Canh giờ không còn sớm, nếu không có chuyện gì khác, thần cáo lui trước.”


Nam tử đứng dậy, hành quân thần chi lễ, nữ tử hồi một lễ của vãn bối.


Sau khi nam tử rời đi, nữ tử ở trong phòng trà ngồi chỉ chốc lát, cũng dự định ly khai.


Ngay tại lúc này, chuyện không nghĩ tới xảy ra, nóc nhà tầng hầm ngầm ca một tiếng nứt ra, cả cái ván ầm ầm sập xuống!


“Thái tử phi —— ”


Kèm theo thét chói tai của thị nữ trên mặt đất, thái tử phi bị chôn ở dưới một mảnh phế tích, mà bị chôn ở dưới đó cùng nàng còn có Cố Kiều trong trữ tàng thất.


Còn có một canh, tám giờ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận