Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 163: TUYÊN BÌNH HẦU


Dịch giả: Luna Wong – đã bao nhiêu chương rồi mất tiêu nam chủ


Bởi vì cầm kỹ của Lý Uyển Uyển quả thực không bằng Cố Cẩn Du cùng Trang Nguyệt Hề, sau cùng thành tích ngang hàng với Trang Nguyệt Hề, lấy được đệ nhị tại cuộc thi.


Mặc dù Cố Cẩn Du vẫn là bảo vệ đệ nhất, nhưng nàng không cao hứng nổi.


Từ khúc kia thật sự quá ưu tú, nàng có thể cảm giác được mình bị nghiền ép triệt để.


Chính là từ chỗ thục phi nghe nói thái tử phi mời nhạc sư cung đình đến khảo hạch, vì kinh diễm Tạ nhạc sư nàng mới sửa lại từ khúc, không thôi một cuộc thi nho nhỏ, nàng tùy tiện đàn cũng có thể dành đệ nhất.


Không thay đổi kỳ thực còn không có hỏng bét như vậy.


Lấy tài đánh đàn thuần thục giành đệ nhất, cũng sẽ không bị lên án.


Hiện tại có Lý Uyển Uyển đối lập, ngược lại làm cho từ khúc của nàng thành chê cười.


Cố Cẩn Du đánh chết cũng không ngờ tới danh tiếng của mình sẽ bị Lý Uyển Uyển tầm thường hắc đoạt.


Sau khi cuộc thi kết thúc, Tạ nhạc sư lưu lại chỉ điểm cầm kỹ cho Lý Uyển Uyển, nói cho nàng biết chỗ nào còn có thể đề cao, đồng thời tặng Lý Uyển Uyển một cổ cầm.


Không có cách nào so với Nguyệt Ảnh Phục Hy cầm, nhưng tuyệt tốt hơn cây cầm trên tay Lý Uyển Uyển rất nhiều.


Cố Cẩn Du buồn bực ôm Nguyệt Ảnh Phục Hy cầm ra nhạc quán.


Lúc xuống lầu, gặp phải Trang Mộng Điệp.


Trang Mộng Điệp thi đếm ngược, nguyên bản cực tức giận, cũng thấy tao ngộ của Cố Cẩn Du, nàng liền không tức giận.


Nàng liếc mắt Nguyệt Ảnh Phục Hy cầm trong ngực Cố Cẩn Du, châm chọc nói: “Ai nha, có cầm tốt như vậy có ích lợi gì? Cũng vẫn để cho người khác đoạt danh tiếng? Chỉ chút bản lãnh, còn sửa khúc nữa? Thực sự là cười chết người!”


Từ khúc Cố Cẩn Du sửa kém sao?


Cũng không.


Nếu như không có từ khúc của Lý Uyển Uyển, người kinh diễm Tạ nhạc sư ngày hôm nay chính là nàng.


Cố Cẩn Du cũng không có tính tình tự cao tự đại như Cố Kiều vậy, nàng tức giận quá, nói rằng: “Ta chí ít thi đệ nhất, xin hỏi Trang tiểu thư thi bao nhiêu?”


Trang Mộng Điệp bị đạp trúng chỗ đau, nói không lại Cố Cẩn Du, chỉ phải cưỡng từ đoạt lý: “Tốt oa, ngươi dám tranh luận với ta?”


Cố Cẩn Du hừ lạnh một tiếng: “Nhắc tới, ta là huyện chủ, Trang tiểu thư thấy ta nên hành lễ mới đúng, bất quá nơi này là học đường, mọi người đều là cùng trường, ta cũng sẽ không tính toán lễ số với Trang tiểu thư.”


Trang Mộng Điệp bị nàng chọc tức: “Tốt oa Cố Cẩn Du, làm huyện chủ thì ngon phải không? Ngươi đừng cho là ta không biết ngươi đến tột cùng là cái thứ gì! Ngươi tốt nhất chớ chọc ta! Bằng không ta nói bí mật của ngươi ra, xem ai còn xem trọng ngươi!”


Mặt của Cố Cẩn Du đều tái rồi.


Nàng đương nhiên minh bạch Trang Mộng Điệp chỉ cái gì, ban đầu ở ôn tuyền sơn trang, phụ thân ngay trước mặt An quận vương nói nàng cùng Cố Kiều, Cố Diễm là tam bào thai, không ngờ Trang Mộng Điệp đã sớm biết chân tướng.


Nàng làm sao mà biết được?


Còn có An quận vương, hắn biết không?


Lần trước hắn còn tìm nàng, là chưa biết thân thế của nàng hay là biết cũng không ngại?


Cố Cẩn Du đột nhiên trở nên tâm loạn như ma.


Hình dạng mất hồn mất vía này của nàng, để Trang Mộng Điệp cho là nàng bị mình dọa sợ, Trang Mộng Điệp hài lòng liếc mắt, xoay người ngồi trên xe ngựa hồi phủ.



Bên kia, Tạ nhạc sư kết thúc chỉ đạo Lý Uyển Uyển.


Lý Uyển Uyển không có gấp trở về, mà là ôm cổ cầm mới đi lương đình trong ngày thường luyện cầm, ở đây quá chật, bà tử vẩy nước quét nhà cũng sẽ không qua đây.


“Cô nương, cô nương ngươi ở đâu?” Nàng nhìn tường hỏi.


Sau tường không có trả lời.


Dĩ vãng canh giờ này đối phương ở.


Nàng suy nghĩ một chút, tiếp tục nhìn tường nói: “Cô nương, ta thi qua rồi, đa tạ từ khúc của cô nương!”


Nàng nói xong, lại đợi một hồi, thẳng đến tuyết rơi lớn mới ôm cổ cầm xoay người ly khai.


Tường bên kia, nhị đông gia vừa dọn cái ghế Cố Kiều nhờ hắn mua vào viện tử, vừa buồn bực nói: “Người nói chuyện đầu tường bên kia là ai vậy? Từ khúc gì với không từ khúc gì?”


Cố Kiều rũ mâu, lật lật sổ sách trong tay: “Ai biết được.”


Nhị đông gia không hiểu, cũng không phải là từ khúc của tiểu Cố nhà hắn chứ? Tiểu Cố chữa bệnh là một năng thủ, phổ nhạc thì thôi đi, đừng thấy trong phòng nàng bày một cây cổ cầm, đó chỉ là bày trí chơi thôi.


Nàng sờ đều chưa sờ qua nữa đó!


Bookwaves.com.vn

Tuyết rơi một trận thì ngừng, nhìn sắc trời còn sẽ có tuyết rơi nữa, nhị đông gia sợ Cố Kiều một hồi muội trên đường không dễ đi, bảo Cố Kiều nhanh đi về.


Cũng tốt, hôm nay là ngày học cuối cùng của vỡ lòng của Quốc Tử giám, nàng đáp ứng đi đón Tiểu Tịnh Không.


Lúc đến Quốc Tử giám, Tiểu Tịnh Không đã ở cửa nóng lòng nhìn xung quanh, thân thể nho nhỏ mặc xiêm y vỡ lòng của Quốc Tử giám, phá lệ bắt mắt.


Đồng dạng bắt mắt còn có Tiêu lục lang phía sau hắn.


Người này cũng không biết lớn lên thế nào, mỗi ngày, càng ngày càng nhân gian tuyệt sắc.


“Kiều Kiều!” Tiểu Tịnh Không nhìn thấy Cố Kiều, trong nháy mắt ném tỷ phu xấu lại, đát đát đát đi tới trước mặt Cố Kiều.


Cố Kiều xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, nhìn về phía Tiêu lục lang: “Đêm nay không cần tự học?”


“Không cần.” Tiêu lục lang vân đạm phong khinh đi tới.


Cố Kiều ở trên người hắn không cảm giác được bầu không khí kinh khủng của Quốc Tử giám, trên thực tế, bởi vì kỳ thi mùa xuân tới gần, các cống sinh của Quốc Tử giám đều sắp phát điên.


Ngay cả Lâm Thành Nghiệp cùng Phùng Lâm đều đi ngủ trễ, thức dậy sớm hơn bình thường.


Đêm nay các phu tử đích xác không cần cầu tự học, nhưng chân chính dám không tự học chỉ có một mình Tiêu lục lang.


Một nhà ba người trở về.


Bầu trời quả nhiên có đại tuyết nay.


Cố Kiều từ trong sọt lấy cây dù giấy ra, Tiểu Tịnh Không lại biểu thị hắn muốn dầm tuyết!


May mà Cố Kiều mang theo đấu bồng nhỏ cho hắn, cho hắn mặc đấu bồng vào, như một vu sư nho nhỏ.


Vu sư nho nhỏ hưng phấn nhảy loạn trong đại tuyết: “Oa oa oa —— ”


Tiêu lục lang cầm dù giấy dầu, che ở trên đỉnh đầu của hai người, thiên hướng Cố Kiều nhiều hơn chút.



Hai người cứ như vậy vai sóng vai đi ở lối đi bộ lớn.


Ở chung thư thích nhất trên đời, là không nói lời nào đôi bên cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.


Hai người đều rất hưởng thụ yên lặng của giờ khắc này, cùng với giọng nhỏ của Tiểu Tịnh Không thường thường truyền tới.


“Đúng rồi.” Nghĩ đến cái gì, Cố Kiều đột nhiên hỏi hắn, “Sinh thần của ngươi là mấy tháng?”


Trên hộ tịch của hắn có viết.


Trên hôn thư của hai người cũng có.


Sở dĩ nàng hỏi như vậy, chứng minh nàng cho rằng sinh thần trên hộ tịch cũng không phải sinh thần chân chính của hắn.


Nàng chính là như vậy, sẽ không thoáng cái đâm tất cả cửa sổ giấy, lại luôn ở trong lúc lơ đảng dùng một loại ngữ khí nhỏ ôn nhu hắn vô pháp cự tuyệt, từng chút từng chút kéo phòng tuyến của hắn xuống.


“Tháng chạp.” Hắn nói.


“Nga.” Hiện tại chính là tháng chạp, Cố Kiều quay đầu nhìn về phía hắn, dáng dấp có chút nhu thuận, “Ngày mấy?”


Tiêu lục lang dừng một chút, nhàn nhạt nói: “Trừ tịch.”


Cố Kiều mỉm cười.


Còn chưa có qua.


Thật tốt.


Cổ nhân không phải hàng năm đều đón sinh thần, chỉ đón tương đối trọng yếu, thí dụ như một tuổi, năm bổn mạng, nữ tử mười lăm cập kê, nam tử hai mươi cập quan các loại.


Cập quan là lễ thành nhân của nam tử, đại biểu hắn có thể buộc tóc đội quan, là một nam nhân chân chính trưởng thành.


Bất quá ở kiếp trước của Cố Kiều, mười tám tuổi cũng là một sinh thần vô cùng trọng yếu.


Cho nên nàng còn muốn cho hắn đón sinh thần.


“Tiểu Tịnh Không, sinh thần của ngươi lúc nào?” Nàng gọi lại Tiểu Tịnh Không vui vẻ ở phía trước.


Tiểu Tịnh Không ngồi xổm người xuống, túm một đống tuyết nặn tuyết cầu: “Trừ tịch!”


Cố Kiều ngô một tiếng: “Trùng hợp như vậy.”


Con ngươi của Tiểu Tịnh Không sáng ngời: “Sinh nhật của Kiều Kiều cũng là trừ tịch sao?”


Cố Kiều mỉm cười: “Không phải ta, là tỷ phu ngươi.”


Dáng tươi cười của Tiểu Tịnh Không cứng đờ, tuyết cầu trong tay bỗng nhiên sẽ không thơm nữa.


A! Tại sao hắn phải sinh thần cùng ngày với tỷ phu xấu? Hắn không phải cái sinh thần này nữa!


Kỳ thực, sinh thần của Tiểu Tịnh Không thật đúng là không nhất định là trừ tịch, lúc hắn bị bỏ ở chùa miểu thì ước chừng mấy tháng, trong tã lót không có sinh thần bát tự của hắn.


Là trụ trì phương trượng căn cứ hình dáng của hắn tính ra hắn ước chừng sinh trước sau trừ tịch, liền đơn giản định sinh thần của hắn trong ngày trừ tịch.


Tiểu Tịnh Không đen khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi Tiêu lục lang: “Vì sao đến sinh thần ngươi đều phải bắt trước ta?”



Khóe miệng của Tiêu lục lang giật một cái, ta lớn hơn ngươi được chưa, rốt cuộc ai bắt trước ai?


“Ai.” Tiểu Tịnh Không ưu buồn thở dài.


“Làm sao vậy?” Cố Kiều sờ sờ đầu nhỏ của hắn, sẽ không bởi vì trừng sinh thần với Tiêu lục lang phiền muộn thành như vậy đi?


Tiểu Tịnh Không buông tay than thở: “Sinh thần năm trước đều là sư phụ lão nhân gia đón cùng ta, bất luận hắn ở nơi nào, cũng sẽ đúng lúc chạy về chùa miểu tham gia sinh thần tiểu yến của ta.”


Tiêu lục lang đầy mặt mộng quyển, một tiểu hòa thượng như ngươi lại còn có sinh thần tiểu yến? Trong miếu các ngươi rốt cuộc điều kiện gì?


Tiểu Tịnh Không lần thứ hai thở dài một hơi: “Kinh thành quá xa, năm nay ta sợ là không gặp được sư phụ lão nhân gia nữa.”


Cố Kiều não bổ một chút, một lão hòa thượng bạch mi thương thương chống quải trượng đi lại tập tễnh lên kinh thành…


Ách, quả thực quá tàn nhẫn.


Không tới được.


Cố Kiều ngồi xổm xuống, ôn nhu nhìn hắn: “Năm nay sinh thần ngươi có thể đón cùng tỷ phu.”


Bookwaves.com.vn

Hai người thần đồng bộ, vẻ mặt ghét bỏ: Cũng không muốn.


Cố Kiều lại nói: “Tuy rằng ngươi không thể nhìn thấy sư phụ ngươi, nhưng ngươi có thể viết thư cho hắn a.”


Tiểu Tịnh Không vỗ đầu nhỏ: “Đúng nga, sao ta không nghĩ tới?”


Nói làm liền làm, đêm đó Tiểu Tịnh Không liền viết cho sư phụ một phong thư nhà thật dài, câu đầu tiên biểu đạt tưởng niệm nồng đậm của bản thân đối với sư phụ, chín mươi chín câu kế tiếp đều là khoe khoang và nói khoác bản thân.


Một phong thư nhà nghiêm cẩn lại bao hàm tình cảm chân thành tha thiết của hắn cứ như vậy hoàn thành rồi.


Tiêu lục lang nói lấy ra đi gửi cho hắn.


Hắn lo lắng, kiên trì muốn tự gửi.


Tiêu lục lang chỉ phải bỏ lớp tự học của Quốc Tử giám ngày thứ hai, dẫn hắn đi dịch quán gửi thư thập phần xa xôi.


Dịch thừa thu tín, đang muốn cất vào hộp thư.


Tiểu Tịnh Không hỏi: “Là gửi đi U Châu sao?”


Dịch thừa nói: “Phải.”


Tiểu Tịnh Không lại nói: “Ngươi có thể nói lại địa chỉ một lần không?”


Dịch thừa: “…”


Dịch thừa đọc lại địa chỉ.


Bình thành Thanh Tuyền trấn Đại Mang sơn Bạch vân tự.


“Ân, là cái này không sai.” Tiểu Tịnh Không nghiêm túc gật đầu, “Là tám trăm dặm kịch liệt sao?”


Dịch thừa: “Thư phổ thông không được tám trăm dặm kịch liệt.”


Tiểu Tịnh Không trợn to con ngươi nói: “Nhưng của ta không phải thư thông thường.”


Là thư nhà viết cho sư phụ bao hàm tưởng niệm (chỉ có một câu nói) cùng tham thảo nhân sinh (nói khoác bản thân thật cao) cùng với giao lưu học thuật (khoe khoang bản thân thi thật nhiều đệ nhất).


Cửa ải cuối năm, dịch quán đặc biệt bận.


Là nể mặt Tiểu Tịnh Không quá khả ái, dịch thừa mới chịu nhịn tính tình cùng hắn nói một đống lớn.


Nhưng lúc này tính nhẫn nại của dịch thừa hết sạch.


}Ngươi rốt cuộc muốn gửi hay không?” Hỏi hắn.



“Nếu như ngươi không phải tám trăm dặm kịch liệt, ta đây không gửi nữa.” Tiểu Tịnh Không quả đoán cần thư lại.


Dịch thừa: “…”


Tiêu lục lang đỡ trán.


Không phải là trước đó không lâu kể chuyện tám trăm dặm kịch liệt cho tiểu tử kia nghe sao? Bởi vì đúng lúc đưa tình báo đến, nên đánh thắng thắng một trận.


Tiểu Tịnh Không không có khái niệm tốc độ và thao tác cụ thể với tám trăm dặm kịch liệt, nhưng hắn cảm thấy mấy chữ này nghe cũng rất vênh váo, nên thư hắn gửi cũng muốn tám trăm dặm kịch liệt!


Tiêu lục lang vươn tay: “Đưa thư cho ta, ta cho ngươi tám trăm dặm kịch liệt.”


“Thiệt hay giả?” Tiểu Tịnh Không đầy mặt hoài nghi.


Tiêu lục lang gật đầu: “Thực sự thực sự, bảo chứng thư của ngươi gửi ra là tám trăm dặm kịch liệt tín!”


Tiểu Tịnh Không nghiêm túc: “Không cho ngươi gạt ta!”


Tiêu lục lang nghiêm mặt nói: “Lừa ngươi là chó nhỏ.”


Kỳ thực Tiểu Tịnh Không không biết rõ ý nghĩa của câu nói này, vì sao tỷ phu xấu lừa hắn còn có thể biến thành tiểu bát, rõ ràng tiểu bát tốt như vậy…


Bất quá hắn vẫn là giao thư cho tỷ phu xấu.


Tiêu lục lang đi trở về chỗ dịch thừa, lấy cây bút lông, viết một ở trên phong thư tám trăm dặm kịch liệt thật to.


Sau đó lấy một phong thư to, đựng thư của Tiểu Tịnh Không vào.


Dịch thừa yên lặng giơ ngón tay cái lên.


Trâu.


Gửi xong thư, Tiêu lục lang đưa Tiểu Tịnh Không về nhà.


Mới vừa đi không hai bước, Tiểu Tịnh Không kẹp chặt chân nhỏ nhảy lên: “Ta muốn đi tè một cái!”


Tiêu lục lang mang Tiểu Tịnh Không đi nhà xí dịch quán.


Tiểu Tịnh Không tè xong, đi ra tìm người, kết quả hắn đi nhầm phương hướng, thoáng cái đụng vào trên chân một nam nhân.


Nhớ lúc đầu, mỗ tiểu hòa thượng chính là đụng Cố Kiều như thế.


Tiểu Tịnh Không ngã ở trên mặt đất.


Nam nhân chậm rãi đưa tay, đỡ hắn lên.


Một động tác đơn giản, lại có mười phần ưu nhã cùng quý khí.


Tiểu Tịnh Không ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.


Hắn mặc một thân thiên kim hồ cừu trọng tử, thân hình cao to, mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị, dung nhan như băng ngọc.


Năm tháng ở trên mặt hắn cũng không lưu lại bao nhiêu vết tích.


Hắn anh tuấn vĩ ngạn, trong lúc giở tay nhấc chân khí thế nặng như giang sơn.


Tiểu Tịnh Không nhìn ngây người, thật lâu mới nhớ tới là bản thân đụng vào người ta, hắn nghiêm túc nói xin lỗi: “Xin lỗi!”


“Vô phương.” Hắn hời hợt nói.


“Ân… vậy ta đi đây!” Tiểu Tịnh Không đát đát đát rời đi!


Nam tử xoay người đi hướng xe ngựa.


Tám gã thân vệ đồng loạt hành lễ, đều nhịp: “Hầu gia!”


Choang! Người Tuyên Bình hầu đã login!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận