CHƯƠNG 162: THỰC LỰC NGHIỀN ÉP
Dịch giả: Luna Wong
Bên kia, Cố Trường Khanh dắt ngựa, tiễn Cố Kiều về Bích Thủy hồ đồng.
Hắn không nghĩ ra kinh thành đệ nhất đạo tặc Phi Sương tại sao lại quen biết Cố Kiều, có lẽ là Cố Kiều suy nghĩ nhiều.
Phi Sương trộm cướp đều cũng có đại vật giá trị, hoặc là bảo vật, hoặc là cơ mật triều đình, đáng tiền nhất trong sọt nhỏ của nàng chỉ có dược tương nhỏ kia mà thôi.
Coi như là một cái rương dược liệu cao cấp nhất, cũng không lọt nổi mắt xanh của Phi Sương đi.
Thật chẳng lẽ là hướng về phía nàng sao?
Nhưng Cố Trường Khanh cũng không cảm thấy bản thân Cố Kiều có vấn đề gì.
Hay hoặc là… Phi Sương theo dõi Định An hầu phủ?
“Đến rồi.”
Thanh âm của của Cố Kiều kéo tư tự của Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh nhìn về phía trạch tử sau lưng Cố Kiều , đây thật là một tòa trạch tử còn nhỏ hơn viện tử của hắn, nhưng trong tòa trạch tử này có khí tức không đồng dạng như vậy, hắn cũng nói không rõ đó là cái gì, nói chung, có chút để kẻ khác hướng tới.
“Muốn đi vào ngồi một chút không?” Cố Kiều hỏi.
“Không được, ta phải trở về phủ.” Cố Trường Khanh nói.
Sớm nên trở về phủ, sau khi đưa Cố Diễm về gặp có người ẩu đả, hắn mới đi nhìn thoáng qua, sau đó lại đường cũ tiễn nàng trở về.
Kỳ thực đã khuya lắm rồi.
Con ngươi trong suốt của Cố Kiều nhìn hắn: “Đa tạ.”
“Ta cũng không làm cái gì.” Lúc hắn tới đó, Phi Sương đã ly khai, hắn nghĩ, dù là hắn không hiện ra, nha đầu này cũng sẽ không có chuyện gì.
Cố Kiều đương nhiên không có việc gì, nhưng cũng sẽ không thuận lợi lấy lại dược tương nhỏ.
Đương nhiên, Cố Kiều muốn tạ ơn không phải cái này.
Cố Kiều cong loan khóe môi: “Đa tạ ngươi đưa Cố Diễm ra ngoài chơi, hắn rất vui vẻ.”
Vừa nãy ở Chu Tước đại nhai đi xuất chẩn, thấy Cố Diễm ngồi ở trên ngựa với Cố Trường Khanh, cầm mấy xiên mứt quả trong suốt, biểu tình miễn bàn đắc sắt bao nhiêu.
Trong những năm Cố Diễm lớn thật ra là thiếu vai phụ thân, Cố hầu gia không thể cho hắn, Cố Trường Khanh cho.
Cố Kiều chẳng bao giờ thấy Cố Diễm đắc sắt như vậy.
Có chút yên ổn là Cố Kiều có thể cho, có chút can đảm lại là phụ huynh mới có thể cho.
Bệnh kiều nhỏ một thùng nước cũng bưng không nói, yếu dần dần bắt đầu mọc ra cánh chim của mình.
“A, ngươi nhìn thấy a.” Cố Trường Khanh hắng giọng một cái, “Lúc đi chưa từng nghĩ sẽ đi nhiều chỗ như thế, đã quên chào hỏi người nhà ngươi, cũng không biết bọn họ có lo lắng hay không.”
Cố Kiều mỉm cười: “Trong lòng bà cô đều biết.”
Đừng thấy lão thái thái suốt ngày không làm việc đàng hoàng, một đôi mắt lại chăm chú vào trên người mấy hài tử.
Cố Diễm ở đầu hẻm chờ người, bảy con gà con nhỏ, một con ưng non nhỏ của Tiểu Tịnh Không cùng với con chó nhỏ của Cố Diễm tất cả đều không nhúc nhích ghé vào ngưỡng cửa.
Hắn đi cùng người xa lạ, chúng nó sẽ kêu.
“Vậy là tốt rồi.” Cố Trường Khanh yên lòng.
“Ta tiến vào.” Cố Kiều nói.
“Ân.” Cố Trường Khanh gật đầu, nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên gọi lại nàng, “Đúng rồi, kim sang dược lần trước ngươi cho ta có còn nhiều hay không?”
…
“Cái gì? Kim sang dược?”
Ngày mai, nhị đông gia trong y quán nghe xong Cố Kiều nói, cả kinh con ngươi đều trợn tròn, “Ngươi mới vừa nói, bọn họ cần bao nhiêu?”
“Hơn một ngàn bình đi.” Cố Kiều vân đạm phong khinh nói.
Nhị đông gia đặt mông tại trên ghế, ấn huyệt nhân trung, ấn, ấn, ấn!
Cuối cùng cũng ấn đến mình tỉnh.
Đây chính là một nghìn bình kim sang dược a, bán đi rồi sẽ kiếm được bao nhiêu bạc?
Nhị đông gia chà xát tay: “Giá ép tới thấp sao?”
Cố Kiều ồ một tiếng: “Không ép giá, bán cho người khác bao nhiêu, chỉ bán cho bọn hắn bấy nhiêu.”
Bookwaves.com.vn
Nhị đông gia đều mê: “Không phải, bán cho người khác là giá bán lẻ, bọn họ lấy một nghìn bình cũng cái giá này sao? ai ngang như thế a?”
Cố Kiều: “Quân doanh.”
Nhị đông gia rốt cục bấm nhân trung lại song song té xỉu.
Loại y quán nhỏ này của bọn họ cư nhiên có thể buôn bán với quân doanh? Đây là chuyện tốt bánh rơi từ trên trời xuống a?
Quân doanh có y quan triều đình, tất cả vật tư dùng do triều đình phân phối, có thật chưa từng buôn bán với dân gian, thực sự có thứ triều đình cung cấp không nỗi, đó cũng là tìm một số ý quán to số một số hai ở kinh thành.
Thí dụ như Hồ gia Hồi Xuân đường.
Cuộc buôn bán này không nóng nảy, năm sau mới giao hàng, lúc này trước hết Cố Kiều để cho nhị đông gia đi vơ vét dược liệu, có dược liệu mới dễ chế tác số lớn.
Buôn bán tốt một cái, nhân thủ của y quán lại không đủ dùng, sau khi nhị đông gia tỉnh lại, tức khắc để người đi liên lạc với các đại phu kinh thành, xem có nguyện ý tọa chẩn Diệu Thủ đường bọn họ hay không.
Cố Kiều cùng nhị đông gia đều vội vàng bận chuyện của mình, tới gần chính ngọ, một người quen tới y quán —— Đỗ Hiểu Vân nhiều ngày không gặp.
Đỗ Hiểu Vân không còn là trang phục thư sinh nữa, nàng đổi lại quần sam đạm lam sắc của nữ học, người khác mặc thanh lệ động nhân, nàng lại mặc ra một tia tư thế oai hùng hiên ngang.
(Luna: Hông hiểu sao luôn cảm thấy bà này với ông Khanh sẽ về một nhà)
Nàng sải bước vào y quán, đi tới trước mặt của Cố Kiều, chỉ chỉ bản thân nói: “Cố cô nương, còn nhớ ta không?”
Không sai, nàng đã biết đối phương họ Cố.
Cố Kiều đang phân loại thuốc mua được để vào tủ thuốc, nghe vậy động tác không ngừng, nhàn nhạt lên tiếng: “Đường chẩn ngày hôm nay là Tống đại phu.”
“Ta không phải xem bệnh! Ta là tới tìm ngươi!” Đỗ Hiểu Vân nói, “Ta đã sớm muốn đến, nhưng là gần đây công khóa quá bận rộn!”
Công khóa của nữ học nguyên bản không bận rộn như vậy, nhưng gần đây cũng không biết xảy ra chuyện gì, học sinh của lớp học thoáng cái tiến bộ thật nhiều, bài tập cơ bản hoàn toàn đúng, đều sắp vượt qua Trang Nguyệt Hề cùng Cố Cẩn Du.
Có chút, là đi chép, có chút là biết làm thật, phu tử bảo các nàng giải thích, các nàng nói nửa điểm không kém!
Phu tử liền cho rằng bản thân tốt thật, tăng độ khó của cả lớp lên.
Đỗ Hiểu Vân học tập cũng không kém, chỉ là cũng không tính quá giỏi.
Nàng thuộc về loại hình tình nguyện không bị mắng cũng tuyệt sẽ không đi chép bài tập của người khác, nên gần đây làm bài tập thật khuya mới xong.
Nàng thật lâu không ra ngoài lắc lư rồi, nếu không phải tỷ tỷ nàng căn dặn nàng phải đến y quán một chuyến, lúc này nàng còn ở trong phòng học làm bài tập đó.
“Tỷ tỷ của ta nói chỗ ngươi có thuốc làm mất sẹo, gần đây nàng bận việc, không qua được, bảo ta giúp nàng lấy thuốc.”
Thuốc làm mất sẹo Cố Kiều đề cập qua với một người, đó chính là tam hoàng tử phi.
Đúng vậy, tam hoàng tử phi nói qua nàng họ Đỗ.
Trong dược tương nhỏ đã có thuốc, Cố Kiều lấy thuốc làm mất sẹo ra, nặn thuốc ra cất vào bình sứ phong kín tính tốt đẹp, dán làm mất sẹo cũng được bọc lại.
Cố Kiều nói cách dùng, thu nàng ba lượng bạc.
Đỗ Hiểu Vân líu lưỡi: “Mắc như vậy? Các ngươi mở sợ không phải hắc điếm đi?”
Đây chính là thuốc làm mất sẹo có dược hiệu tốt nhất trong sở nghiên cứu, một tuýt hơn hai nghìn tệ, chiết ra tính là hai lượng bạc hơn, còn có dán làm mất sẹo cũng rất đắt, nàng đều không kiếm được gì.
“Không mua thì thôi.” Cố Kiều đưa tay muốn lấy thuốc về.
Thuốc trong dược tương nhỏ quý giá như vậy, nàng còn không nỡ bán đó.
Đỗ Hiểu Vân một tay bảo vệ thuốc, một tay đặt bạc lên bàn: “Mua mua mua, không mua tỷ của ta sẽ bổ ta! Rõ ràng trong cung nhiều ngự y như vậy, cũng không biết sao tỷ của ta lại coi trọng thuốc của nhà các ngươi!”
Chuyện tam hoàng tử phi mổ vẫn chưa truyền ra ngoài, ngay cả Đỗ Hiểu Vân cũng không biết tình, Đỗ Hiểu Vân chỉ coi tam hoàng tử phi là đi đâu đụng phải đầu.
Hôm nay là buổi học cuối cùng của vỡ lòng Quốc Tự giám, cũng là buổi học cuối cùng của nữ học.
Nữ học đã trải qua một loạt cuộc thi, còn dư lại một môn đánh đàn.
Trong nhạc quán, Trang Nguyệt Hề đàn xong từ khúc tháng này học, bốn phía vang lên một mảnh âm thanh ủng hộ.
Thật sự đàn quá đặc sắc.
Trang Nguyệt Hề thi văn đệ nhất, số học song song đệ nhất với Cố Cẩn Du, tài đánh đàn là yếu hạng của nàng, mọi người vốn tưởng rằng biểu hiện của nàng sẽ bất tận nhân ý, ai ngờ ngắn ngủi nửa tháng, tiến bộ của nàng thần tốc như vậy.
Lần khảo hạch này, thái tử phi mời nhạc sư cung đình và các phu tử tới cùng giám thị.
Nhạc sư họ Tạ.
Tạ nhạc sư hài lòng gật đầu: “Tài đánh đàn của Trang tiểu thư rất có tiến bộ.”
Các phu tử đều cho loại giáp.
Tạ nhạc sư tương đối nghiêm khắc, cho một loại ất.
Nhưng cái thành tích này đã rất xuất sắc rồi.
Kế tiếp là Cố Cẩn Du.
Cố Cẩn Du ôm Nguyệt Ảnh Phục Hy cầm thi lễ một cái với Tạ nhạc sư sĩ cùng các phu tử.
Các phu tử cũng đứng dậy đáp lễ lại.
Nàng là huyện chủ, lễ không thể bỏ.
Tạ nhạc sư làm nhạc sư cung đình, cũng có quan giai trong người, phẩm cấp ở trên Cố Cẩn Du, thản nhiên nhận thi lễ của Cố Cẩn Du.
Nguyệt Ảnh Phục Hy cầm của Cố Cẩn Du đầu tiên từ âm sắc đã đẹp hơn cổ cầm của Trang Nguyệt Hề một chút, lại thêm nàng luyện cầm bỏ ra nhiều mồ hôi công sức hơn Trang Nguyệt Hề, mới không phải như nàng nói đã lâu không luyện, nàng căn bản mỗi ngày đều luyện.
Bookwaves.com.vn
Kết quả cuối cùng là Tạ nhạc sư đều cho nàng loại giáp.
“Kỳ thực, ta cho loại giáp không đơn thuần là ngươi đàn tốt, từ khúc nửa đoạn sau ngươi sửa cũng hay.”
Không sai, Cố Cẩn Du là sửa lại khúc phổ.
Từ khúc các nàng học tên《 Thu Sắt 》, là tàn khúc tiền triều lưu truyền lại, chỉ có nửa đoạn đầu, nửa đoạn sau là hậu nhân biên soạn, ngoài chọ có nhiều phiên bản bất đồng, lấy phiên bản Nguyệt Ảnh đại nhân đánh gia làm cao nhất.
Nữ học dạy chính là phiên bản này.
Nhưng mà Cố Cẩn Du lại sửa một chút trên phiên bản này, tăng thêm vài phần ý cảnh ôn nhu thê mỹ, thích hợp nữ tử khảy hơn.
Dù sao Nguyệt Ảnh đại nhân cũng là nam tử, khúc phổ của hắn càng giống như là định chế cho nam nhạc sư, nữ tử rất khó khảy ra cảm giác cổ hào hùng không bị cản trở.
Cố Cẩn Du thật cao hứng, cũng rất kiêu ngạo.
Có châu ngọc của Cố Cẩn Du phía trước, mấy học sinh sau phát huy cho dù tốt cũng vô dụng, một đường thấp đi.
Cuối cùng là một tiểu cô nương mặt tròn nhỏ, ước chừng mười bốn tuổi, xiêm y của nữ học là thống nhất phát ra, nhưng đồ trang sức là của mình, trên đầu nàng chỉ có một dây đỏ, đến một đóa châu hoa bình thường nhất cũng không có.
“Là thi vào.” Một vị phu tử nói với Tạ nhạc sư.
Nàng là hàn môn chi nữ, phụ thân trong nhà từng được tú tài, lúc phụ thân dạy các ca ca đệ đệ nàng ở bên nghe học chút.
Nàng rất nỗ lực, phương diện khác đều được thông qua, chính là tài đánh đàn kém chút.
Bởi vì tự ti, bình thường cũng không dám luyện cầm ở trong nhạc quán, mỗi ngày trốn ở trong lương đình vắng vẻ, trời giá rét đất đông lạnh, thương cảm mặt đều tổn thương do giá rét.
Cầm nàng dùng là cổ cầm giá thấp nhất, âm sắc không thể so với cầm tốt, chuẩn âm lại tạm được.
Nàng bắt đầu khảy đàn.
Thành thật mà nói, tiến bộ của nàng cũng rất lớn, nếu như không phải có Trang Nguyệt Hề cùng Cố Cẩn Du, như vậy có lẽ các phu tử sẽ nhìn nàng thêm hai mắt.
Nửa đoạn trước thường không có gì lạ.
Tạ nhạc sư che mặt ngáp một cái.
Học sinh cuối cùng, hắn cầm bài tử thành tích chữ đinh lên.
Các phu tử khác cũng buồn ngủ.
Nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên khảy một dây, làn điệu cao lên!
Đây vốn là một bài từ khúc nói hết tâm sự, đêm thành thân, tình lang bị túm ra chiến trường, từ đó mười năm không về, trong làn điệu nói rõ niềm thương nhớ của thiếu nữ đối với tình lang đến cực hạn.
Nửa đoạn trước của nàng cũng là hồi ức cùng niềm thương nhớ của thiếu nữ, nhưng khúc phong của nửa đoạn sau lại đột nhiên thay đổi.
Nàng phảng phất đã biết chân tướng vì sao tình lang mười năm không về.
Nàng phóng nhãn nhìn phía toàn bộ chiến trường.
Trong làn điệu không còn là niềm thương nhớ đối với tình lang nữa, mà là gào thét với chiến trường, với hàng vạn hàng nghìn xương khô cực kỳ bi ai, là tư thế hào hùng, một đống cát vàng mai táng hơn nghìn linh hồn anh hùng!
Cuối cùng, tất cả mọi người coi như nhìn thấy mặt trời chiều ngã về tây, đại mạc cát vàng, một thanh trường kiếm đứng lặng, một đầu sa của thiếu nữ đón gió phấp phới vòng quanh chuôi kiếm.
Viền mắt của tất cả mọi người đều đỏ, đắm chìm trong rung động to lớn, thật lâu chưa tỉnh hồn lại.
Tạ nhạc sư sĩ là người thứ nhất hồi thần, hắn phát hiện mình rơi lệ.
Hắn bao lâu chưa từng nghe qua từ khúc rung động đến tâm can như thế?
Nếu nói tài đánh đàn của tiểu cô nương thật không tính là cao siêu, có nhiều chỗ thậm chí có thể nói là ngây ngô.
Nhưng mà cũng chính bởi vì những thứ ngây ngô này, mới tạo ra cái loại gần như tan vỡ, không cửa để đi, rơi vào điên cuồng tuyệt vọng của nửa đoạn sau.
Đây quả thực như là từ khúc đặc biệt chế tạo cho nàng.
Không giống với Cố Cẩn Du cải biến một chút, vị cô nương này có thể nói là triệt để lật đổ nửa đoạn sau. Dưới so sánh, từ khúc của Cố Cẩn Du có vẻ có chút không phóng khoáng.
Tạ nhạc sư âm thầm cảm khái, chỉ sợ đến Nguyệt Ảnh đại nhân đệ nhất cầm sư lục quốc đều sửa không ra từ khúc đại khí bàng bạc như vậy.
Tạ nhạc sư đè kích động trong lòng xuống, nhìn về phía nàng nói: “Ngươi tên là gì?”
Nàng khom người, nói: “Lý Uyển Uyển.”
Lý Uyển Uyển thoả mãn gật đầu: “Từ khúc sửa rất khá.”
Lý Uyển Uyển há miệng.
Từ khúc…
Không phải nàng sửa.
Ai sửa? Ai sửa? o(* ̄︶ ̄*)o
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...