Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 161: ĐỆ KHỐNG


Dịch giả: Luna Wong – nếu như không có tên chương này ta thực sự sẽ nghĩ lệch sang hướng khác. Sợ thật, dù ta không xem đam mỹ nhưng vẫn bị ảnh hưởng nặng như thế. Hy vọng mọi người cũng không bị hiểu lầm ý của tác giả, tác giả chỉ muốn viết tình cảm huynh đệ của bọn họ mà thôi.


“Hừ!”


Cố Diễm quay lưng lại!


Hắn quá giận rồi, một nhúm tóc ở đỉnh đầu cũng nhổng lên, ở trong gió rét nói nó mất hứng!


Cố Trường Khanh cười nhẹ một tiếng.


Tiếng nói của hắn băng lãnh mà có nhiều từ tính, cười rộ lên cực có loại mị lực để kẻ khác khó có thể chống cự.


Đôi mắt nhỏ của Cố Diễm nỗ lực liếc ra sau này một chút.


Sau đó hắn bắt đầu cất bước đi trở về.


Mới vừa đi một bước, Cố Trường Khanh đã nhận thấy được có cái gì không đúng: “Chân của ngươi làm sao vậy?”


Cố Diễm dẩu môi nhỏ giọng nói: “Không có gì, trật một chút.”


Nhà bọn họ ở ngay chính giữa ngõ, cự cách nơi này nói có xa không xa, nói gần cũng không gần, người bình thường nhất định dễ trở về, nhưng đây là Cố Diễm.


Cố Trường Khanh nhìn thân ảnh nhỏ gầy teo yếu yếu của hắn, thì bất đắc dĩ thở dài: “Đi lên.”


“Ân?” Cố Diễm quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt biểu tình cơ linh lại giả bộ sỏa, rất mâu thuẫn.


Cố Trường Khanh lại nghĩ tới con hươu ngốc trong rừng, chỉ bất quá lúc này là một con có chút ngạo kiều.


Cố Trường Khanh vươn bàn tay dày rộng hữu lực, nắm vai của Cố Diễm, nhẹ nhàng mà xách người lên, ngồi ở trên yên ngựa của mình.


“Ngươi bình thường đều không ăn cơm sao?”


Gầy như vậy.


Cố Diễm ngồi ở trước người hắn, muốn nói ta không ăn cơm lúc nào? Ngươi mới không ăn cơm!


Nhưng dựa vào trong ngực cứng rắn dày rộng của hắn, Cố Diễm lại nói không ra lời.


Người này một ngày ăn mười thùng cơm sao?


Sao cường tráng thế?


“Nắm chặt.” Cố Trường Khanh nhắc nhở.


Dây cương bị Cố Trường Khanh túm ở trong tay, Cố Diễm chỉ có thể túm yên ngựa.


Nguyên bản Cố Trường Khanh coi như thoả mãn với yên ngựa của mình, dù sao cũng là thế tử hầu phủ, đồ hạ nhân chuẩn bị cho hắn cũng sẽ không quá kém.


Nhưng mấy ngón tay bạch bạch nộn nộn kia của Cố Diễm để lên vừa để xuống, trong nháy mắt yên ngựa lại nát thành bột gỗ.


Yên ngựa phải thay đổi.


Cố Trường Khanh nghĩ thầm.


“Ta đưa ngươi trở về.” Hắn nói rằng.


“Ta không quay về.” Cố Diễm nói.


Cố Trường Khanh cổ quái nhìn hắn: “Vì sao?”


Cố Diễm: “Ta muốn ăn cái gì.”


Cố Trường Khanh: “Muốn ăn cái gì?”



Cố Diễm: “Hạt dẻ ngào đường.”


Trên Trường An đại nhai có bán hạt dẻ ngào đường, ngay phương hướng lúc bản thân tới, Cố Trường Khanh quay đầu ngựa lại, chạy vội tới tiệm bán hạt dẻ.


Lo lắng thân thể của Cố Diễm, hắn không để con ngựa chạy quá nhanh, nhưng cũng đủ để kích thích Cố Diễm.


Lớn như vậy, lần đầu tiên cưỡi ngựa!


(Luna: Mấy lần trước ổng không có tâm tình thưởng cảnh nên đây là lần đầu)


Cố Diễm hưng phấn ở trên yên ngựa không chỗ sắp đặt.


“Giá giá giá!”


Mặc dù hắn nói rất nhỏ giọng, nhưng nhĩ lực của Cố Trường Khanh kinh người, đến ngữ khí nhỏ của võ lâm bá chủ nhất thống giang hồ đều nghe hết toàn bộ.


Cố Trường Khanh kìm lòng không đặng khóe môi nhếch một cái, thoáng tăng nhanh một chút tốc độ.


Cố Diễm vui tới hỏng!


Cố Diễm đã sớm muốn cưỡi ngựa, chỉ là trong nhân sinh mười lâm năm hắn trưởng thành đã có mười bốn năm làm ma ốm, hắn không có chơi đùa, cũng không có bạn chơi.


Tiểu Tịnh Không cùng Cố Tiểu Thuận đều nhỏ hơn hắn, hắn muốn chơi với người lớn hơn.


Cố Kiều có thể để cho Cố Diễm yên ổn, nhưng có chút lực lượng Cố Kiều không cho được.


Cố Trường Khanh xuất hiện trùng hợp đền bù cái còn thiếu.


Cố Diễm cưỡi ngựa rất vui vẻ, mua xong hạt dẻ ngào đường thì hắn còn đầy mặt chưa thỏa mãn.


Cố Diễm tiếp nhận hạt dẻ ngào đường: “Ta không mang tiền, trở về trả lại ngươi.”


“Không cần.” Cố Trường Khanh nói.


“Vậy…” Cố Diễm há mỏ, “Có phải ta dùng hết bạc của ngươi hay không?”


“Không có.”


Bookwaves.com.vn

“Nga.” Cố Diễm lặng lẽ gặm một hạt dẻ ngào đường, “Ta còn muốn ăn gà nướng!”


Cố Trường Khanh lại mang hắn đi mua gà nướng, cửa hàng gà nướng tầm thường hắn không muốn, phải kéo nửa kinh thành đi Hồ ký mua.


Cố Diễm nhìn gà nướng trong tay, há mỏ.


“Còn muốn ăn cái gì?” Cố Trường Khanh hỏi.


Cố Diễm nháy nháy mắt nói: “Giải hoàng tô(bánh gạch cua), của Tam Nguyên các.”


Tam Nguyên các ở Lĩnh Nam!


Tiểu tử này là muốn cùng hắn bỏ trốn sao?


Cố Trường Khanh lạnh buốt nhìn hắn.


Cố Diễm phẫn nộ nhéo nhéo yên ngựa: “Được rồi, vậy ăn một xiên mứt quả, không lựa cửa hàng, cái loại quán ven đường thoạt nhìn giá rất rẻ không sạch ăn sẽ đau bụng sẽ sinh bệnh cũng được.”


Cố Trường Khanh: “…”


Trên Chu Tước đại nhai có cửa hàng bán chè, tiện thể bán luôn mứt quả, giá đắt, nhưng tuyệt đối ăn không đau bụng.


Cố Trường Khanh mang theo Cố Diễm đi mua mấy xiên mứt quả.


Trong lòng Cố Diễm đã ôm không hết, không thể mua nữa, chỉ có thể về nhà.



Trên đường trở về có gió, Cố Diễm bị thổi làm lạnh run.


Cố Trường Khanh dùng thiên kim cừu bao hắn lại, Cố Diễm bị bọc lại trong thiên kim cừu của hắn, chỉ lộ ra một cáu đầu mao nhung nhung.


Nhưng bình tĩnh xem xét, chỉ một cái ót, đều khả ái hơn cả hai đệ đệ trong nhà.


Cố Trường Khanh hít sâu một hơi.


Hắn sợ không phải trúng tà…


Về đến nhà, Cố Trường Khanh tung người xuống ngựa trước, lại ôm Cố Diễm xuống, lấy đồ trong lòng Cố Diễm vào đặt ở trên bàn đá tiền viện.


“Ta đi.” Hắn đi tới nói.


Cố Diễm chờ đợi nhìn hắn một cái: “Ngươi có muốn lưu lại ăn một bữa cơm hay không? Tỷ tỷ của ta làm cơm ăn ngon lắm.”


Nha đầu máu lạnh hơn sát thủ kia sao?


Cố Trường Khanh rất khó tưởng tượng tài nấu nướng của nàng sẽ là dạng gì.


Hắn ngắm nhìn nhà bếp ở ngoài, trong con ngươi xẹt qua một tia khát vọng, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được: “Không được, ta nên về nhà.”


“Nga.” Cố Diễm thất vọng.


Cố Trường Khanh lên ngựa, nhìn Cố Diễm một mắt: “Vào đi thôi.”


“Ân.” Cố Diễm gật đầu, lại không động, vẫn nhìn hắn giục ngựa tiêu thất ở đầu cùng ngõ nhỏ mới chuyển cước bộ, nhảy tại chỗ, thần thanh khí sảng vào nhà.


Không sai.


Trật chân cái gì chứ?


Không có không có! ——


“Tốt rồi, chân của ngươi không sao nữa, mấy ngày nay nằm trên giường nghỉ ngơi, bảy ngày sau ta sẽ tới cửa cắt chỉ cho ngươi.” Trong một tòa trạch tử ở Chu Tước đại nhai, Cố Kiều khâu lại vết thương cho một tiểu cô nương xong, kết thúc lần xuất chẩn đầu tiên sau khi đến kinh thành.


Bầu trời lại bắt đầu có tuyết bay.


Hoa tuyết lông ngỗng, bay lả tả, tụ tụ tán tán, chỉ chốc lát sau đường cái liền bị phủ đầy.


Nàng xuống xe ngựa không bao lâu, cảm thấy có người đang theo dõi bản thân.


Nàng không đi đến Bích Thủy hồ đồng, mà là từ đầu ngõ đi ngang qua, vào một cái ngõ khác.


Nàng không dấu vết cầm ngân châm trong tay.


Rốt cục, đối phương động.


Hai người bịt mặt cầm đao từ trên trời giáng xuống, ngăn cản đường đi của nàng.


Nhưng mà căn bản không chờ bọn họ xuất thủ, Cố Kiều liền bắn ngân châm vào ngực của bọn họ.


Hai người ngất tại chỗ.


Cơ hồ là cùng thời khắc đó, một cây tên bắn lén từ phía sau nàng bắn qua đây.


Nàng tiến lên một bước, một cước lên tường, lăng không xoay người lại, hung hăng đá bay cây tên bắn lén kia!


Chỉ là đối với phương hiển nhiên không chỉ những chiêu số này, một cái lưới di thiên lớn từ nóc nhà phủ xuống, Cố Kiều rút chủy thủ bên hông ra, bổ lưới lớn ngang trời ra.


Nhưng ngay một cái chớp mắt này, một cái móc chẳng biết từ phương nào bắn qua đây, ôm lấy sọt nhỏ của nàng, vèo một cái câu đi!



“Dược tương nhỏ!”


Mâu quang của Cố Kiều lạnh lẽo, ngước mắt nhìn nóc nhà.


Chỉ thấy nam tử cả người hắc y, mang mặt nạ đen cầm lấy sọt nhỏ của nàng, cư cao lâm hạ nhìn nàng.


Hắn khinh miệt cười lạnh một tiếng, tiêu thất ở tại bên kia nóc nhà.


Cố Kiều cất bước đuổi theo.


Cố Kiều phảng phất về tới ngày giết người cướp của ở trong tổ chức kiếp trước, huyết dịch cả người đều sôi trào.


Nàng có thể cảm thấy được thân thủ của đối phương không đơn giản, mấy lần đối phương muốn ám toán nàng, đều bị nàng tránh thoát.


Cuối cùng, Cố Kiều đuổi theo đối phương đi tới một tòa đình viện nhìn như hoang phế đã lâu.


Đối phương đã ẩn nấp kỹ ở nơi nào rồi.


Một chốc Cố Kiều vượt qua ngưỡng cửa, một loạt tên bén nhọn đồng loạt bắn về phía nàng.


Kiếp trước nàng tránh thoát được súng, loại tốc độ này còn không làm khó được nàng.


Nhìn như tên thật nhanh ở trong mắt Cố Kiều lại dường như bày động tác chậm, Cố Kiều dễ dàng tách ra.


Trong viện truyền đến một tiếng hừ lạnh tự tiếu phi tiếu: “Nghĩ không ra ngươi có thể đuổi theo tới nơi này, quả nhiên là có vài phần năng lực.”


Thanh âm từ sau mặt nạ vọng lại, hơi có khác biệt với âm thanh vốn có.


Cố Kiều nghe khẩu khí của hắn, như là chuyên nhằm vào nàng mà đến.


Cố Kiều đi vào viện tử, ở trên bậc thang dưới hành lang thấy được đối phương: “Ngươi là ai?”


Nam tử áo đen cười nhạt: “Lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi là ai?”


Cố Kiều ồ một tiếng: “Ngươi đến ta là ai cũng không biết đã dám đến đánh cướp ta?”


Nam tử áo đen nói: “Nghe nói, ngươi là một thôn cô tới từ huyện thành nhỏ, thuở nhỏ ở lớn lên trong thôn, bị bệnh sỏa, một năm trước mới khỏi hẳn. Nhưng ta thấy thân thủ của ngươi, một chút cũng không giống một nha đầu thôn dã.”


Cố Kiều không chút nào chột dạ nói: “Thì tính sao? Trở ngại ngươi?”


Nam tử chậm rãi đi xuống bậc thang, cả cái mặt nạ che kín lại gương mặt của hắn, chỉ lộ ra một đôi mắt hung ác nham hiểm không gì sánh được.


Bookwaves.com.vn

Hắn âm lãnh nhìn chằm chằm Cố Kiều: “Cố gia tiểu thư chân chính đi nơi nào?”


Xem ra không phải người của y quán đối diện, là người có liên quan tới nàng.


Thần sắc của Cố Kiều bình tĩnh nhìn cái sọt trong tay hắn: “Đồ, trả lại cho ta.”


Nam tử đi về phía trước một bước, kiêu căng nói rằng: “Ngươi nói cho ta biết, ngươi đem Cố gia tiểu thư chân chính đi nơi nào, ta sẽ xem xét trả lại đồ của ngươi cho ngươi.”


Cố Kiều phiền táo nhíu nhíu mày: “Phế thoại không nói nhiều, muốn đánh thì đánh, chớ ba la bô lô như nữ nhân.”


Nam tử ngang dọc kinh thành nhiều năm, ác danh tại ngoại, uy mãnh khí phách, lần đầu bị người mắng ba la bô lô như nữ nhân, mặt của hắn đều đen!


Cố Kiều quả thực không nhiều công phu tác gẫu với hắn, nàng còn phải về nhà làm cơm nữa.


Cố Kiều giơ tay lên chào hỏi đối phương.


Thân pháp của nam tử quỷ dị hơn Cố Kiều tưởng tượng, mấy hiệp xuống tới, Cố Kiều dĩ nhiên không chiếm được tiện nghi trong tay hắn.


Bất quá, hắn muốn chế trụ Cố Kiều hiển nhiên cũng không dễ dàng như vậy.


Mi tâm của hắn cau lại.


Hắn xuất thủ, ba chiêu tất chế địch.


Nha đầu này lại chống nổi không chỉ mười chiêu.


Trong lúc hai người triền đấu, trong ngõ hẻm truyền đến một trận tiếng vó ngựa, ngay sau đó là một tiếng quát chói tai của Cố Trường Khanh: “Người nào?”


Thân thể của nam tử ngừng lại.


Cố Kiều thừa cơ một con dao vỗ xuống, đoạt lại sọt nhỏ của mình, lại giơ tay kia lên, lòng bàn tay hướng xuống dưới, chủy thủ từ trong ống tay áo bay ra, ở lòng bàn tay vừa chuyển, bị nàng dùng lực đạo to lớn huy ra ngoài!


Nam tử tránh không kịp, cánh tay trái bị quẹt bị thương, một ám khí chưa kịp bắn ra rớt xuống.



Hắn quay đầu lại ngắm nhìn phương hướng cửa, khẽ cắn môi, thi triển khinh công từ hậu môn ly khai!


“Là ngươi?”


Chân trước nam tử mới vừa đi, Cố Trường Khanh liền vào viện tử, hắn thấy Cố Kiều thật bất ngờ, “Mới vừa rồi là ngươi ở đây tranh đấu với người sao?”


Cố Kiều lắc lắc sọt nhỏ của mình: “Có người đoạt đồ của ta.”


“Người nào?” Cố Trường Khanh hỏi.


Cố Kiều lắc đầu: “Không thấy rõ, mang mặt nạ.”


Cố Trường Khanh nhìn chung quanh, trên mặt đất phát hiện mũi ám khí kia, hắn nhặt lên, mi tâm cau lại: “Là hắn?”


Cố Kiều ngô một tiếng: “Ngươi quen biết?”


Cố Trường Khanh nói: “Kinh thành đệ nhất đạo tặc Phi Sương, loại sương tuyết phi tiêu này là ám khí độc môn của hắn.”


Phi Sương là một người để quan phủ cực nhức đầu, Đại Lý tự, Kinh Triệu phủ cùng với hình bộ đều từng tao độc thủ của hắn, bị đánh cắp không ít hồ sơ cơ mật, ngồi vững vị trí giang dương đại đạo đệ nhất trên bảng tập nã thuộc về triều đình.


Đáng tiếc hắn xuất quỷ nhập thần, chưa từng bị bắt được.


Ngay cả mặt mũi thực của hắn đều không ai thấy qua.


Cố Trường Khanh hỏi: “Hắn làm sao sẽ trộm vật của ngươi?”


Phi Sương không sĩ diện sao? Trộm tới trên người một tiểu cô nương?


Cố Kiều nhớ tới lúc nãy nói chuyện với đối phương, nói: “Hắn hình như quen biết ta.”


“Phi sương… Quen biết ngươi?” Cố Trường Khanh bối rối.


Vào buổi tối, tuyết rơi càng lớn.


Cố phủ bị bao phủ ở trong một mảnh tuyết hải.


Cố Thừa Lâm hôm nay có thể miễn cưỡng xuống đất, chỉ là không đi được quá xa, bình thường vẫn là ngồi xe lăn, hắn để sai vặt đẩy xe lăn táo bạo ra phòng mình, đi tới chỗ nhị ca bên kia.


Hài tử hầu phủ đều có viện lạc đơn độc của bản thân, Cố Thừa Lâm cũng có, bất quá hắn quen ở cùng nhị ca, ngược lại cũng không vội vã dọn ra ngoài.


“Nhị ca nhị ca!” Hắn gõ cửa.


Cố Thừa Phong từ bên kia hàng lang qua đây, nhìn về phía hắn nói: “Làm sao vậy?”


Cố Thừa Lâm nói: “Nhị ca ngươi đi đâu vậy? Ta tìm ngươi khắp nơi!”


Cố Thừa Phong nói: “Tìm ta làm cái gì?”


Cố Thừa Lâm không có gấp trả lời, mà là ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi không thoải mái sao? Sắc mặt của ngươi tái nhợt.”


“Vừa đi khố phòng tìm ít đồ, lạnh sắp hỏng, có chút lạnh.”


“Nga.” Cố Thừa Lâm không nghi ngờ hắn, “Nhị ca, ngươi biết con quay của ta ở đâu không? Chính là cái ngũ điện hạ tặng cho ta, ta không tìm được!”


Cố Thừa Phong nói: “Không phải bảo ngươi để ở trong ngăn kéo bên tay phải thứ ba trên đa bảo các sao?”


“Đi tìm!” Cố Thừa Lâm phân phó sai vặt đẩy xe lăn.


Sai vặt không ngừng bận rộn đi, một lát đã cầm một con quay tinh xảo qua đây: “Thực sự là ở đằng kia!”


Cố Thừa Lâm lấy con quay, ngạc nhiên đứng lên: “Nhị ca ngươi thật lợi hại, đồ ta để chỗ nào toàn bộ ngươi đều nhớ!”


Lúc nói chuyện, hắn cao hứng vỗ vỗ cánh tay của nhị ca, chợt nghe nhị ca kêu đau một tiếng.


Hắn sửng sốt: “Nhị ca, ngươi làm sao vậy? Ta làm đau ngươi sao?”


Cố Thừa Phong bất động thanh sắc kéo tay ra phía sau, ngữ khí như thường nói: “Không có, ta không sao, ngươi đi chơi đi, ta về phòng trước.”


Cố Thừa Lâm: “Nga.”


Nhị ca ngày hôm nay là lạ!


(Luna: U là trời, không nghĩ tới luôn, ông này cũng giấu tài luôn, hầu phủ này ghê thặc)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận