Thiếu Gia Danh Môn


Thái phu nhân nói ragiống như tiếng sét nổ bên tai mọi người, tất cả mọi người trợn mắt, há hốcmồm.
Đầu tiên là Hầu gia vàphu nhân nhìn như ân yêu kỳ thật vẫn chưa viên phòng, ngay sau đó thái phu nhântuyên bố thứ tử có thể thành thế tử. Hai chuyện này quá lớn khiến mọi người khólòng tiếp nhận được.
Vu Thu Nguyệt cố hết sứcvẫn không thể giấu được vẻ vui mừng và sợ hãi trên mặt.
Quả thực là ngoài vui ýmuốn! Đúng là không phí công chút nào! Chỉ cần nàng sinh hạ con trai, con traicủa nàng sẽ là thế tử, con trai của nàng trở thành thế tử, thân là mẫu thân,sao nàng phải cúi đầu dưới Tương Nhược Lan.
Chỉ cần nàng sinh hạ contrai!
Các nha hoàn nhìn TươngNhược Lan vẻ mặt không thay đổi rồi lại nhìn Vu Thu Nguyệt đắc ý, lén lút traođổi ánh mắt.
Xem ra, Hầu phủ gió lạiđổi chiều...
Tương Nhược Lan khôngphải không cảm giác được ánh mắt của mọi người, mọi người càng thương hại nàngthì nàng càng bình tĩnh. Chỉ cần nàng một ngày còn ở trong phủ thì đừng nghĩđến việc chê cười nàng, ai cũng đừng nghĩ cưỡi lên đầu nàng.
Trong lúc mọi người đangtừ từ tiêu hóa hai chuyện này, đột nhiên, Cận Thiệu Khang lớn tiếng nói:

- Mẫuthân, hài tử của Thu Nguyệt là thứ tử, thứ tử sao có thể thành thế tử.

Vu Thu Nguyệt nghe vậythì tươi cười cứng đờ, cúi đầu mím chặt môi. Mà Tương Nhược Lan bên cạnh cũnghơi kinh ngạc. Hôm qua hắn tức tối như thế mà vẫn nói quy củ...
Thái phu nhân lạnh lùngnhìn Cận Thiệu Khang nói từng chữ từng câu:

- Khôngsai. Chỉ có đích tử mới có tư cách thành thế tử? Nhưng Hầu gia, ngươi có đíchtử? Nếu Nhược Lan vẫn không viên phòng với ngươi, ngươi tìm đâu ra đích tử!

Lưu Tử Căng đang kê đơnthuốc, nghe đến câu này, tay cầm bút run lên, một giọt mực rơi xuống vấy bẩn tờgiấy nhưng hắn dường như không biết, cả người ngây dại.

- Mẫuthân...

Cận Thiệu Khang tắc lời,trong lòng thất kinh, mẫu thân biết chuyện này khi nào?

- Hầugia, ngươi còn muốn dấu ta tới bao giờ? Ngươi còn tự ủy khuất chính mình tớikhi nào?

Thái phu nhân dương caogiọng, thanh sắc lạnh lùng.
Chung quanh hạ nhân câmnhư hến.
Cận Thiệu Khang nhìnthoáng qua hạ nhân xung quanh cùng Lưu Tử Căng đang cúi đầu kê đơn, nhỏ giọngnói:

- Mẫuthân, chuyện này để sau hãy nói.



- Nơi nàykhông có người ngoài, có gì là không nói được! Tuy là chuyện xấu trong nhà,ngươi cũng không cần sợ người biết, để mọi người tới nói câu công bằng cho Cậngia.

Thái phu nhân càng nóicàng lớn tiếng, ánh mắt nhìn Tương Nhược Lan lạnh tới cực điểm.
Tương Nhược Lan đứng ởmột bên, tự coi mình là người ngoài, không để ý tới những lời thái phu nhânnói. Nàng có thể hiểu tâm tình lúc này của thái phu nhân nhưng cũng không phảilà nàng nhận nàng sai. Tất nhiên, nàng không sai, nàng cần gì phải tâm hoảng ýloạn mà chột dạ!
Nhưng phản ứng này cànglàm thái phu nhân tức giận. Bà coi biểu hiện này của Tương Nhược Lan là vì nàngcó Thái hậu để dựa vào mà không sợ.
Bởi vì ỷ vào thái hậusủng ái mà có thể làm loạn? Hừ, bà sẽ cho nàng biết, không có bà nâng đỡ, tronghầu phủ này, Tương Nhược Lan nàng chẳng là cái gì.

- Mẫuthân, chuyện này không thể trách Nhược Lan! Cận Thiệu Khang nói.


- Hầugia! Thái phu nhân cả kinh nói: - ta không nghe lầm chứ, thân là thê tử khôngchịu viên phòng, ngươi còn nói không thể trách nàng?

Vu Thu Nguyệt cúi đầu,trong lòng đau đớn, bát phụ này có cái gì tốt. Làm chuyện quá đáng như vậy, Hầugia chẳng những giúp nàng giấu diếm, bây giờ còn nói đỡ cho nàng!
Cận Yên Nhiên và Vươngthị hoàn toàn bị những sự kiện trước mắt mà không nói nên lời.
Mà Tương Nhược Lan cũngrất ngạc nhiên. Hôm qua hắn rõ ràng tức giận như vậy, dáng vẻ như hận không thểcắn xé ta, còn nói từ nay về sau sẽ coi ta không tồn tại, sao giờ lại nói đỡta?
Nàng không khỏi nhìn vềphía Cận Thiệu Khang, thấy hắn nhìn mình, trong mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng.
Hắn đang lo lắng cho ta?Không thể nào......

- Mẫuthân, chuyện này không nghiêm trọng như vậy, trước đó là ta quá đáng khiếnNhược Lan giận ta nên mới như thế. Sau này sẽ tốt, ngươi làm như vậy sẽ khiếnLưu thái y chê cười.

Cận Thiệu Khang cười nói,vẻ như đang chuyện lớn hóa nhỏ.
Mình cố tình giúp congiáo huấn con dâu một trận lại bị con hủy đường, thái phu nhân tức không có chỗphát tác, giận đến quay người đi ra. Cận Yên Nhiên thấy mẫu thân tức giận thìvội đi theo.
Tương Nhược Lan nhìnthoáng qua Cận Thiệu Khang, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu. Nàng bướclên hành lễ:

- Hầugia, ta.. ra ngoài trước.

Xoay người chào Lưu TửCăng rồi ra khỏi phòng Vu Thu Nguyệt.
Vu Thu Nguyệt thấy mọingười đều đi, trong lòng vui vẻ, nghĩ nhân cơ hội này cùng Hầu gia nói hai câutình cảm, nàng ngẩng đầu, tình ý vô hạn gọi một tiếng:


- Hầugia...

Nhưng lại thấy Cận ThiệuKhang xoay người, vội đuổi theo Tương Nhược Lan.

- Hầugia! Hầu gia!

Nàng vươn tay, gọi theohai tiếng nhưng không gọi được thân ảnh kia, tay nàng từ từ buông thõng rồi nắmchặt lại, nước mắt dâng đầy, chớp mắt một cái, nước mắt chảy dài.
Vương thị ở một bên thấythế, vội vàng an ủi:

- Biểumuội, đừng nóng vội, chờ ngươi sinh hạ trưởng tử Hầu phủ tất cả sẽ tốt lên. Vừanãy ngươi không nghe thái phu nhân nói sao?

Vu Thu Nguyệt dùng sứcgật đầu, đúng, đợi nàng sinh trưởng tử, tất cả sẽ lại tốt thôi.
Lưu Tử Căng một bên thấyhết thảy, thở dài một hơi, nhưng, hắn có thể làm gì?
Tương Nhược Lan ra Cẩm túviên đi về Thu đường viện, vừa mới chuyển qua một khúc rẽ thì đã nghe phía sauCận Thiệu Khang gọi:

- NhượcLan, Nhược Lan.

Tương Nhược Lan dừngbước, xoay người nhìn lại, thấy Cận Thiệu Khang bước vội về phía mình. Vừa tớigần, hắn đã kéo tay nàng, kéo nàng vào góc nhỏ.

- NhượcLan, là nàng nói hết với mẫu thân? Hắn hỏi nàng.

Tương Nhược Lan cười cười,thấp giọng nói:

- Nếu tacó dũng khí như vậy thì đã sớm nói, còn chờ đến bây giờ?

Còn có thể cùng ngươidiễn trò? Để ngươi ăn đậu hũ bao nhiêu lần như thế...
Lại nói:

- Đượcrồi, khi nãy cảm ơn ngươi nói đỡ ta.


Vừa nói vừa nhìn hắn cườicười đầy cổ quái.
Cận Thiệu Khang biết nàngcười cái gì. Tối hôm qua chính hắn nói như chém đinh chặt sắt, nhưng còn chưahết một ngày cũng không kiên trì được. Nhưng nhìn nàng cười, trong lòng hắn lạithập phần vui vẻ. Cảm giác đau đớn, khó chịu tối hôm qua đã biến mất không tămtích. Quên đi quên đi, cho dù là vì để cho chính mình thoải mái một chút, hắnkhông muốn khiến nàng tức giận.

- Nàngcười cái gì. Tiểu tử vô lương tâm. Hắn nhìn nàng


- Tối quangươi không phải đã nói ta không có tim? Tương Nhược Lan bĩu môi, không nhịnđược cười cười.

Cận Thiệu Khang nhìnnhìn, không nhịn được gắt gao ôm chặt nàng. Tương Nhược Lan còn chưa phản ứnglại thì cả người đã rơi vào ngực hắn, lồng ngực hắn rộng rãi mà rắn chắc, trongngực có tiếng tim đập mạnh, một hơi thở nam tính quen thuộc nhanh chóng vây lấynàng.
Tương Nhược Lan tựa vàotrong lòng hắn, một khắc này, nàng quên giãy dụa.

- NhượcLan, nàng đừng cố chấp như vậy có được không, sinh cho ta một hài tử đượckhông?

Cằm hắn cọ lên đỉnh đầunàng, thanh âm trầm thấp quanh quẩn bên tai nàng.

- Khôngđược.... Tương Nhược Lan rời khỏi ngực hắn: - Không được, Hầu gia, ta không làmđược.

Nàng xoay người đi về.

- NhượcLan, Thu Nguyệt sẽ sinh hạ trưởng tử, hài tử đó sẽ kế thừa hết thảy của ta.Nhược Lan, nếu nàng không có hài tử, sau này nàng làm thế nào?

Giọng của hắn dường nhưlà đau đớn mà nói. Hắn rất muốn có hài tử, nhưng một khắckia biết mình có hài tử, trong lòng hắn không hề vui vẻ. Hắn chỉ nghĩ được,nàng nên làm sao bây giờ? Nàng nên làm sao bây giờ...
Tương Nhược Lan dừngbước:

- Trướckia ta cũng rất sợ điều này, nhưng bây giờ cảm giác được điều này cũng chẳngquan trọng như thế.

Nàng quay đầu lại, nhìnhắn cười cười:

- Tachính là Tương Nhược Lan, ta cuối cùng sẽ có cách sống thật tốt.

Tiếp theo, nàng lại nói:

- Hầugia, tối hôm qua ta nói, ngươi cảm thấy thế nào?



- Nóicái gì? Trong lòng Cận Thiệu Khang rùng mình.


- Chúngta tới trước mặt Hoàng thượng thỉnh cầu giải trừ hôn ước, Hoàng thượng có lẽ sẽđáp ứng.

Để tất cả chấm dứt đi.
Cận Thiệu Khang nhìnnàng, trong lòng đau đớn:

- NhượcLan, nàng rất hận ta đúng không?

Tương Nhược Lan lắc đầu:

- Khôngphải, ta không hận Hầu gia, Hầu gia cũng chẳng làm gì sai. Chỉ là, ta không thểthích Hầu gia. Trước kia không thể, bây giờ càng không thể.

Một khi thích hắn thì sựđau khổ cũng bắt đầu.
Mặt trời đột nhiên bị mâyngăn trở, cả trời đất sầm xuống, hiện ra một thần sắc u ám hệt như tâm tình lúcnày của hắn.
Hắn nhìn khuôn mặt khéoléo kia dưới gốc ngô đồng, đôi mắt đen láy, đột nhiên hắn hiểu cái gì gọi làthương tâm. Hắn cúi đầu, khóe miệng chua xót, yết hầu như bị chẹn lại.
Nhìn hắn như thế, hai mắtTương Nhược Lan cũng trầm xuống.
Qua một hồi lâu, hắn mớinói:

- NhượcLan, đó không phải là chuyện đơn giản, đó là thánh chỉ, nàng yêu cầu như thếkhông phải là nghi ngờ quyết định của Hoàng thượng? Cãi thánh chỉ chính là tộichết? Nhược Lan, chẳng lẽ nàng nguyện chết cũng không nguyện theo ta?

Câu cuối cùng nói ra vôcùng gian nan.
Tương Nhược Lan xua xuatay:

- Khôngđúng không đúng, ta rất sợ chết.

Trong lòng dù đau đớn thếnào vẫn bị bộ dáng của nàng trêu cười, Cận Thiệu Khang đi tới, vuốt vuốt tócnàng khiến tóc nàng rối tung, sau đó lại ôm nàng vào lòng:

- Đã nhưvậy, nàng ở lại bên ta, ta sẽ không bức nàng, cả đời này ta sẽ bảo vệ nàng. Cóđược không, Nhược Lan?

Tương Nhược Lan tựa vàolòng hắn. Một chữ “được” thiếu chút nữa thì thốt ra lại bị nàng cứng rắn nuốtlại. Nguyên nhân là gì nàng nhất thời cũng không rõ.
Cuộc sống một ngày lạimột ngày trôi qua, dù trước mặt mọi người Cận Thiệu Khang nói đỡ cho TươngNhược Lan nhưng trong lòng thái phu nhân cũng không tha thứ cho nàng. Con dâunày, hưu không thể hưu, đánh không thể đánh, bởi vì có thái hậu đằng sau màphải nể mặt. Nhưng cho dù như thế, cũng không ngăn cản được bà quyết tâm khuấtphục đứa con dâu này.
Bà cảm giác được, phảikhiến đứa con dâu này hoàn toàn khuất phục, phải để cho nàng biết ý thức mớiđược.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui