Thiếu Gia Danh Môn


Cho nên trong khoảng thờigian này, bà khắp nơi coi trọng Thu Nguyệt, ví dụ như tăng bạc hàng tháng choVu Thu Nguyệt hơn hẳn Tương Nhược Lan, lý do là vì có bầu nên tốn kém hơn.
Còn miễn Vu Thu Nguyệtvấn an mỗi ngày, bất kể là Tùng hương viện hay Thu đường viện, lý do là có bầu,thân thể không tiện.
Trong phủ mua sơn trânhải vị, tốt nhất đều đem tới Cẩm tú viên rồi mới tới Tùng Hương viện và Thuđường viện, lý do là, có bầu phải bồi bổ.
Mà việc Tương Nhược Lanmỗi ngày học quản gia cũng bị thái phu nhân lẳng lặng hủy bỏ, chuyện này thì lýdo cũng không có.
Mà lúc này, vì chuyệntrong cung, nên Cận Thiệu Khang rất bận. Mà Tương Nhược Lan cũng không kể khổvới hắn cho nên hắn cũng không biết.
Dần dần, bọn hạ nhântrong phủ cũng cảm giác được gió đổi chiều, các quản sự, nha hoàn tới Cẩm túviên càng lúc càng nhiều, tặng lễ vật, vẻ mặt tươi cười lấy lòng, tạo quan hệ,nói tốt... Cẩm tú viên vốn luôn lạnh lùng đột nhiên trở nên náo nhiệt. Mà Thuđường viện lại càng lúc càng lạnh lùng, những người vợ của quản sự bình thườngđều tới vấn an dần dần không còn bóng dáng.
Đàn bà không có con làkhông có tương lai, đã như vậy, cần gì phải lui tới Thu đường viện mà khiến Cẩmtú viên không hài lòng.
Ánh Tuyết nói với TươngNhược Lan:

- Phunhân, những người này đúng là gió chiều nào che chiều ấy.

Tương Nhược Lan cười nói:

- Mặckệ nó, hôm nay không thiếu đồ ta ăn, cũng chẳng thiếu đồ ta mặc, cũng không bớtbạc của chúng ta, cần gì quản bọn họ.

Ánh tuyết có chút lolắng:

- Nhưnglà, phu nhân, sau này vạn nhất Vu di nương thực sự sinh con trai...

Tương Nhược Lan hừ lạnhmột tiếng:

- Cho dùnàng sinh một đàn con trai, chỉ cần nàng dám cưỡi lên đầu ta, lão nương sẽ chonàng được đẹp mặt.

Bên kia, Trương mụ mụtừng lén lút hỏi qua thái phu nhân:

- Tháiphu nhân, làm như vậy nếu để Thái hậu biết, Thái hậu có...

Thái phu nhân hừ lạnh mộttiếng:

- Tháihậu cho dù thương yêu Tương Nhược Lan thế nào cũng không thể khiến Cận giachúng ta tuyệt tự được, là Tương Nhược Lan nàng không chịu viên phòng cùng Hầugia. Hôm nay ta hậu đãi quý thiếp có bầu, hậu đãi trưởng tôn, Thái hậu sao cóthể trách ta.

Những lời này qua nhahoàn bên người thái phu nhân mà truyền tới tai Vu Thu Nguyệt khiến Vu ThuNguyệt được ăn một viên định tâm đan lớn, từ đó lại càng kiêu căng.
Hôm đó, Vu Thu Nguyệt dẫntheo Lệ Châu và Ngọc Liên tới hậu hoa viên tản bộ thì gặp Tương Nhược Lan.
Vu Thu Nguyệt nhẹ bấm tayLệ Châu, sau đó, cứ thế đi qua Tương Nhược Lan, coi như không nhìn thấy.
Tương Nhược Lan nhìn nàngmột cái, cũng chẳng thèm để ý đến nàng, cùng Ánh Tuyết, Liên Kiều đi qua.

Tới khi gần sát bênngười, Lệ Châu đột nhiên đẩy Liên Kiều một cái, Liên Kiều không đứng vững, kêulên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Lệ Châu nhìn Liên Kiềucười lạnh một tiếng, ánh mắt vô cùng cuồng ngạo:

- Đi cẩnthận một chút, ngươi không có mắt à? Nếu đụng phải di nương nhà chúng ta, đụngphải trưởng tôn, cẩn thận thái phu nhân lột da ngươi!

Liên Kiều không phục,đứng lên phản bác:

- Chúngta đi đường chúng ta, các ngươi đi đường các ngươi, mắt nào của ngươi thấy tađụng vào di nương.

Lệ Châu trừng mắt:

- Còn dámcãi!

Nói rồi vung tay tát LiênKiều một cái.
Liên Kiều sợ hãi vội nhắmmắt lại, nhưng cái tát này lại mãi không rơi xuống, vừa mở mắt đã thấy cổ tayLệ Châu bị phu nhân nắm chặt, Lệ Châu đau tới mặt trắng bệch.
Qua một giây, Tương NhượcLan buông tay, không chớp mắt, vung tay tát Lệ Châu một cái, khiến nàng ngã lănxuống đất.
Lệ Châu ngã lăn hai vòngrồi mới dừng lại rồi khóc lớn, chạy tới bên người Vu Thu Nguyệt, ôm chân nàngkhóc lớn:

- Dinương, ngươi làm chủ cho nô tỳ.

Vu Thu Nguyệt hôm nayđược thể muốn diệt uy phong của Tương Nhược Lan. Nhưng chẳng những không diệtđược uy phong của nàng mà nha hoàn bên người lại bị nàng tát. Tức giận thế nàybảo nàng làm thế nào nuốt trôi.
Lập tức, nàng chỉ tay vàoTương Nhược Lan, mở to mắt, cả giận nói:

- Ngươidựa vào cái gì đánh nha hoàn bên người ta!

Tương Nhược Lan gạt taynàng ra, nhíu mày nói:

- Ta ghétnhất là có người chỉ tay vào mặt ta!

Sau đó, nhìn Lệ Châu khócbù lu bù loa trên đất, cười lạnh nói:

- Ta dựavào cái gì? Chỉ dựa vào nha hoàn bên người ngươi không biết trên dưới, thấy tachẳng những không hành lễ còn dám hô hô quát quát, còn dám đánh người của ta,cái tát này là nàng tự tìm.

Nói xong, nhìn Vu ThuNguyệt cười:

- Nô tàivà chủ tử sao lại cùng có đức hạnh này, đều thích ăn đánh?



- Ngươi...

Vu Thu Nguyệt nhớ ratrước đây từng bị nàng tát, tức đến run người:

- Tháiphu nhân đã nói...

Tương Nhược Lan lập tứccắt đứt nàng:

- Khôngsai, thái phu nhân đã nói ngươi không phải hành lễ với ta nhưng không nói nhahoàn bên người ngươi cũng không phải hành lễ với ta. Hôm nay các nàng nhìn tamà như không thấy, sao, không coi ta vào mắt?

Vu Thu Nguyệt nhìn nàngcười lạnh hai tiếng, tựa như đang nói: dựa cái gì mà phải coi ngươi vào mắt.
Tương Nhược Lan cũng tứcgiận, nàng chỉ vào Lệ Châu và Ngọc Liên nói:

- Bây giờbản phu nhân phạt các ngươi quỳ ở đây hai canh giờ...

Vu Thu Nguyệt lập tứcquát:

- Ngươidựa vào cái gì...

Tương Nhược Lan không đểý đến nàng, chỉ nhìn Ngọc Liên và Lệ Châu đang do dự, trầm giọng nói:

- Cácngươi có quỳ hay không?

Vừa nói làm bộ vunglên tay.
Một bên mặt Lệ Châu bỏngrát lên đau đớn vô cùng, biết nàng lợi hại, thấy nàng vừa vung tay, hai chânmềm nhũn quỳ xuống. Bên cạnh, Ngọc Liên thấy Lệ Châu quỳ cũng sợ tuy thế củaTương Nhược Lan, vội quỳ xuống.
Vu Thu Nguyệt thấy hainha hoàn của mình vô dụng như thế, tức giận tới mặt xanh mét.
Tương Nhược Lan quay đầusai nha hoàn của mình:

- LiênKiều, ngươi đưa Vu di nương về Cẩm tú viên, đừng để nàng té, Ánh Tuyết, ngươi ởđây nhìn các nàng, nếu các nàng dám quỳ không đủ 2 canh giờ thì quay lại nóicho ta.

Hai người cúi đầu xưngvâng, Liên Kiều đi tới cạnh Vu Thu Nguyệt nói:


- Dinương, mời!

Vu Thu Nguyệt nhìn TươngNhược Lan xoay người đi, một hơi không thèm nhìn lại, nhìn bóng lưng nàng quát:

- TươngNhược Lan, hôm nay ngươi dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như thế?

Tương Nhược Lan nghe thế,cười lạnh một tiếng, quay đầu lại, đi tới bên người nàng, nhìn nàng lạnh lùngnói:

- Vu ThuNguyệt, ngươi dựa vào cái gì mà hô lớn gọi nhỏ ta?

Vừa nói, ánh mắt lướt quabụng nàng, ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn nàng:

- Là bởivì có hài tử này

Trong lòng Vu Thu Nguyệtđột nhiên sợ hãi, bưng bụng lui về sau hai bước, cảnh giác nói:

- Ngươimuốn làm cái gì, nếu ngươi dám làm gì hài tử của ta, thái phu nhân và Hầu giatuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!


- Khôngđâu, không đâu..

Tương Nhược Lan vươn taysờ bụng nàng, khóe miệng cười quỷ dị khiến Vu Thu Nguyệt càng sợ hãi.
Tương Nhược Lan nói:

- Ngươinghỉ ngơi cho tốt, ăn nhiều một chút, ta đợi ngươi sinh một hài tử trắng mập.

Vu Thu Nguyệt lạnh dọcsống lưng, lui về phía sau mấy bước:

- Lời nàycủa ngươi là ý gì?

Tương Nhược Lan đột nhiêntrầm mặt xuống, nhìn thẳng nàng, một chữ một chữ nói:

- Vu ThuNguyệt, ta đã cảnh cáo ngươi, đừng tới trêu chọc ta! Có đồ ngươi ăn, có áongươi mặc, có con ngươi sinh! Sao ngươi đem lời ta thành gió thổi bên tai! Hômnay ta không đi tìm ngươi gây phiền toái, ngươi nên thắp hương cảm ơn tổ tôngbảo vệ! Thế mà còn dám tới trêu chọc ta? Chẳng lẽ tưởng rằng, trong bụng hơnnhiều một miếng thịt là ta phải sợ ngươi? Tương Nhược Lan ta là ai, sao đến giờngươi còn không hiểu?

Nàng tới gần Vu Thu Nguyệt,vươn tay trỏ vào ngực nàng, nói:

- Ta cảnhcáo ngươi lần cuối, ngươi thành thật, quy củ một chút cho ta, tương lai hài tửnày sinh ra, có lẽ ta sẽ có thế cho ngươi nuôi bên người. Nếu ngươi còn dám nhổlông ta, Vu Thu Nguyệt...

Nàng gắt gao nhìn thẳngVu Thu Nguyệt, ánh mắt sắc như dao:

- Ngươicó tin không, hài tử vừa ra sinh, ta sẽ đem nó tới bên ta, từ nay về sau, nó làcon ta. Ta dạy nó nói chuyện, dạy nó tập đi, dạy nó hận ngươi, dạy nó chán ghétngươi, làm cho nó cả đời không nhận ngươi! Vu Thu Nguyệt, ngươi muốn thử xemkhông.


Tương Nhược Lan mỗi lầntới gần, Vu Thu Nguyệt lại lui về phía sau vài bước, mỗi một câu nói của nàng,sắc mặt Vu Thu Nguyệt trắng một phần. Đến cuối cùng, nàng ta cả người đầy mồhôi lạnh.
Nàng lắp bắp nói:

- Ngươiđừng... đừng dọa ta... ta.. ta là quý thiếp, ta có thể nuôi hài tử bên người,thái phu nhân... thái phu nhân sẽ không đáp ứng ngươi!

Tương Nhược Lan lạnh lùngcười:

- Được,nếu ngươi không tin, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi tin, ngươi cũng đừng hối hận!

Trong lòng Vu Thu Nguyệtcả kinh, chân mềm nhũn, cả người đảo về phía sau. Tương Nhược Lan nhanh mắtnhanh tay đỡ nàng lại, cười nói:

- Vu dinương, cẩn thận một chút, đừng làm té hài tử của ta.

Sắc mặt Vu Thu Nguyệttrắng như tờ giấy, cả người run rẩy, nước mắt dâng lên.
Thấy nước mắt nàng, TươngNhược Lan đau đầu, nàng gọi Liên Kiều tới đỡ Vu Thu Nguyệt, cuối cùng nói:

- Muốnđấu với ta, không biết tự lượng sức mình!

Nói rồi xoay người rờiđi, cũng không thèm nhìn nàng một cái.
Vu Thu Nguyệt nhìn bónglưng nàng, sờ sờ bụng mình, đột nhiên mất hết khí lực, suýt ngã xuống đất, maymà Liên Kiều và Ánh Tuyết kịp thời đỡ lấy nàng.
Trong Tùng hương viện,thái phu nhân nghe Vu Thu Nguyệt khóc tố xong, cả kinh nói:

- Nàngthật sự nói như vậy?

Vu Thu Nguyệt bụm mặtkhóc:

- Tháiphu nhân, phu nhân nói không phải thật chứ? Chẳng lẽ hài tử của ta cả đời sẽ bịnàng cướp đi? Thái phu nhân, ngươi phải làm chủ cho ta a!

Thái phu nhân ngực khôngngừng phập phồng, qua một hồi lâu mới nói:

- Ngươiđừng vội, cứ an tâm sinh hài tử, ta sẽ không để nàng được như ý!

Nhưng trong giọng nói vôcùng lo lắng.
Vu Thu Nguyệt nghe xong,khóc càng thương tâm.
Thái phu nhân bị nàngkhóc mà càng bực mình không khỏi cả giận nói:

- Nếu đãsợ nàng như vậy thì còn muốn động đến nàng làm gì?

Vu Thu Nguyệt không còngì mà nói, chỉ khóc nhưng trong lòng hận Tương Nhược Lan tới cực điểm, cũng ủykhuất tới cực điểm
Tại sao, mình rõ ràng đãcó chỗ dựa vững như vậy mà còn bị nàng ngăn chặn không xoay nổi mình? Chẳng lẽcả đời mình bị nàng dẫm nát dưới chân?
Nghĩ vậy, nước mắt càngnhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận