Thiếu Gia Danh Môn


Gia đinh đánh trượng theolời thái phu nhân mà dùng toàn lực đánh cho nên một trượng này đánh lên ngườiTương Nhược Lan thật sự là đau thấu tim gan, nghĩ thầm, khó trách mỗi lần nhahoàn bị đánh đều thành ra đau đến chết. Trượng ngừng đánh, mấy nha hoàn đềukhóc ầm lên.
Tương Nhược Lan nhìn cácnàng mà lòng sinh áy náy, là nàng liên lụy đến bọn họ. Nàng chậm rãi đứng lên,ngẩng đầu, nhìn thái phu nhân nói:

- Mẫuthân, ngươi có chuyện gì cứ hỏi thẳng ta là được, có tức giận gì thì cứ trútlên ta, không liên quan gì đến các nàng, các nàng không biết gì cả! Các nàngcòn nhỏ, thân thể yếu đuối, không nên đánh nặng như vậy.

Thái phu nhân nhìn nànglạnh lùng nói:

- Cácnàng có bị đánh cũng không hề oan, sai của chủ tử đầu tiên là do nô tài sai.Ngươi làm những chuyện như thế, cho dù ta đánh chết các nàng cũng không quáđáng!

Nói xong bà hít sâu mộthơi, nói với Liễu Nguyệt:

- Dẫn cácnàng đi.

Liễu Nguyệt lĩnh mệnh, đira ngoài kêu vài người đem bốn nha hoàn dẫn đi thoa thuốc.
Đợi các nàng đi hết, tháiphu nhân đứng dậy, chậm rãi đi tới cạnh Tương Nhược Lan.

- NhượcLan, từ khi ngươi gả vào Hầu phủ, ta làm mẹ chồng đối với ngươi thế nào?

Tương Nhược Lan cúi đầu:

- Mẫuthân đối với Nhược Lan rất tốt.


- Rấttốt......

Thái phu nhân cười lạnhmột tiếng:

- Nếu rấttốt, vì sao ngươi lại làm ra loại chuyện này.

Bà nhìn Tương Nhược Lan,ánh mắt lãnh lệ:

- Khôngphải mãi đến bây giờ ngươi cũng không chịu viên phòng với Hầu gia?

Tương Nhược Lan ngẩngđầu, nhìn bà:

- Vâng.Lúc này chỉ có thể nói thật, mọi lời hoa ngôn xảo ngữ đều vô dụng.

Sắc mặt thái phu nhâncàng trầm:

- Vậykhăn lụa khi trước chỉ là để lừa gạt ta.


- Xinlỗi......


- Trongkhoảng thời gian này, ngươi cũng một mực lừa gạt ta.

Tương Nhược Lan tronglòng tràn ngập xin lỗi:


- Mẫuthân, ta...

Thái phu nhân cao giọng:

- Đừnggọi ta là mẫu thân, ta không dám! Mỗi ngày sai người mang thuốc bổ cho ngươiuống, không phải trong lòng ngươi đều chê cười bà già ta?

Tương Nhược Lan kéo taybà:

- Mẫuthân, ngươi trước hết nghe ta nói......

Thái phu nhân dùng sứcvung tay, vẻ mặt giận dữ nói:

- Chuyệntới hôm nay, ngươi còn muốn nói gì nữa? Nhược Lan, hôn sự này là ngươi chínhmình cầu thánh chỉ! Chúng ta cũng rất vất vả mới tiếp nhận được ngươi, Hầu giakhông thích ngươi nhưng ta lại thay ngươi ép hắn, ta dạy ngươi quản gia, nhấtlòng nhất ý muốn giao Hầu phủ cho ngươi, ngươi rõ ràng biết ta muốn có cháu bếnhư thế nào, ngươi trước mặt ta hoa ngôn xảo ngữ, sau lưng làm đủ thủ đoạn.Chuyên sủng! ngươi dựa vào cái gì!


- Mẫuthân, ta biết ta lừa ngươi là ta không đúng, chính là ta cho tới bây giờ khônghề yêu cầu chuyên sủng!


- Được!

Thái phu nhân lập tứcnói:

- Vậy đêmnay ngươi lập tức viên phòng cùng Hầu gia.

Tương Nhược Lan quay đầu,nhẹ nhàng nói:

- Khôngđược, ta không làm được!


- Khônglàm được!

Thái phu nhân trợn trònmắt:

- NhượcLan, ngươi là chính thê của Hầu gia, sao lại không làm được?


- Mẫuthân.....

Tương Nhược Lan nhìn bà:

- Lúc đầuquả thực ta rất thích Hầu gia, thích đến nỗi không để ý tất cả mà bắt Hoàngthượng tứ hôn, trở thành trò cười ọi người. Nhưng ta không nghĩ tới, cùngta vào cửa còn có một người đàn bà khác, không nghĩ tới, đêm động phòng đó, Hầugia đến phòng nữ nhân khác. Lúc Vu Thu Nguyệt không chịu kính trà với ta, tacũng không nghĩ các ngươi không thèm nói một tiếng. Lúc ấy, các ngươi có phảiđịnh coi ta như không khí cả đời? Bây giờ so với ban đầu các ngươi làm thì cógì khác biệt?

Thái phu nhân chớp mắt,giọng nói hòa hoãn xuống:

- Chúngta không nghĩ tới... trước Hầu gia trong lòng không thoải mái hẳn ngươi cũnghiểu, nhưng sau này không phải chúng ta cũng tiếp nhận ngươi?



- Ta cóthể hiểu tâm tình của Hầu gia, nhưng hiểu cũng chỉ là hiểu. Mẫu thân, ngươicũng là đàn bà, chẳng lẽ ngươi hy vọng phu quân của mình ôm nữ nhân khác tronglòng?

Thái phu nhân xoay người,hai vai hơi rung:

- Không hyvọng thì thế nào? Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường, chúng ta làđàn bà, phải nhận mệnh!


- Khôngphải như thế, cha ta chỉ có một mình mẫu thân.

Thái phu nhân quay đầulại trầm giọng nói:

- Khôngphải ai cũng giống cha ngươi.


- Nhưngta từng hy vọng Hầu gia cũng giống như cha ta, nhưng hắn không phải... Ta khôngyêu cầu hắn chuyên sủng, ta chỉ là không muốn viên phòng với hắn.

Thái phu nhân tức giậnđến mặt xanh mét, bà nhìn nàng:

- Nói nhưvậy, ngươi đã quyết định.

Tương Nhược Lan nói:

- Mẫuthân, ta không có cách nào cũng nữ nhân khác hầu hạ Hầu gia.

Thái phu nhân cười lạnh:

- Ngươiđừng nói nhẹ nhàng như thế, ngươi có biết hậu quả không? Bây giờ Hầu phủ vẫn dota làm chủ, mà tương lai Hầu phủ do ai làm chủ cũng là ta quyết. Có một sốviệc, thái hậu cũng không giúp được ngươi!


- Tahiểu. Tương Nhược Lan nhẹ nhàng gật đầu.

Thái phu nhân mím chặtmôi, lạnh lùng nhìn nàng một hồi. Lát sau mới nghiến răng mà nói:

- Được.

Lúc này, Liễu Nguyệt độtnhiên chạy vào

- Tháiphu nhân, sáng sớm Vu di nương té xỉu, nha hoàn trong viện mời lang trung tớixem, nói là... nói là... Nàng nhìn Tương Nhược Lan muốn nói lại thôi.

Thái phu nhân liếc TươngNhược Lan một cái rồi nói:

- Có cáigì thì cứ nói:

Liễu Nguyệt nói:


- Langtrung nói, Vu di nương có thai!


- Cái gì!

Thái phu nhân đầu tiên làngẩn ra sau đó vui mừng nói:

- Mau mờiLưu thái y.

Nói xong, bà quay đầunhìn thoáng qua Tương Nhược Lan, cười cười:

- NhượcLan, cùng đi nhìn một chút.

Cẩm tú viên
Vu thu nguyệt nằm ở trêngiường, Cận Yên Nhiên cùng Vương thi vây quanh, hai người đều tươi cười rất vuivẻ.
Vu Thu Nguyệt cúi đầukhông nói, thấy thái phu nhân và Tương Nhược Lan đến thì ngẩng đầu lên tỏ vẻkinh hoàng.

- Tháiphu nhân, ta thật sự không biết là chuyện gì xảy ra.

Thái phu nhân đi qua, vỗtay nàng an ủi:

- Bây giờkhông cần nói gì, đây là thiên mệnh, là ông trời cho ngươi hài tử này

Vừa nói, bà vừa liếcTương Nhược Lan một cái.
Ỷ vào thái hậu đích sủngái có thể muốn làm gì thì làm, không coi bà bà này vào mắt? hừ...
Mà Tương Nhược Lan cũngđang suy nghĩ, thật đúng là khéo, chân trước chuyện nàng vừa bị lộ thì chân sauVu Thu Nguyệt phát hiện có bầu, cũng chẳng biết là có gì liên hệ không... nhưngnét mặt nàng cũng chỉ nhàn nhạt, nhìn không ra bất cứ tâm tình gì.
Vu Thu Nguyệt nhìn thầnsắc của hai người, trong lòng không khỏi đắc ý, nàng vừa lúc còn chưa biết nóichuyện mình có thai như thế nào, không ngờ bát phụ này lại đem cho nàng cơ hộitốt như thế!
Nàng không nhịn được nhìnvề phía Tương Nhược Lan, ánh mắt lóe lên, Tương Nhược Lan nhìn thấy thì nhướngmi, trừng mắt nhìn lại rồi liếc về bụng nàng, khóe miệng cười lạnh.
Vu Thu Nguyệt ý thức lạivội ôm bụng, trong lòng hoảng sợ, không rõ nàng lại muốn làm cái gì?
Tương Nhược Lan thấy nànghoảng hốt như vậy trong lòng cười thầm, mk! Hù cho ngươi sợ đến chết!
Cận Yên Nhiên đứng bênthấy Tương Nhược Lan, đoán nàng không thoải mái thì đi tới cạnh, cầm tay nàng,nhỏ giọng an ủi:

- Tẩutẩu, đừng buồn, rất nhanh thôi ngươi cũng sẽ có hài tử.

Tương Nhược Lan nhìn nàngcười cười.
Tươi cười còn chưa tắtthì lại nghe thái phu nhân nói:

- Cònchưa viên phòng thì có hài tử thế nào.

Lời này vừa nói ra, mọingười đều kinh hãi.
Cận Yên Nhiên hỏi:

- Lời nàylà ý gì.

Vương thị cũng đứng, vẻmặt kinh ngạc:

- Cái gìlà chưa viên phòng, Hầu gia không phải vẫn tới Thu đường viện?

Trong phòng, bọn nha hoàncũng là hai mặt nhìn nhau.
Thái phu nhân nhìn vềphía Tương Nhược Lan, lạnh lùng nói:

- Cácngươi hỏi nàng.

Tương Nhược Lan nhìn tháiphu nhân một cái, cúi đầu, thái phu nhân quả thực rất tức giận, xem bà như thếchắc hẳn muốn làm lớn chuyện. Định làm lớn tới đâu? Tới chỗ Thái hậu?
Làm lớn thì làm lớn, chưabiết chừng cũng là cơ hội của mình!


- Tẩutẩu, mẫu thân nói lời này là ý gì? Cận Yên Nhiên mở to mắt hỏi nàng.

Tương Nhược Lan ngẩng đầulên, nhìn Cận Yên Nhiên:

- Xinlỗi, ta vẫn lừa các ngươi, ta chưa bao giờ cùng Hầu gia viên phòng.

Cận Yên Nhiên nhìn nàngkinh ngạc đến không nói được gì. Những người khác sắc mặt cũng không tốt hơn tínào, Vu Thu Nguyệt tỏ vẻ khó tin:

- Tỷ tỷ,là thật sao? Vì sao ngươi làm như vậy, Hầu gia đối với ngươi tốt như thế.

Tương Nhược Lan nhìnnàng, nhàn nhạt cười nói:

- Vu dinương, sao ngươi lại khẳng định là ta không chịu? Có lẽ là Hầu gia không muốn?Hình như ngươi sáng sớm biết cái gì mà lại nói khẳng định như thế.

Thì ra lại là ngươi làmtrò quỷ, Tương Nhược Lan hận không tát nàng một cái.
Vu Thu Nguyệt mặt khôngchút máu:

- Khôngphải... Ta chỉ là đoán... Đoán...

Khóe mắt len lén nhìn sắcmặt thái phu nhân.
Đúng lúc này, Cận ThiệuKhang và Lưu Tử Căng cùng đến.
Cận Thiệu Khang vừa bướcvào đã nói:

- Xảy rachuyện gì mà gọi ta hồi phủ gấp như thế, lại còn mời Lưu thái y, là ai bị bệnh?

Thái phu nhân đi tới bênngười hắn cười nói:

- Bệnh gìđâu, đừng nói lời bậy bạ, là Hầu gia sắp làm cha!

Làm cha?
Cận Thiệu Khang và Lưu TửCăng đều ngẩn ra, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan ngẩng đầunhìn lại Cận Thiệu Khang:

- Chúngmừng Hầu gia, Vu di nương hình như mang thai.

Nhìn đôi mắt trong suốtmà sáng ngời của nàng, hô hấp của Cận Thiệu Khang như bị kiềm hãm, sắc mặttrắng bệch nhìn Vu Thu Nguyệt. Vu Thu Nguyệt vẻ mặt thẹn thùng, hạnh phúc nhìnhắn:

- Hầugia... nàng vươn tay về phía Cận Thiệu Khang

Nhưng Cận Thiệu Khangcũng không để ý, quay lại nhìn Tương Nhược Lan, Tương Nhược Lan né tránh ánhmắt hắn, nhìn về phía bên kia.
Hôm nay, hắn là nam nhânđã có con, lại càng không còn quan hệ gì với mình nữa. Vẫn là nghĩ cách nhanhchóng hòa ly thì hơn!
Vu Thu Nguyệt ngượngngùng thu tay về, cúi đầu, nắm chặt chăn.
Một bên, thái phu nhân đitới cạnh Lưu Tử Căng nói:

- Lưuthái y, sáng nay đã mời lang trung tới xem nhưng lão thân còn lo lắng, muốn Lưuthái y xem lại lần nữa!

Lưu Tử Căng đáo ứng mộttiếng nhưng vẫn liếc nhìn Tương Nhược Lan. Trong lòng đột nhiên có cảm giác đaulòng, nàng thích Hầu gia như vậy, hôm nay thiếp thất... lại có thai trước nàng,trong lòng nàng khó chịu thế nào...
Hắn âm thầm thở dài, đitới bên giường xem mạch cho Vu Thu Nguyệt, sau đó quay đầu nói với thái phunhân:

- Tháiphu nhân, quả thực là có thai.

Thái phu nhân nghe vậycười đến không khép được miệng lại rồi nói:

- Vẫn xinLưu thái y xem kỹ hộ, nên ăn gì, nên kiêng gì nói cho chúng ta biết, bởi vì....Bà ngẩng đầu liếc qua Tương Nhược Lan: Bởi vì hài tử này có lẽ sẽ là người thừakế Hầu phủ chúng ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận