Thật Trùng Hợp Sư Huynh Cũng Tới Cắt Bao Quy Đầu À
Lục Từ trở tay bấm gọi, lại bị Hứa Lê nhấn tắt.
Lục Từ: [Ngủ xong không chịu nhận?]
Da đầu Hứa Lê giật giật từng mảng: [À! Đàn anh muốn đòi tiền phòng ạ, được được, em chuyển cho anh ngay! Ngoan ngoãn.
jpg]
Lúc Lục Từ nhìn thấy chuyển khoản Wechat 200 tệ, huyết áp lập tức tăng vọt, tiền phòng? Chơi trò mất trí với anh à?
Lục Từ nhấn mở video trên điện thoại, gửi chứng cứ qua.
Hứa Lê trước khi mở video còn chưa nghĩ đến chuyện này! Nghe được từ ngữ gợi tình của bản thân trong video, cô rất muốn dọn hành lý đăng xuất khỏi trái đất!
Hứa Lê: [Mèo con xin tha.
jpg]
Hứa Lê: [Đàn anh! Em sai rồi! Em thật sự sai rồi! Uống nhiều say tới điên, anh đừng để tâm ha! ]
Lục Từ: [Em còn cắn một cái trên ngực anh]
Hứa Lê: [Không thể nào, em chỉ cắn một cái trên vai anh thôi!] Đừng hòng lừa cô nhé!
Lục Từ: [Không phải em nói không nhớ sao? Tình tiết cún con cắn yêu trên giường cũng nhớ kỹ à?]
Hứa Lê đau răng, người đàn ông này gian xảo vậy, lại còn gài cô!?
Cô vò loạn mái tóc ngắn, hung hăng gõ bàn phím điện thoại, đến đâu thì đến.
Hứa Lê: [Ừ thì ngủ rồi đấy! Sao hả?! Người chịu thiệt cũng đâu phải anh!]
Lục Từ: [Hỏi bạn cùng phòng của em thử đi, em và anh ngủ với nhau rồi, ai là người bị thiệt.
]
Hứa Lê tức giận, gọi Bạch Nhất Sinh: “Tiểu Bạch! Mình và Lục Từ đã ngủ với nhau, mình thiệt hay anh ta thiệt hả!”
“Phi!” Bạch Nhất Sinh phun ra ngụm nước.
“Hứa Lê! Cậu có thể báo trước một tiếng trước khi hỏi không hả? Còn nữa, cậu ngủ với Lục Từ rồi, mơ hay nhỉ? Cô gái nhỏ à, tỉnh táo lại đi…”
Câu trả lời rõ ràng của cô ấy như đâm một nhát dao vào tim Hứa Lê, đúng là bạn cùng phòng thân thiết mà…
Hứa Lê không thể hiểu Lục Từ muốn làm gì, vì vậy cô trả lời một cách cẩn thận bằng biểu tượng cảm xúc: [Gương mặt đáng thương.
]
Lục Từ mang thức ăn trở lại phòng, vừa đi vừa trả lời tin nhắn.
Lục Từ: [Anh bị em ngủ rồi, nên giờ anh là người của em, em tự mình suy nghĩ rồi quyết định đi.
]
Hứa Lê tưởng mình hoa mắt rồi, Lục nam thần này là có ý gì? Như thế nào là ngủ một đêm liền là người của cô chứ?
Lục Từ: [Sao không trả lời? Không muốn chịu trách nhiệm?]
Hứa Lê vội vàng phủ nhận: [Không phải không phải, em đang suy xét… Em chịu trách nhiệm như thế nào đây? Em thực sự không có kinh nghiệm…]
Lục Từ: [Tuần sau em đến phòng khám, anh đích thân chỉ dẫn em.
]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...