Thật Trùng Hợp Sư Huynh Cũng Tới Cắt Bao Quy Đầu À


Lén la lén lút ra khỏi phòng ngủ mới phát hiện Lục Từ không có ở đây, trong lúc thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn thấy bữa sáng trên bàn, tiếc là hiện tại không có tâm trạng để ăn.


Hứa Lê tìm thấy điện thoại của mình trên ghế sofa, mở ra liền thấy tin nhắn Lục Từ gửi cho cô hơn hai giờ trước.


[Hôm nay anh phải làm phẫu thuật, bữa sáng mua cho em để ở trên bàn, nhớ ăn đó, quần áo của em phơi ngoài ban công, em mệt thì nghỉ ngơi thêm một lát.

]

Hứa Lê nâng tay sờ gương mặt nóng bừng của mình: "Anh mới mệt đấy!"

Cô tìm bộ quần áo còn chưa khô ngoài ban công, nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ, còn lề mề nữa thì Lục Từ sẽ đi làm về mất, phải tranh thủ rời đi thôi, bây giờ cô thật sự không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt với Lục Từ, hủy diệt hết đi!

Lúc thay quần áo trong nhà vệ sinh, nhìn không ít vết tích trên cơ thể mình, Hứa Lê suýt thì chửi thề.


Chớ có cho rằng bình thường Lục Từ cũng giống con người, thế mà trên giường lại cuồng nhiệt như vậy? Những hình ảnh thân mật lần nữa hiện lên trong tâm trí khiến mặt Hứa Lê đỏ bừng.



Mặc áo lót còn chưa khô vào, áo thun đã bị Lục Từ xé rách ở cổ, cô dứt khoát không mặc nữa, mặc tạm chiếc áo rộng thùng thình của Lục Từ vậy, dùng máy sấy tóc sấy khô quần một lát, còn chưa khô hẳn đã mặc vào.


Trước khi đi, Hứa Lê đảo mắt nhìn lại chiếc giường lớn, ga trải giường có lẽ đã được thay, không nhìn ra dấu vết gì.


Hứa Lê hoang mang rời khỏi nhà Lục Từ lúc 12 giờ, sau khi về ký túc xá lập tức ngã người lên giường, đến giờ cô vẫn cảm thấy chuyện xảy ra tối qua thật không thể tưởng tượng nổi, cô cần bình tĩnh tiêu hóa chuyện đột ngột này.


Bên kia, Lục Từ sau ca phẫu thuật bắt đầu ngơ ngẩn ngồi trước máy tính nửa tiếng đồng hồ, ghi chép bệnh án cũng chỉ viết một dòng.


Vừa đến giờ, anh lập tức cởi áo blouse đi về nhà, nghĩ đến Hứa Lê có thể vẫn chưa tỉnh, trên mặt hiện lên chút ý cười.


Nhưng khi Lục Từ mang bữa trưa được đóng gói cẩn thận về lại phát hiện người đã chạy mất rồi, một câu cũng không để lại, tin nhắn trên Wechat cũng không trả lời.



Lục Từ:.

.

.


"À! Chạy sao?" Lục Từ tức đến bật cười, lấy điện thoại ra gửi cho Hứa Lê một tin nhắn.


Lục Từ: [Người đâu?]

Hứa Lê: [Mèo lén lút.

jpg]

Hứa Lê: [Chao ôi hôm qua say quá, đau đầu, gì cũng không nhớ rõ, cảm ơn đàn anh đã đưa em về.

Dễ thương.

jpg]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận