Thập Niên 80 Vua Dưa Hấu


“Đúng vậy đúng vậy! Cháu giỏi quá!”
Vừa nói chuyện chính là cậu út vừa đi theo phía sau cậu hai vào sân, hai người khiêng cuốc, mới vừa từ ngoài ruộng trở về.

Khoảng thời gian trước cậu út nhất quyết đòi bỏ học về nhà làm việc, bị ông ngoại đánh đến mức gãy hai que củi, cậu út cũng không dám nói gì, càng không dám rời nhà trốn đi.

Tiểu Gia Nguyệt quá đỉnh.

Tính tình lớn thật!
Nhưng mà, trong nhà chỉ có nam hài b·ị đ·ánh, chị hai chị ba chưa bị đánh bao giờ, có khi chính là vì vậy nên không biết bị đáng đau đến mức nào, mới có thể dám dùng sức đánh người đến mức này.

Xem Gia Nguyệt, mặt bị đánh sưng thành đầu heo, thật thảm.

Cậu út càng nghĩ càng đồng tình Đồng Gia Nguyệt, phun đầu lưỡi nhìn cô giả làm đầu heo chọc cô cười.

Đồng Gia Nguyệt chẳng những không cười, mà còn khóc càng thương tâm.

Cậu út cũng ở chỗ này, cậu út cũng trẻ lại.


Năm ấy cô cùng Đồng Gia Dương cùng nhau thi đậu trường cấp 3, học phí 8000, ba mẹ gom đủ 8000 cho Đồng Gia Dương đi học, không quan tâm cô, ông ngoại hạ mình đi vay tiền khắp nới cho cô đi học nhưng không được.

“Gia Nguyệt suốt ngày đau đầu, không phải người có năng khiếu học tập, nhân lúc còn sớm trở về trồng trọt, đừng lãng phí tiền, lãng phí cũng không thể lãng phí tiền của nhà ông ngoại, con bé còn có ba mẹ, ba mẹ nó sẽ lo.


Lời này không biết truyền tới tai cậu út bằng cách nào, cậu út tức điên, không đồng ý để cô học lại thi lại năm sau, kiên trì nói cô thông minh, có tiền đồ, kiên trì nói cô nhất định có thể thi đậu đại học.

Không biết bằng cách nào quen biết một nhóm người, cùng người ta kết phường làm buôn bán, không những không kiếm được học phí, còn bị người ta lừa, mất rất nhiều tiền!
Cậu út khóc với Đồng Gia Nguyệt một hồi, nói xin lỗi rất nhiều lần, sợ liên lụy gia đình, chạy đi trốn nợ, rốt cuộc không thấy trở về.

Cậu út chạy nhưng ông ngoại không thể chạy, cùng cậu hai cậu ba gánh nợ, trừ bỏ học phí cho Đồng Gia Nguyệt, tiền kiếm được bao nhiêu trả nợ bấy nhiêu, vì thế mà cậu hai cùng mợ hai không có tiền xem bệnh sinh con, cậu ba không có tiền lấy vợ.

Cậu hai, mợ hai nói có Gia Nguyệt là được, nuôi dưỡng Gia Nguyệt thành tài liền viên mãn.

Cậu ba nói không kết hôn, độc thân cả đời, ông ngoại không đồng ý.


Sau lại, cậu ba không nỡ để ông ngoại lo lắng, âm thầm tìm một nhà rồi đi ở rể cho người ta, ở rể đâu phải chuyện đơn giản ? Đối phương gần như không cho cậu ba trở về nhà, chỉ bắt cậu ba không ngừng kiếm tiền.

Cả đại gia đình liền tan rã như vậy, kết quả là, đến cuối bên người ông ngoại chỉ có cậu hai cùng mợ hai.

Đồng Gia Nguyệt ngừng khóc thút thít, sụt sịt, nghĩ thầm, thật tốt, cả gia đình lại ở bên nhau.

Cho dù chỉ là một giấc mơ, xin hãy để cô chìm đắm trong giấc mộng này, vĩnh viễn không tỉnh lại.

Cậu út thấy ánh mắt cô ngơ ngác, gõ đầu cô, “Cháu choáng váng à?…… Ai! Anh đánh em làm gì!”
Cậu ba gõ trán cậu út thật mạnh, mắng: “Em không biết là con bé b·ị đ·ánh vào đầu à? Đầu đang đau mà em còn gõ, tay ngứa đòn phải không ?”
Cậu út ngượng ngùng giấu tay ra phía sau, không hé răng.

Cậu hai đứng ở một bên lắc đầu, liếc mắt cảnh cáo cậu út một cái, lấy tay cọ cọ ống quần, móc từ trong túi ra một viên kẹo mềm màu xanh lục, đi tới đưa vào miệng Đồng Gia Nguyệt.

Sau đó cười hỏi: “Gia Nguyệt, ngọt không?”
Mợ hai dùng thân mình mập mạp chen tới, lấy khăn lông ướt lau mặt cho Đồng Gia Nguyệt, sợ làm đau cô, lau đặc biệt chậm.

Đồng Gia Nguyệt nhìn xem cái này, lại nhìn xem cái kia, nhìn lại bàn tay trẻ con của mình, đột nhiên nghĩ tới một khả năng.

Cô trọng sinh ư?
Trọng sinh về năm 6 tuổi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận